Tà Vương Đế Phi: Nghịch Thiên Thuần Thú Sư

Chương 102: Chương 102: Kỳ ba Triệu Hoán Sư (5).




Nhìn sang theo vị trí Phong Tháp Tháp chỉ, đám người Dạ Thất Thất kể cả bản thân là linh hồn Triệu Hoán Sư Lôi Dương đều sợ ngây người...

Bầu không khí trong nháy mắt trở nên hết sức yên tĩnh, ánh mắt Dạ Thất Thất trong phức tạp mang theo một tia ghét bỏ nhàn nhạt liếc nhìn Lôi Dương một cái, ho nhẹ hai tiếng cắt đứt an tĩnh quỷ dị này.

“Khụ... Lôi Dương, ngươi xác định ngươi không có vẽ sai bùa chú triệu hoán? Nếu không thì ngươi lại họa một cái đi!” Dạ Thất Thất cảm giác mình đã nói đến phi thường phi thường uyển chuyển, nếu Lôi Dương còn cảm thấy bị thương tự tôn thì nàng cũng không có biện pháp.

Không phải là nàng đả kích Lôi Dương, thật sự là hắn làm được chuyện quá không đáng tin mà!

Lôi Dương họa bùa chú triệu hoán nhưng lại triệu hoán đi ra không phải là cái linh hồn cường đại gì. Đó chính là một tiểu hài tử ba bốn tuổi, trên vai khiêng một lưỡi hái lớn so với người hắn còn cao hơn đi đường đều lung la lung lay, béo ụt ịt giống như bánh bao thịt, lại còn cởi truồng... Trông cậy vào tiểu hài tử này cứu bọn họ? Lôi Dương, ngươi xác định ngươi không phải là Thanh Lang mời tới chọc cười sao?

Dạ Thất Thất liếc mắt, đi đến bên cạnh Lôi Dương trực tiếp truyền vào trong đầu hắn một màn mình trông thấy này.

“Khụ khụ... Cái kia, triệu hoán thuật của ta còn chưa luyện quen, không thể khống chế linh hồn triệu hoán đến, chỉ có thể dựa vào vận khí...” Nói xong lời cuối cùng, ngay cả Lôi Dương tự mình cũng thẹn thùng nói tiếp, trên mặt tái nhợt gần như trong suốt lộ ra chút đỏ ửng.

Dạ Thất Thất nghiến răng, nha , hắn còn biết thẹn thùng.

“Ngươi muốn thẹn thùng thì trước mắt cũng bắt hắn cho giải quyết xong rồi từ từ thẹn thùng được không?” Tay Dạ Thất Thất thật là ngứa, muốn đánh người làm sao bây giờ?

Lôi Dương nuốt một ngụm nước miếng, nghĩ tới một màn vừa rồi xuất hiện trong đầu kia. Đứa trẻ kia khiêng đại lưỡi hái, cởi truồng lung la lung lay chạy tới, có loại cảm giác khóc không ra nước mắt.

“Vị này... Ngạch... Phi thường cảm tạ ngươi đến, hiện tại chúng ta đã nghĩ đến phương pháp khác tiêu diệt kẻ địch, ta nghĩ tạm thời không cần làm phiền ngài...” Lôi Dương suy nghĩ nát óc cũng chưa nghĩ ra nên dùng cái dạng phương thức gì biểu đạt rõ ràng ý của mình, nhìn thấy cứu tinh mình triệu hoán đến là tiểu hài tử thì tất cả trong lòng hắn cũng đều là nước mắt mà.

“Ngươi ghét bỏ ta! Ngươi không để cho ta giết địch nhân, ta liền chặt ngươi, hừ!” Giọng nói mềm nhuyễn mang theo không vui, tiểu hài tử được triệu hoán đến vung vài cái đại lưỡi hái trên vai, nhăn nhăn mũi, tùy hứng nói.

Phốc!

Lôi Dương thiếu chút nữa hộc máu, hắn triệu hoán đến chính là cái tồn tại như thế nào vậy?

“Các hạ, chính là chuyện nhỏ cũng không phiền đến các hạ ngài ra tay...”

“Không được! Nhân loại các ngươi giảo hoạt nhất, các ngươi nhất định là cố ý nói như vậy, sau đó không để cho ta cơm ăn có đúng hay không? Hừ!” Tiểu hài tử ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, một bộ ta sớm đã nhìn thấu nét mặt của các ngươi.

Đây là con nhà ai? Có người quản hay không hả?

Đôi mắt Lôi Dương không nhìn thấy được, khóe miệng Dạ Thất Thất co giật hai cái, xoa tay muốn xách tiểu tử mặt mũi tràn đầy kiêu ngạo kia qua đánh một hồi.

“Nhìn cho rõ, kẻ địch của chúng ta chính là đám Thanh Lang đó, ngươi muốn ăn cơm trước hết xử lý nhanh đám Thanh Lang. Nếu không ngươi liền từ chỗ nào đến thì về lại chỗ đó.” Dạ Thất Thất chỉ vào đám Thanh Lang rậm rạp chằng chịt nói với đứa nhỏ, đáy mắt lóe qua tia giảo hoạt mang theo thú vị.

Minh Giới triệu hoán đến, cũng không phải Linh Hồn Thể tinh thuần, mà là tiểu hài tử có thực thể!

Dạ Thất Thất cũng lại không hiểu phân chia đẳng cấp thực lực ở Minh Giới, cũng biết thực thể và linh hồn thể khác nhau. Đổi lại mà nói, tiểu hài tử này rất có thể là tôn tử của đại nhân vật nào đó không chừng, nói không chừng thật có thể giúp bọn họ vượt qua cửa ải khó khăn này cũng nên.

Đứa nhỏ ngửa đầu, nháy đôi mắt to ngập nước nhìn Dạ Thất Thất, cắn đầu ngón út do dự một chút nói: “Giết chúng nó, thì ngươi sẽ cho ta ăn no?” Trong lời nói của hắn mang theo nghi vấn rõ ràng.

Dạ Thất Thất: “...” Chẳng lẽ mình lớn lên giống như quái a di (bà dì) lừa gạt tiểu hài tử vậy sao?

“Nếu như ngươi sợ hãi cũng có thể cự tuyệt.” Dạ Thất Thất tức giận đến nghiến răng, nàng lại bị tiểu tử này nghi ngờ!

Tiểu hài tử xấu xa do dự nghiêng đầu trên dưới nhìn kỹ Dạ Thất Thất một phen, cuối cùng giống như ra quyết định gì, ném xuống đại lưỡi hái so với người hắn còn cao hơn, bổ nhào qua kéo tay Dạ Thất Thất hung hăng cắn một cái...

“A... Con khỉ con, ngươi buông lão nương ra - -” Tiếng rống giận dữ đinh tai nhức óc vang lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.