Tà Vương Đế Phi: Nghịch Thiên Thuần Thú Sư

Chương 101: Chương 101: Kỳ ba Triệu Hoán Sư (4).




“Tiểu Dương...” Lôi Bằng còn muốn khuyên hắn.

“Ca, bây giờ chúng ta là người trên một cái thuyền, ta tin tưởng bọn họ không phải là cái loại tiểu nhân vô sỉ bội bạc vứt bỏ đồng bạn đó, Dạ cô nương ngươi cảm thấy thế nào?” Lôi Dương bất đắc dĩ thở dài, lời nói xoay chuyển, thế nhưng đề tài dẫn đến trên người Dạ Thất Thất.

Dạ Thất Thất một kiếm chém đứt đầu một Thanh Lang, nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn Lôi Dương được Lôi Bằng bảo hộ đến một giọt nước không lọt nói: “Ngươi cũng đừng dùng lời nói kích ta, vô dụng thôi. Hiện tại chúng ta đều là châu chấu trên một sợi dây thừng, nếu sợi dây này không còn thì chúng ta ai cũng không trốn thoát. Các ngươi cũng đừng hy vọng ta sẽ cảm tạ các ngươi như thế nào, ngươi thật có phương pháp gì đánh lui những Thanh Lang này, cũng không riêng đã cứu chúng ta, cũng là cứu chính các ngươi, nói trắng ra là tự cứu.”

Muốn tính kế nàng, hừ! Đừng nói cửa, cửa sổ cũng không có.

Gương mặt thanh tú của Lôi Dương vo thành một nắm, giống như là nuốt nửa con ruồi mắt kẹt ở cổ họng, nuốt không nổi lại phun không ra.

Một lát sau, Lôi Dương thở dài, ngồi xếp bằng ở trong bốn người, trong tay có thêm một bút lông toàn thân u lam, ngòi bút màu đỏ, chỉ thấy hắn cắt bàn tay của mình, ngòi bút dính vào máu của hắn rồi vẽ bùa vào hư không, trong miệng niệm chú...

“Lấy máu của ta, triệu nhữ hồn! Minh Giới Môn, mở!”

Cuối cùng Lôi Dương phun ra một búng máu hoàn thành triệu hoán, nhìn thấy hiện ra một đạo ánh sáng lam sắc sau đó có một cánh cửa bị đẩy ra. Vốn sắc mặt của Lôi Dương đã tái nhợt lại càng thêm tái nhợt trong suốt giống như ma quỷ, suy yếu ngã vào trong lòng Lôi Bằng.

“Kế tiếp, thì phải xem các ngươi.” Lôi Dương dùng tay áo lau vết máu trên khóe môi mình. Mặc dù hắn không nhìn thấy, nhưng hắn có thể cảm giác được ba người hôm nay mới chạm mặt đang dùng ánh mắt hết sức lo lắng nhìn xem hắn.

“Hắn hộc máu, có phải hay không bị thương rất nặng? Chúng ta mau nghĩ biện pháp tìm cho hắn một chút linh dược ăn...” Phong Tháp Tháp là một tiểu tử nghèo, đương nhiên mua không nổi những thứ đan dược rất đắt tiền kia, nhưng mà hắn còn nhớ đạo sư đã nói qua bên trong bí cảnh này có rất nhiều linh dược.

Cả người Tiểu Ái chỉ giống như con khỉ treo nửa người ở trên người Lôi Bằng, một đôi chân kẹp lấy eo của hắn làm cho hắn không thể động đậy được. Thấy Lôi Dương hộc máu nàng vội vàng tới gần dùng đầu lưỡi liếm sạch máu ở trên mặt hắn, sau đó oa một tiếng kêu lên, chỉ vào Lôi Dương nói hắn là tên lừa đảo, máu của hắn một chút cũng không ngọt.

Trong nháy mắt Lôi Dương có loại cảm giác dở khóc dở cười, nàng còn có thể không phân rõ phải trái hơn sao?

“Ngươi là linh hồn Triệu Hoán Sư!” Dạ Thất Thất nhìn chằm chằm Lôi Dương thật lâu, lại nhìn linh hồn đi ra từ Minh Giới Môn màu lam, sau đó đột nhiên mở miệng hỏi Lôi Dương.

Linh hồn Triệu Hoán Sư cùng Triệu Hoán Sư bình thường khác nhau rất lớn, Triệu Hoán Sư bình thường phân ra hệ triệu hoán động vật và hệ thực vật khác nhau. Mà linh hồn Triệu Hoán Sư là một loại tồn tại phi thường đặc thù, tu luyện linh hồn Triệu Hoán Sư đầu tiên cần có linh hồn ý chí bản thân mình đủ kiên định, tiếp theo sẽ có hiểu biết rất sâu đối với linh hồn, nếu không hết sức dễ dàng bị linh hồn triệu hoán đến cắn trả.

Linh hồn Triệu Hoán Sư mỗi lần triệu hoán linh hồn đều cần lấy máu tươi bản thân làm môi giới. Tu vi càng cao, cần máu tươi càng ít, linh hồn triệu hoán đi ra sẽ càng cường đại, nhưng ngược lại, giống như Lôi Dương vừa mới nhập môn sơ cấp linh hồn Triệu Hoán Sư là cần trả giá máu tươi nhiều hơn.

“Đã bị ngươi nhìn ra, ha ha...” Lôi Dương gượng cười hai tiếng, trong giọng nói mang theo sự tự giễu.

“Phương pháp ngươi tu luyện không đúng, trở về cho ta xem một chút công pháp ngươi tu luyện, nếu ngươi tiếp tục như vậy không tới ba năm hẳn phải chết là không thể nghi ngờ.” Luận linh hồn, một trăm Lôi Dương cộng lại với nhau so ra cũng kém hơn một cái Dạ Thất Thất. Vừa rồi thời điểm Lôi Dương họa phù triệu hoán nàng liền nhìn ra linh hồn Lôi Dương khác thường, nàng ném cành ô-liu đi ra ngoài, về phần hắn sẽ lựa chọn thế nào thì không có ở trong phạm vi nàng quản.

“Dạ cô nương, thỉnh ngươi cứu cứu Tiểu Dương...” Lời Lôi Bằng còn chưa dứt, liền bị một tiếng kinh hô của Phong Tháp Tháp cắt đứt.

“Ngươi ngươi ngươi... ngươi các ngươi xem...”

Phong Tháp Tháp chỉ vào cánh cửa lam sắc tối tăm hiện ra giữa không trung kia, bên trong đi ra một... người?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.