Tà Vương Đế Phi: Nghịch Thiên Thuần Thú Sư

Chương 315: Chương 315: Gặp được hàng thật Thủy...




Âm thầm, trong nội tâm Dạ Thất Thất hừ lạnh, mặt mũi tràn đầy trào phúng, thật đúng là ứng với câu nói kia, ngày đề phòng ban đêm đề phòng cướp nhưng giặc nhà khó phòng!

Người ngoài không nhìn thấy đáy mắt Thủy Thanh Ngạo chợt lóe lên vẻ giảo hoạt, lại không thể tránh được mắt của Dạ Thất Thất.

Đối với Thủy Thanh Ngạo, cũng không phải là lần đầu tiên Dạ Thất Thất tiếp xúc, nhân vật có thể làm cho Hỏa Kỳ Vân xảo quyệt kia đau đầu, há có thể đơn giản sao? Quan trọng nhất là, ở trên người Thủy Thanh Ngạo, Dạ Thất Thất cảm nhận được khí tức quen thuộc.

Cùng lúc đó, một chỗ khác trong cung điện dưới đất của Thủy gia...

Một thiếu nữ mặc quần áo màu đỏ, chau mày, hai đầu lông mày mang theo vài phần căng thẳng cầm một miếng ngọc bội màu trắng trong tay, trên ngọc bội tản mát ra vầng sáng màu trắng sữa nhàn nhạt. Ánh sáng màu trắng sữa hình thành một ký hiệu lờ mờ, thiếu nữ áo đỏ đi theo ký hiệu quỷ dị kia, rẽ trái rồi rẽ phải, nhanh chóng xuyên qua tầng tầng bẫy rập trong cung điện dưới đất, mà đi thẳng đến nơi trọng yếu của cung điện.

“Long mạch tinh hoa, Kỳ Lân hộ mạch... Chính là chỗ này, rốt cuộc ta tìm được rồi!” Nhìn cánh cổng trước mắt, thiếu nữ áo đỏ phát ra tiếng kinh hô cao hứng, hai tròng mắt lóe ra tia sáng hưng phấn chói mắt.

“Cọt kẹt - - “

Ngọc bội màu trắng tự động bay lên, khảm vào giữa cái rãnh hình dáng tương tự như cái ổ khóa ở trên cánh cửa, phát ra một luồng ánh sáng, cửa, tự động mở ra, tản mát ra một luồng sáng chói mắt.

Bạch quang lui tán, tình hình trong cửa xuất hiện ở trong mắt thiếu nữ áo đỏ.

Chín cự long cực lớn được điêu khắc phân biệt thành chín tư thế khác nhau xoay quanh ở trên mỗi cây cột, hình thành một bức đồ án hết sức quỷ dị.

Vị trí trung tâm, bày biện một lò luyện đan khổng lồ, lửa phía dưới lò luyện đan còn chưa tắt, một mùi thơm nồng đậm tản mát ra từ trong lò đan, phía trên lò luyện đan, tụ hội đan khí nồng đậm, đó là dấu hiệu đan dược sắp đại thành.

Phía sau lò luyện đan, là một đàn tế tràn đầy hơi thở quỷ dị!

Chung quanh tế đài, xương khô thành chồng chất, ít nhất cũng có ngàn vạn.

Âm khí trầm trầm, vô cùng quỷ dị!

Ngay chính giữa đàn tế, bày biện cái bàn lớn, còn có một cây cột lớn đứng vững vàng, trên cây cột, bị rất nhiều dây leo vướng víu, nhìn kỹ, những thứ dây leo kia càng giống là tóc người, màu đen dưới cây cột chảy xuôi trên đất đầy màu đỏ thẫm, lộ ra vẻ quỷ dị.

...

“Ha ha ha... Tìm được rồi, rốt cuộc ta tìm được rồi, ha ha ha... Thủy thị nhất tộc, ta muốn các ngươi phải nhìn tận mắt hy vọng bị nghiền nát, ha ha ha...”

“Chỉ sợ, phải để cho ngươi thất vọng rồi.”

Thiếu nữ áo đỏ đang hưng phấn, nhanh chóng đi đến trước lò luyện đan xoay hai vòng, mặt mũi tràn đầy vui sướng, rồi sau đó thân hình nhảy lên trên tế đài, cười to nói.

Lại không nghĩ tới, lúc này thiếu nữ áo đỏ lại nghe được giọng nói của một người khác!

Tiếng cười, liền im bặt.

“Là ngươi?” Nhìn thấy người xuất hiện ở trước mặt mình, đáy mắt thiếu nữ áo đỏ phát ra địch ý nồng đậm.

Khóe môi Dạ Thất Thất khẽ nhếch, vẻ mặt lạnh nhạt, từng bước từng bước đi đến giữa không trung như giẫm trên đất bằng, nhìn thiếu nữ áo đỏ, giọng nói lạnh nhạt: “Như thế nào? Thật bất ngờ sao? Đây chẳng phải là ngươi hy vọng sao? Vì sao phải làm ra loại vẻ mặt ngoài ý muốn này đây? Nơi này chỉ có hai người ta và ngươi, diễn trò cho ai xem? Thủy Đình.”

Đúng vậy, thiếu nữ áo đỏ trước mắt mới thật sự là Thủy Đình!

Cho dù giờ phút này nàng ta giả dạng nữ nhi, lại còn dùng thân phận của Dạ Thất Thất, nhưng lúc trước ngay khi chạm mặt bên ngoài Thanh Long Thành thì Dạ Thất Thất đã sớm nhận ra thân phận của nàng ta, nàng ta mới thật sự là Thủy Đình!

Chỉ là Dạ Thất Thất vẫn luôn không hiểu, tại sao Thủy Đình lại trao đổi thân phận với bản thân nàng? Lại từ đâu mà biết được chuyện của mình? Cho đến khi Dạ Thất Thất nhìn thấy Hàn Thu, mới hiểu được hết thảy, bàn tay đen thúc đẩy phía sau màn kia, chính là Hàn Thu.

Chương 318: Lá bài tẩy cuối cùng của ‘Thủy Đình’!

Editor: ChieuNinh

“So với trong tưởng tượng của ta thì ngươi thật ngốc, ta cho là ngươi sẽ phát hiện càng sớm hơn.” Thiếu nữ áo đỏ, cũng chính là Thủy Đình chân chính nhìn khuôn mặt Dạ Thất Thất gần như là giống nhau như đúc cùng với bản thân, khóe môi gợi lên một nụ cười lạnh.

Dạ Thất Thất vung tay áo lên, trước mặt nhiều thêm một cái ghế, nàng lười biếng ngồi ở trên ghế, bay lên mà ngồi, trong lười biếng mang theo vài phần thoải mái, mỉa mai cười một tiếng: “Như nhau, ta cho là ngươi sẽ càng bảo trì bình thản, chuyện hôm nay, hẳn là ngươi tự chủ trương đi? Ngươi xúc động như thế chỉ vì cái trước mắt, Hàn Thu biết không?”

Hàn Thu tự cho mình rất cao, kiêu ngạo tự phụ, quan trọng hơn chính là hắn coi Thủy gia là vật ở trong bàn tay, lại muốn lợi dụng nàng, không uổng phí người nào cũng nắm giữ trọn vẹn Thủy gia trong tay.

Hắn hao hết tâm tư để cho bản thân nàng đi vào chỗ cung điện bị coi là cấm địa này của Thủy gia, há lại sẽ làm điều thừa để cho Thủy Đình trước đến? Hơn thế nữa, thậm chí Dạ Thất Thất hoài nghi, bản thân Thủy Đình cũng rõ ràng mục đích của Hàn Thu xem nàng làm quân cờ, mới có thể bởi vì một lần hành động, tự ý cho bản thân mình tranh thủ càng nhiều lợi ích thuộc về chính mình.

“Ít xen vào việc của người khác đi! Dạ Thất Thất, ngươi có biết hay không, ta thật sự rất hận ngươi, hận không thể ngươi chết đi, mong muốn trên đời này chưa từng có sự tồn tại của ngươi... Nhưng mà không sao cả, nguyện vọng này của ta lập tức sẽ được thực hiện, bởi vì, ngươi sẽ chết.”

Có gian trá!

Trông thấy sắc mặt Thủy Đình thay đổi liên tục, trong nháy mắt đáy lòng Dạ Thất Thất tăng cao cảnh giác, dâng lên một điềm báo không tốt.

“Muốn giết ta, dựa vào cấp tu vi đỉnh cao của ngươi, chỉ sợ làm không được. Hay là nói, ngươi còn có lá bài tẩy gì mà ta không biết?” Dạ Thất Thất đứng lên, trên mặt mơ hồ mang theo vài phần khinh thường và trào phúng, đáy mắt lóe qua ánh sáng lạnh.

Đúng vậy, nàng cố ý muốn chọc giận Thủy Đình như vậy, mượn cơ hội từ trong miệng nàng ta đạt được chuyện mình muốn biết.

Chỉ là, hình như nàng thật sự đánh giá thấp Thủy Đình!

“Giết ngươi, không cần động thủ với ngươi cũng có thể làm được.” Thủy Đình cười đến tà mị. Nhìn thấy gương mặt giống nhau như đúc với bản thân làm ra vẻ mặt như thế, trong lòng Dạ Thất Thất cảm giác vô cùng kỳ quái, không khỏi hơi hơi nhíu mày.

“Thủy Đình, ngươi không khỏi rất... A - -” lời nói mới vừa nói được một nửa, cái cổ Dạ Thất Thất đột nhiên bị bóp chặt, làm cho nàng có loại cảm giác hít thở không thông.

Hai tay Thủy Đình không ngừng kết thành các loại thủ quyết, nhìn thấy sắc mặt Dạ Thất Thất càng ngày càng thống khổ, vui vẻ trên mặt nàng ta càng ngày càng quỷ dị.

“Mặc cho ngươi có bản lãnh thông thiên, ta muốn giết ngươi, cũng dễ dàng.” Ánh mắt quỷ dị của Thủy Đình quét qua từ trên người Dạ Thất Thất, ánh mắt hữu ý vô ý mà hơi chút dừng lại ở trên cổ nàng, lập tức mặt liền biến sắc, mắt trừng to nhìn chằm chằm cổ Dạ Thất Thất.

“Như thế nào? Có phải như vậy sẽ nhìn càng thêm rõ ràng hay không?”

Đột nhiên, một cái cần cổ tuyết trắng xuất hiện ở trước mắt Thủy Đình, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng mang theo đùa cợt vang lên ở bên tai nàng ta.

Ngẩng đầu, Thủy Đình đã nhìn thấy vẻ mặt thanh tú mang theo vẻ cười nhạo của Dạ Thất Thất.

“Ngươi đang tìm vật này?” Dạ Thất Thất nhếch môi cười lạnh, cầm trong tay là sợi dây chuyền màu xanh ngọc đưa cho Thủy Đình xem, đáy mắt Thủy Đình thoáng lóe qua vẻ hoảng loạn, muốn đưa tay đoạt lấy dây chuyền, lại bị Dạ Thất Thất lách mình tránh thoát.

“Nhìn ngươi khẩn trương với sợi dây chuyền này như thế, liền chứng minh ta đoán không có sai, sợi dây chuyền này chính là sát chiêu cuối cùng của ngươi, cũng là lá bài tẩy cuối cùng ngươi để lại ở trên người ta.”

Ánh mắt Thủy Đình lóe lên: “Không biết ngươi đang nói cái gì?”

“Thật thật giả giả không dứt, ngươi có biết ta đang nói cái gì hay không không quan trọng, quan trọng là, hiện tại ngươi mất đi lá bài tẩy cuối cùng. Không còn con át chủ bài giữ kín chuyện bí mật của ngươi, ngươi còn có giá trị gì đáng giá để Hàn Thu lợi dụng đây? Tư vị bị xem như đồ bỏ, không dễ chịu đi?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.