Dạ Thất Thất hơi chút lui về phía sau hai bước, đôi mắt trắng đen rõ ràng nhìn qua La Bình, yên lặng một lát, khóe môi khẽ giương cao một tia cười lạnh: “Người không đụng ta, ta không phạm người! La Bình, ngươi vô duyên vô cớ khắp nơi nhằm vào ta, lại nhiều lần khổ sở bức bách, mở miệng nhục nhã. Lần này lại càng không tiếc vì bức ta đáp ứng âm mưu của ngươi, thiết kế hãm hại, cũng đánh trọng thương bạn cùng phòng của ta. Ngươi hao tổn tâm cơ như thế bức ta là phế phẩm linh căn mọi người đều biết đánh cuộc với ngươi, thắng ta, ngươi rất có cảm giác thành tựu sao?”
Nói xong, Dạ Thất Thất hơi chút dừng lại, khóe môi mang theo vài phần mỉa mai lạnh lùng nói: “Nếu như ngươi thua ta, chẳng phải là chứng minh, La Bình ngươi, ngay cả ta cái phế vật này cũng không bằng, vậy ngươi, vậy là cái gì?”
Đúng vậy, mọi người rối rít gật đầu.
Nếu như thua phế vật, chẳng phải chứng minh nàng ngay cả cái phế vật cũng không bằng sao? So với phế vật còn phế vật!
Đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của mọi người, La Bình giận quá hóa cười, mắt lạnh quét qua mọi người ở đây: “Các ngươi cho rằng, bổn tiểu thư ta đây, đường đường tu vi cấp thấp Đỉnh phong, trung cấp triệu hoán sư, lại sẽ thua bởi phế vật linh căn chỉ có một phần sao? Ừ...”
Lời La Bình nói làm cho mọi người trong nháy mắt phục hồi tinh thần lại, liền vội vàng lắc đầu, các loại lời nói tán dương La Bình không ngừng từ trong miệng người chung quanh xuất hiện.
“Ngươi ngoại trừ ỷ vào tu vi bắt nạt người có tu vi thấp hơn ngươi ra, ngươi còn có thể làm gì? Có bản lĩnh ngươi đi khiêu chiến cùng học viên năm thứ ba đi? Chỉ dám để khi dễ tân sinh chúng ta, không phải là phế vật cũng không khá hơn chút nào.” Đường Nhu lạnh giọng nói ra.
Viên Viên Viên cũng đứng ra, đứng sóng vai với Đường Nhu, vốn là giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng càng thêm lạnh lùng: “Muốn đánh cuộc với Thất Thất, đánh bại chúng ta trước, nếu không Thất Thất sẽ không tiếp nhận yêu cầu đánh cuộc của ngươi. Ngươi cũng đừng muốn dùng chúng ta đến uy hiếp Thất Thất, cùng lắm thì, ta báo việc này lên học viện, liều cái cá chết lưới rách, ai cũng đừng mong sống dễ chịu.”
Hiện trường chỉ có Viên Viên Viên phát giác được Dạ Thất Thất cũng không phải là phế vật như bên ngoài đồn đãi như vậy. Dòng linh lực nàng mới đưa vào trong cơ thể mình kia, rất nồng hậu tinh khiết, nếu như nàng là phế vật, tu vi của mình không bằng nàng vậy là cái gì?
Nhưng mà trước mắt La Bình thật giống như cũng không biết chuyện này, nàng đương nhiên nàng sẽ không có lòng tốt nhắc nhở nàng ta.
“Đường Nhu, Viên Viên, cám ơn các ngươi che chở ta như thế. Nhưng mà chuyện này, ta muốn tự mình giải quyết.” Trong lòng Dạ Thất Thất cảm động vì các nàng bảo vệ, khóe môi cười không tự giác nhu hòa hơn hai phần.
“Không được, Thất Thất, nàng quá hèn hạ ngươi sẽ ăn thiệt thòi...” Đường Nhu quýnh lên, muốn đưa tay kéo Dạ Thất Thất trở về, bị Viên Viên Viên truyền âm ngăn cản.
- - “Đường Nhu, đừng xúc động, tỉnh táo lại!”
“Ngươi đừng cản ta, Thất Thất không phải là đối thủ của nữ nhân kia, nàng sẽ bị nàng ta hại chết...” Tâm tình Đường Nhu có vẻ kích động, thậm chí không có chú ý tới giọng nói của Viên Viên Viên với nàng cũng không phải là vang lên ở bên tai, mà là trực tiếp truyền vào trong đầu.
Viên Viên Viên tức giận đến nghiến răng, làm sao người này không có đầu óc vậy?
- - “Ngu ngốc, ngươi câm miệng cho ta!”
Giọng tức giận của Viên Viên Viên lại lần nữa vang lên ở trong đầu Đường Nhu.
- - “Đường Nhu, ngươi tỉnh táo trước, đừng xúc động! Nghe Viên Viên.”
Tiếng nói của Dạ Thất Thất gần như cũng đồng thời vang lên ở trong đầu Đường Nhu, giọng nói một trước một sau, cuối cùng làm cho Đường Nhu khôi phục lý trí.
Nhìn Đường Nhu không có ở đây ầm ĩ la hét xông lên, Viên Viên Viên thở phào nhẹ nhõm.
Đợi chút... Nguy rồi!
Đột nhiên Viên Viên Viên phát hiện, ánh mắt của tất cả mọi người nhìn các nàng đầy hoài nghi, linh quang chợt lóe, trong nháy mắt liền hiểu, là hành động mình ngăn trở Đường Nhu đưa tới nghi vấn của người khác.
“Viên Viên Viên, ta nhìn lầm ngươi rồi, ta muốn tuyệt giao với ngươi!” Trong nháy mắt trong đầu Đường Nhu phản ứng kịp, bỏ qua tay Viên Viên Viên, tức giận trừng mắt nhìn nàng, trình diễn tiết mục tỷ muội bất hòa vừa ra.
Trong nháy mắt vẻ mặt mọi người làm ra vẻ sáng tỏ.
Trong mắt Dạ Thất Thất nhanh chóng lướt qua vẻ kỳ quái, thời điểm mấu chốt, đầu óc Đường Nhu xoay chuyển thật đúng là nhanh.
“Ha ha, thật là vừa ra vở kịch hay tỷ muội bất hòa, như thế nào? Bây giờ không phải là rất thương tâm, rất khó chịu đi?” La Bình nhìn có chút hả hê nhìn Dạ Thất Thất, lạnh lùng chế giễu.
“Không có quan hệ gì với ngươi.” Dạ Thất Thất lạnh lùng quét La Bình một cái, nhìn khuôn mặt đắc ý của nàng ta, trong mắt lóe qua hàn quang. La Bình lại bởi vì quá mức đắc ý cũng không chú ý tới ánh mắt của Dạ Thất Thất. “Muốn ta đáp ứng đánh cuộc với ngươi, có thể! Nhưng mà ta có điều kiện.”