Phụ nhân giao đứa bé có hơi thở yếu ớt vào trong tay Dạ Thất Thất, Dạ Thất Thất đưa tay kiểm tra mạch đập của đứa bé, trông thấy hơi thở của đứa bé kia mỏng manh, sắc mặt màu xanh đen, trong cơ thể có một luồng hơi thở màu xám toán loạn khắp nơi, hơi thở đứa bé cũng càng ngày càng yếu, nếu như cứu chữa chậm trễ, sợ là không sống được.
Dạ Thất Thất không cách nào trơ mắt nhìn một mạng sống chết trong tay mình, lúc này không nói hai lời liền giữ chặt mạch máu của hài tử, bắt đầu chuyển linh lực từ từ tiến vào thân thể hài tử...
Bởi vì gân mạch xương cốt của đứa bé vẫn chưa thành hình, vẫn không thể tiếp nhận lượng linh lực quá lớn, Dạ Thất Thất chỉ có thể thật cẩn thận đưa linh lực vào, cắn nuốt luồng hơi thở màu xám trong cơ thể đứa bé.
Vào thời khắc cuối cùng khi đã sắp thành công, đột nhiên Dạ Thất Thất cảm giác được sau lưng truyền đến một cỗ sát khí.
“Phốc - -” Phun ra một ngụm máu tươi, trong nháy mắt sắc mặt Dạ Thất Thất trắng như tờ giấy.
“Vì sao?”
Cúi đầu nhìn đứa bé sơ sinh đang từ từ hồi phục, Dạ Thất Thất dùng tay áo lau đi vết máu trên khóe môi, ánh mắt lạnh như băng sắc như lưỡi dao nhìn phụ nhân đánh lén mình.
Giờ phút này, Dạ Thất Thất mới chú ý tới, phụ nhân trước mắt đã không còn là nữ tử yếu đuối trói gà không chặt như vừa nãy, thực lực vừa rồi của nàng ta tuyệt đối ở trên Địa Giai, trước đó bất quá là dùng một phương pháp nào đó để che dấu mà thôi.
“Phụng mệnh hành sự, đắc tội!” Phụ nhân quát lạnh một tiếng, trong tay nhiều thêm một chiếc dao găm hiện ra u quang, trong nháy mắt lại từ bốn phương tám hướng toát ra mười mấy tên hắc y nhân, thục lực không tầm thường, vây Dạ Thất Thất vào trong.
“Chỉ bằng các ngươi, cũng xứng?” Dạ Thất Thất hừ lạnh một tiếng, tay trái ôm đứa bé hô hấp đều đều, tay phải cầm phệ hồn roi, khuôn mặt thanh tú che phủ bởi một tầng băng lãnh.
Đứa bé này, có lẽ chỉ là một công cụ, dù là như vậy, Dạ Thất Thất cuối cùng cũng không đành lòng vứt bỏ.
“Phệ hồn, diệt!”
Dạ Thất Thất quát lạnh một tiếng, phệ hồn roi vung lên, một đạo ngọn lửa màu đỏ rực theo phệ hồn roi thoát ra, tia lửa tung tóe khắp nơi, không một ai may mắn thoát khỏi, trong nháy mắt tất cả đều bị đốt thành tro tàn.
“Mau, đừng để nàng chạy thoát!” Nhìn ra Dạ Thất Thất cố ý tốc chiến tốc thắng, phụ nhân lớn tiếng hô, phần đông hắc y nhân vội vàng ùa lên, phong tỏa đường lui của Dạ Thất Thất.
“Oanh - -” một tiếng, tiếng sấm điếc tai vang lên, Dạ Thất Thất nhạy bén tránh khỏi đạo sấm sét lạnh thấu xương đang công kích kia.
“Ầm ầm - -” “Hưu - - “
Tiếng sấm, tiếng mũi tên xé gió, không ngừng vang lên.
Từ từ, Dạ Thất Thất cảm giác mình bắt đầu không chống đỡ nổi, linh lực tiêu tán với tốc độ nhanh chóng, mà tốc độ khôi phục lại vô cùng chậm chạp.
“Phốc - -” ngực trúng một đạo sấm sét, Dạ Thất Thất phun ra một ngụm máu tươi.
“Đáng chết!” Dạ Thất Thất thấp giọng chửi bới một tiếng, nhất định một chưởng kia của phụ nhân có ẩn giấu âm mưu.
Mà chính mình, lại ngay lúc đó trúng chiêu.
Hiện tai nàng hối hận cũng đã muộn, đối mặt với cảnh bị bao quanh bốn phía, nàng cũng không hiếu chiến, huống chi tình trạng cơ thể hiện tại của nàng cũng không cho phép nàng hiếu chiến.
“Tỏa linh châm có tác dụng, mau, nhân cơ hội này bắt giữ nàng!” Phụ nhân thấy khí thế Dạ Thất Thất dần dần yếu đi, biết tỏa linh châm mà mình đánh vào trong cơ thể nàng đã phát huy tác dụng, lúc này hô to.
Tỏa linh châm, tên như ý nghĩa, dùng thứ này có thể dễ dàng khóa chặt linh khí, trong vòng nửa canh giờ không cách nào dùng được linh lực nữa, trong nửa canh giờ này chính là cá nằm trên thớt, mặc người khác chém giết, là vật mà người tu luyện kiêng kị nhất, ở ngũ hành đại lục chính là cấm vật.