Xung quanh người càng đến càng nhiều, rất nhiều người đều nhận ra La Bình, bởi vì ca ca nàng ta là La Ẩn năm thứ tư, một trong mười cao thủ đứng đầu trên bảng xếp hạng học viện.
“Cho ngươi hai sự lựa chọn, hoặc là để cho các nàng quỳ xuống thề về sau sẽ không lại quấn quít lấy Vương Tu Vân, hoặc là ngươi quỳ xuống dập đầu ba cái cho ta, hô to ba tiếng 'Dạ Thất Thất ta là phế vật, là tiện nhân!' ta liền tha các ngươi rời đi, nếu không, ân hừ - -” câu nói kế tiếp La Bình không nói ra miệng, nhưng ý tứ đã rất rõ ràng.
“Ngươi đừng khinh người quá đáng! Chuyện này bởi vì ta mà ra, ngươi đừng giận chó đánh mèo người khác, ngươi muốn làm cái gì cứ việc nhằm vào ta, đừng thương tổn tới người vô tội!” Sắc mặt Đường Nhu tái nhợt, bước lên một bước bảo hộ Dạ Thất Thất ở sau người.
La Bình lạnh lùng liếc Đường Nhu một cái, lạnh giọng chế giễu nói: “Hướng tới ngươi? Ngươi tính là thứ gì? Cũng xứng để bổn tiểu thư ra mặt thu thập ngươi? Không biết điều.”
Nói xong, La Bình hừ lạnh một tiếng, ánh mắt rơi xuống trên người Dạ Thất Thất, cao ngạo mở miệng nói: “Như thế nào? Lựa chọn khó như vậy hay sao? Làm ra quyết định vì bạn ở cùng gian phòng với mình liền khó như vậy sao? Nếu như ngươi sợ hãi, liền lăn xa chút, ta xem ở trên mặt mũi Vi Vi lần này liền không tính toán với ngươi.”
“Phép khích tướng đối với ta không có tác dụng.” Sau một phen La Bình châm chọc khiêu khích, Dạ Thất Thất trên dưới quan sát nàng xong, không mặn không nhạt toát ra một câu nói như vậy.
Sắc mặt La Bình đỏ lên, lúc đang muốn mượn đề tài để nói chuyện của mình dạy dỗ nàng một trận, Dạ Thất Thất lên tiếng lần nữa, nói: “Có chuyện không ngại nói thẳng, cần gì dính líu đến người vô tội?”
“Xem ra ngươi cũng không phải ngốc, như thế nào? Có dám đánh cuộc một ván với ta? Người thua nhất định phải vô điều kiện đáp ứng người thắng một điều kiện, nhớ kỹ, là vô điều kiện.” Mưu kế bị nhìn thấu, La Bình cũng không tiếp tục cãi cọ, trực tiếp đề ra chuyện đánh cuộc.
Dạ Thất Thất cúi đầu trầm mặc, ở nơi người khác không nhìn thấy, khóe môi gợi ra một tia cười lạnh, xem ra La Bình tìm cớ, căn bản mục đích khác chính là nhằm về phía nàng!
“La Bình! Ngươi là tiểu nhân âm hiểm, nếu như ngươi dám làm ra chuyện gì đối với Thất Thất, dù cho Đường Nhu ta phải trả giá bằng cái mệnh này cũng sẽ khiến cho ngươi trả giá thật lớn!” Đường Nhu lạnh giọng nói ra.
Sự tình phát sinh đến một bước như vậy, nếu như nàng nhìn không ra mục đích của La Bình, nàng chính là người ngu!
Nghe vậy, La Bình thật giống như nghe được chuyện cười vậy, cười lớn châm chọc nói: “Ha ha ha... Giá cao, chỉ bằng ngươi? Quả nhiên là một đám phế vật vô dụng, chưa đánh đã nhận thua trước. Cha mẹ ngươi có tài đức gì thế nhưng lại có loại nữ nhi phế vật như ngươi vậy, háo sắc hoàn khố, mười tuổi liền bắt đầu đùa giỡn nam nhân, mười lăm tuổi liền duyệt vô số nam nhân. Hiện tại thân thể này của ngươi biến thành phế vật, chỉ sợ cũng bị nam nhân chơi đùa tới hư đi!” Câu nói kế tiếp là La Bình nhìn Dạ Thất Thất mà nói, trong từ ngữ vô cùng sắc bén.
Mười tuổi bắt đầu đùa giỡn nam nhân, mười lăm tuổi liền duyệt vô số nam nhân...
Hai câu nói, trực tiếp xác định vị trí Dạ Thất Thất là dâm đãng không chịu nổi.
Mọi người nghe được lời La Bình nói, ánh mắt nhìn về phía Dạ Thất Thất trong nháy mắt bắt đầu biến hóa.
“Đủ rồi, La Bình ngươi nên có chừng có mực, chuyện này bởi vì ta mà ra, ngươi đừng liên lụy đến những người khác.” Đường Nhu dùng thân thể cao lớn của nàng bảo hộ Dạ Thất Thất ở sau người, dùng hành động nói cho Thất Thất, nàng ấy sẽ cùng nàng.
Thấy thế, trong lòng Dạ Thất Thất ấm áp, chuyện này rõ ràng La Bình là hướng nàng mà đến. Đường Nhu và Viên Viên thật sự bởi vì nàng mà phải chịu liên lụy, hiện thời nàng vẫn còn có thể che chở cho mình như thế, phần tâm ý này thật là làm cho nàng cảm động.
“Hừ!” La Bình hừ lạnh một tiếng, một Phệ Hồn Đinh từ trong tay nàng đánh ra. Ánh mắt Dạ Thất Thất biến đổi, vội vàng đưa tay muốn đẩy Đường Nhu ra. Lại ở trong nháy mắt đẩy Đường Nhu ra, bị người đẩy một cái, Phệ Hồn Đinh kia xẹt qua dọc theo gương mặt của nàng, ở mắt trái trên mặt bị kéo lê một đường đổ máu.
“La Bình, ngươi với ta không thù không oán, ngươi cần gì bức bách một lần lại một lần?” Đưa tay sờ lên gò má bị thương, Dạ Thất Thất há miệng duỗi đầu lưỡi ra liếm sạch vết máu đó, hai đầu lông mày mang theo vài phần tà mị, ánh mắt trở nên lạnh như băng mà thâm thúy.
La Bình nhếch môi cười lạnh: “Không thù không oán thì như thế nào? Ta chính là nhìn ngươi không vừa mắt, thì sao?”
“Đừng nói ta chưa cho ngươi cơ hội, ta biết rõ ngươi là phế vật, không có linh căn, không cách nào ngưng tụ linh khí, ta cho phép ngươi sử dụng thú sủng chiến đấu với thú sủng của ta, tiền đặt cược không thay đổi, như thế nào?”