“Điều kiện gì?”
Nghe được Dạ Thất Thất mở miệng đáp ứng đánh cuộc, đôi mắt La Bình trong nháy mắt tỏa sáng, bật thốt ra.
Trong nháy mắt trong nội tâm Dạ Thất Thất đề cao cảnh giác, xem ra, sau lưng La Bình có cao nhân khác.
Chỉ là, là ai đang tính kế nàng?
Cừu nhân của nàng tính đi tính lại cũng chỉ có hai ba người như vậy, mắt nhìn La Bình, nàng biết đại khái sau lưng người nọ là ai.
“Đấu thú, một ván định thắng thua.” Nếu như không phải cần thiết, Dạ Thất Thất cũng không muốn bại lộ thực lực của mình, lá bài tẩy của nàng, không cần thiết bại lộ ở loại địa phương này.
La Bình đang định đáp ứng đề nghị của Dạ Thất Thất, người bên cạnh nàng ta kéo một cái, nàng ta lập tức đổi giọng: “Được... Không được, đấu thú một trận, ta còn muốn so đấu với ngươi một trận, chúng ta ba trận thắng hai.”
Dạ Thất Thất lại nhìn nam sinh kia, trước kia, hình như cũng là hắn ngăn trở La Bình phát giận.
Nam sinh này hình như là quân sư ở bên cạnh La Bình, nàng đã gặp qua hắn, ở bên cạnh Dạ Vi, hắn vẫn rất xum xoe đối với Dạ Vi, đủ kiểu lấy lòng.
“Xem thường ta là phế vật, lại khắp nơi phòng bị ta, các ngươi không thấy buồn cười sao?” Dạ Thất Thất nhếch môi cười lạnh.
“Ba trận thắng hai, là cho ngươi cơ hội xoay người, đừng không biết phân biệt.” La Bình hung hăng liếc Dạ Thất Thất một cái, khinh thường hừ lạnh nói.
“Như thế, ta có cần cảm tạ với các ngươi hay không?” Khóe miệng Dạ Thất Thất dẫn ra một tia cười lạnh, dừng một chút, tiếp tục nói: “Cám ơn các ngươi tại sao hèn hạ vô sỉ bức ta lên đấu thú trường, còn cám ơn các ngươi dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào bức bách ta? Thứ cho ta ngu muội, ta thực tìm không ra được chỗ nên cảm tạ các ngươi, bằng không các ngươi nhắc nhở ta một chút?”
Dạ Thất Thất lạnh giọng chế giễu, giống như một bạt tai hung hăng tát lên trên mặt La Bình, làm cho La Bình tức giận đến sắc mặt một trận xanh một trận tím.
Giận nhất chính là hiện tại nàng vẫn không thể động thủ với nàng ta, nàng đợi lát nữa nhất định sẽ làm cho nàng ta nếm được tư vị đắc tội nàng, làm cho nàng ta muốn sống không được, muốn chết không xong!
Đáy lòng La Bình giận dữ nghĩ tới, lại quên người nọ dặn dò - - phải dùng tốc độ nhanh nhất giết Dạ Thất Thất!
“Ít đùa giỡn kỹ năng miệng lưỡi, ba trận thắng hai, đấu thú trường gặp.” Nói xong, La Bình xoay người định rời đi.
“Đứng lại!” Đột nhiên Dạ Thất Thất gọi bọn họ lại, khóe môi dẫn ra một đường cong nhàn nhạt, ánh mắt lộ ra vẻ chế giễu: “Ngươi quyết định phương thức đánh cuộc, tiền thưởng đặt cược, đương nhiên phải là ta đến quyết định, như vậy mới không làm thất vọng hai chữ 'Công bằng' ngươi nói, không phải sao?”
Dạ Thất Thất cố ý tăng thêm hai chữ 'Công bằng', trong lời nói ý giễu cợt càng đậm.
“Tiền thưởng?” La Bình sững sờ, hiển nhiên không nghĩ tới Dạ Thất Thất kêu mình lại dĩ nhiên là nói chuyện này.
“Đương nhiên, nếu như đánh cuộc, không có tiền thưởng còn có ý nghĩa gì?” Dạ Thất Thất nhìn vẻ mặt La Bình cũng biết nàng ta không có nghĩ tới vấn đề này, không, hẳn là nói nàng ta chưa từng nghĩ tới nàng ta thất bại, ai bảo mình có một chiêu danh xấu phế vật háo sắc đâu!
Lông mày La Bình cau lại, trên vẻ mặt mang theo vài phần không kiên nhẫn: “Tùy ngươi, ngươi muốn thế nào cũng được.” Dù sao ngươi cũng không thắng được. Mặc dù La Bình không nói ra những lời này, nhưng nét mặt của nàng ta đã biểu hiện ra rất rõ ràng.
“Nếu như ta thua, như ngươi nói, ta vô điều kiện đáp ứng ngươi bất luận cái yêu cầu gì. Nếu như ta thắng, ngoại trừ ngươi vô điều kiện đáp ứng ta một yêu cầu ra, ta còn muốn ngươi... các ngươi, ngay trước mặt toàn bộ người trong học viện, quỳ xuống xin lỗi với hai vị bằng hữu của ta. Như thế nào, đánh cuộc này, ngươi dám đáp ứng không?” Ngón trỏ Dạ Thất Thất chỉ chỉ, mấy người sau lưng La Bình toàn bộ trúng chiêu.
Nhìn bộ dáng tràn đầy tự tin của Dạ Thất Thất, La Bình hơi do dự, rồi lập tức gật đầu đáp ứng.
Ở trong nháy mắt La Bình gật đầu, không có người chú ý tới, đáy mắt Dạ Thất Thất chợt lóe sát khí rồi biến mất!