“Còn đây là Băng Vụ Trà đặc sản của Nhật Diệu đại lục, cực kỳ hiếm thấy, ngươi và ta vừa gặp lại nhau, tức là hữu duyên, không bằng ngồi xuống cùng phẩm trà một phen, như thế nào?”
Ngoài miệng Hàn Thu giống như hỏi ý kiến Dạ Thất Thất, hành động ngược lại là không có chút dừng lại nào, ngón tay khớp xương rõ ràng trắng nõn động tác cực kỳ ưu nhã bỏ lá trà vào trong nước sôi, nhẹ nhàng lay động ấm trà... Động tác ưu nhã, cử chỉ cao quý, trong từng động tác giơ tay nhấc chân đều mang theo một cỗ quý khí và thần bí mà người bình thường không thể sở hữu được.
“Như vậy, rất tốt.” Dạ Thất Thất hào phóng đi tới ngồi ở trên mặt ghế đá đối diện Hàn Thu, đôi mắt vô cùng sạch sẽ.
Cự tuyệt? Không cần, có một số việc hai bên trong lòng đều biết rõ, cần gì phải cố làm ra vẻ nói thêm?
Hàn Thu, thời điểm ở Viêm Hỏa Thành, Dạ Thất Thất lần đầu tiên nhìn thấy hắn liền đã biết từ trước tới giờ hắn không chỉ là một nam sủng đơn giản như vậy, một nam sủng, sao lại, há có thể có khí chất cao quý kia? Nhưng nàng cũng chưa từng nghĩ tới, thân phận của hắn sẽ bí hiểm như thế.
Nhật Diệu đại lục, so với Xích Hỏa đại lục cách xa nhau đâu chỉ nghìn vạn dặm?
Quan trọng nhất là, giữa ngũ hành đại lục, đều có từng người thủ hộ bình chướng, nếu muốn xuyên qua bình chướng đi đến đại lục khác, ngoại trừ thực lực bản thân mạnh mẽ, còn cần thế lực cực kỳ cường đại, thiếu một thứ cũng không được.
Hàn Thu không chỉ có thể một mình tự do đến đi ở hai khối đại lục, còn có thể dễ dàng xuất ra lá trà cực kỳ hiếm thấy ở Nhật Diệu đại lục như thế, bởi vậy có thể thấy được, thân phận hắn ở Nhật Diệu đại lục chắc chắn không thấp.
Chỉ là, mục đích gì ép buộc hắn người có thân phận như thế tự mình đến Xích Hỏa đại lục? Thậm chí không tiếc trở thành nam sủng nguyên chủ.
Giờ phút này, Dạ Thất Thất có ham muốn xúc động liên hệ lão phong tử sư phụ, hỏi rõ ràng thân phận nguyên chủ!
Nhưng dù vậy, xúc động cuối cùng bị lý trí áp chế.
“Trà ngon, trong trà này lại ẩn chứa linh lực nồng hậu như thế, tại hạ không hiểu biết, lại suýt nữa xấu mặt, thật sự là hổ thẹn!”
Dạ Thất Thất nếm thử một ngụm trà mà Hàn Thu vì chính mình châm, trà vừa vào miệng, trong nháy mắt hóa thành một dòng linh lực mạnh mẽ chui vào trong kinh mạch, thật giống như một con mãnh thú vậy, tán loạn ở trong cơ thể nàng, trong nháy mắt sắc mặt Dạ Thất Thất trở nên trắng bệch như tờ giấy.
Chẳng lẽ, trà này có độc?
Ý niệm như thế chợt lóe lên ở trong đầu Dạ Thất Thất, lập tức bị nàng ném ra khỏi đầu.
Không thể nào, Hàn Thu tốn công tốn sức như thế, tuyệt đối sẽ không chỉ là vì muốn tính mạng của mình, chẳng lẽ trà này còn có điều gì khác thường?
Nghĩ như thế, trong nội tâm Dạ Thất Thất ngược lại không vội, nàng nhanh chóng điều động linh lực trong cơ thể, gói linh lực tán loạn này lại, theo kinh mạch từ từ lưu động, dùng linh lực của mình từ từ thôn tính linh khí tán loạn...
Nửa nén hương... Một nén nhang...
Cuối cùng, nửa canh giờ đi qua, sắc mặt Dạ Thất Thất trắng bệch như tờ giấy từ từ khôi phục đỏ ửng, hai mắt đóng chặt cũng mạnh mẽ mở ra.
“Không sao, là ta sơ suất, đúng là đã quên báo cho Thủy huynh Băng Vụ trà này có thể giúp người đột phá bình cảnh. Ta vốn là hảo tâm, ai ngờ lại suýt nữa gây thành chuyện sai, mong rằng Thủy huynh xin đừng trách.” Trong giọng nói Hàn Thu hơi áy náy nói.
Mặc dù như vậy, Dạ Thất Thất nhưng lại nhìn không ra phân nửa áy náy trên mặt Hàn Thu.
Đối với lần này, Dạ Thất Thất cũng không thèm để ý, nàng cùng Hàn Thu, vốn là địch ta không rõ, chính mình nhất thời chủ quan suýt nữa thua thiệt, cứ cho là một giáo huấn, nàng không oán người ngoài.
“Đa tạ trà của vị huynh đài này, quả thật là cực phẩm!” Dạ Thất Thất hào phóng thản nhiên hướng Hàn Thu nói lời cảm tạ, khóe môi vui vẻ chưa đạt đáy mắt, “Xin hỏi nhân huynh họ gì? Ân cứu mạng, suốt đời khó quên, sau này nếu như có cơ hội, tại hạ nhất định báo ân tình này!” Tình cảnh này người nào sẽ không hỏi? Trong nội tâm Dạ Thất Thất đã sáng tỏ, nhưng ngoài mặt nàng còn là một bộ dáng bối rối, trên mặt ngoại trừ cảm kích thì không có ý khác.
“Như thế, rất tốt!” Hàn Thu tiếp nhận lời nói, đôi mắt hẹp dài mê người nhìn chằm chằm Dạ Thất Thất, khóe môi khẽ nhếch, chậm rãi nói, “Ta muốn ngươi...”