“Ân oán giữa ngươi và ta xóa bỏ, về sau còn dám trêu chọc ta, thì cũng đừng trách ta không nể mặt.” Hắn giúp nàng một lần, hiện thời cũng bắt nạt nàng một lần, coi như hòa. Dạ Thất Thất bỏ lại những lời này thu hồi Đoạn Đao xoay người rời đi.
Xóa bỏ, làm sao có thể?
Viêm Minh nhìn chằm chằm bóng lưng Dạ Thất Thất, khóe môi gợi lên nụ cười vui vẻ.
Võng mới vừa tung ra, con mồi muốn rút lui, làm sao hắn sẽ để cho chuyện như vậy phát sinh?
Thất Thất, nàng sợ sao?
Tất nhiên là Dạ Thất Thất không biết, chính mình trong lúc vô tình, đã thành bữa ăn trong mâm của yêu nghiệt phúc hắc nào đó. Trên đường nàng đi trở về ký túc xá, cảm giác hôm nay bộ dáng mọi người giống như đều hết sức gấp gáp, dồn dập xông về phía trước.
Chẳng lẽ phía trước đã xảy ra chuyện gì?
Dạ Thất Thất đưa tay ngăn cản lại một vị thiếu niên đi qua trước mặt nàng hỏi: “Làm sao tất cả mọi người gấp gáp như vậy, đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Ngươi cũng không biết? Phía trước có người đánh nhau, một người chiến sĩ cùng một tên thích khách, nghe nói bị đánh cực kỳ thảm.” Thiếu niên vội vã đi xem náo nhiệt, cũng không có nhiều lời cùng Dạ Thất Thất, lo lắng không yên xông về phía trước.
Chiến sĩ, thích khách... Dạ Thất Thất nhíu mày, giống như là hai vị bạn cùng phòng của nàng, Đường Nhu và Viên Viên Viên chính là hai loại chức nghiệp này đi!
Sẽ không khéo như vậy chứ?
Dạ Thất Thất cũng mặc kệ cái khác, vội vàng tăng nhanh bước chân đi lên phía trước, đi vào khu đất trống dưới lầu túc xá, trông thấy rất nhiều người vây quanh, trong đó ngẫu nhiên chợt lóe qua vài đạo kiếm quang.
Hơi thở kia... Có chút quen thuộc!
Dạ Thất Thất vội vàng chen vào trong, cũng nghe được bên trong truyền đến giọng nói quen thuộc.
“La Bình, ngươi có cái gì tốt mà đắc ý? Nếu không phải ngươi cao hơn chúng ta một cấp, ai thắng ai bại còn là không biết được đâu.” Đây là giọng nói của Đường Nhu.
La Bình?
Đây không phải là nữ nhân đi cùng Dạ Vi sao? Làm sao Đường Nhu bọn họ chọc phải nữ nhân kia?
Hay nên nói là, các nàng là bị nàng liên lụy?
“Hừ! Chỉ bằng ngươi, cũng xứng so với ta sao?” La Bình hừ lạnh, khinh thường nói.
Tiếp theo liền truyền đến một tiếng kêu thảm thiết, thanh âm kia giống như không phải là Đường Nhu.
“A - - La Bình ngươi có bản lĩnh thì giết ta, nếu không ta không để yên cho ngươi! ! !” Sau khi kêu thảm một tiếng, Đường Nhu giận dữ hét.
“Không để yên cho ta, chỉ bằng ngươi? Hừ! Không biết tự lượng sức mình.” La Bình một cước đá tới trên bụng Đường Nhu. Đường Nhu hơn hai trăm cân đơn giản chỉ cần bị nàng một cước đá bay ra ngoài, có thể thấy được La Bình ra tay ngoan độc bao nhiêu.
“Khụ khụ... Phốc!” Sau lưng Đường Nhu đụng vào trên thân cây, phun ra một ngụm máu tươi, trước mắt choáng váng, suýt nữa đã bất tỉnh.
“Ngươi có khỏe không? Đừng nói chuyện, há miệng.”
Bên tai đột nhiên truyền đến giọng nói thanh thúy quen thuộc, Đường Nhu ngẩng đầu nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, không tự giác há miệng, một viên đan dược tràn ra mùi thơm nồng nặc theo cổ họng tiến vào trong cơ thể của nàng.
Dưới con mắt bao người, Dạ Thất Thất cứu Đường Nhu, không có lý do mặc kệ Viên Viên Viên.
Viên Viên Viên bị thương nghiêm trọng hơn so với Đường Nhu, dầu gì Đường Nhu còn có thể nói chuyện, cả người Viên Viên Viên ngay cả xương cốt cũng bị gãy hai cây, trong miệng không ngừng hộc máu.
“Lại là ngươi?” Trông thấy Dạ Thất Thất xuất hiện, đáy mắt La Bình hiện lên sắc lạnh, hai đầu lông mày mang theo vài phần ghét bỏ: “Cái thứ không biết xấu hổ này là bằng hữu của ngươi?” Giọng nói cao cao tại thượng làm cho người ta rất là phản cảm.
“Đến cùng là chuyện gì xảy ra? Đang yên đang lành làm sao lại bị thương nghiêm trọng như thế?” Dạ Thất Thất hoàn toàn không để ý tới La Bình, hai tròng mắt nhìn Đường Nhu hỏi.
“Nữ nhân này ****** có bệnh, lão nương đi tỏ tình, có quan hệ xu nào tới nàng ta? Đang yên đang lành nàng ta chạy đến cản lão nương lại, không nói hai lời liền động thủ, Viên Viên đi ra làm người hoà giải, cũng bị nàng đánh thành trọng thương, ****** nữ nhân này chính là người điên...”
Đường Nhu trừng mắt La Bình, trong mắt tràn đầy lửa giận rừng rực, ánh mắt kia rõ ràng giống như muốn xé sống người ta vậy.
“Ngươi mới là người điên, ngươi là thứ không biết xấu hổ, dám ngấp nghé vị hôn phu của ta, là ngươi muốn chết! Tiện nhân chính là tiện nhân, chết không biết xấu hổ.” Lúc La Bình nói chuyện ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Dạ Thất Thất, thật giống như lời này chính là đặc biệt nói cho nàng nghe.
Nghĩ đến vị hôn phu chuẩn của mình lại bị nữ nhân vừa mập vừa xấu nhớ thương, La Bình đã cảm thấy chán ghét. Đây là nhục nhã đối với nàng, cơn tức này không ra, nàng còn có mặt mũi nào ở lại Xích Hỏa học viện?
Nam sinh Đường Nhu vừa ý kia là vị hôn phu của La Bình? Dạ Thất Thất nhíu mày, nếu thật như thế, La Bình ra tay cũng là không sai.
Nhìn thấy vẻ mặt Dạ Thất Thất khó xử, Đường Nhu vội vàng giải thích: “Nàng nói bậy, Vương Tu Vân và nàng không có chút quan hệ nào, chính nàng một bên tình nguyện mà thôi.”