“Thất Thất, ta mới vừa nói cũng không phải là cố ý dọa nàng, nếu như nàng không thích, ta phá hủy vật này...” Vừa nói, trong mắt Viêm Minh chợt lóe hàn quang, muốn phá hủy Tỏa Hồn đỉnh, vật này làm hại Thất Thất sinh hiềm khích với hắn, giữ nó có ích lợi gì?
Lúc Viêm Minh ra tay phá hủy tỏa hồn đỉnh, liền thấy trước mắt hồng quang chợt lóe, mặt mũi Dạ Thất Thất tràn đầy vẻ giận dữ trừng mắt hắn, duỗi ra ngón trỏ chỉ hắn nổi giận nói: “Chàng điên hả? Đang yên đang lành vì sao phải hủy diệt nó? Bảo bối như thế, chàng cũng cam lòng phá hủy, chàng là người ngốc lắm tiền nhiều của hay sao? Chàng... tức chết ta!”
Dạ Thất Thất vỗ bộ ngực mình, trừng mắt Viêm Minh, tức giận đến nghiến răng.
Lúc nãy Viêm Minh giới thiệu tên cái đỉnh trước mắt này, khí linh bánh bao nhỏ đột nhiên náo động, huyên náo đến huyết máu toàn thân Dạ Thất Thất sôi trào. Linh khí ở trong người tán loạn, Dạ Thất Thất rơi vào đường cùng chỉ đành phải mạo hiểm ý thức tiến vào không gian để câu thông, thuận tiện hỏi thăm căn nguyên Tỏa Hồn đỉnh.
Ai nghĩ tới, chẳng qua chỉ trong khoảng thời gian ngắn, hắn lại muốn phá hủy bảo bối như thế, này... Thật sự là muốn tức chết nàng!
“Cho dù là bảo bối cỡ nào, trong mắt ta, không sánh bằng một sợi tóc của nàng. Vật này làm hại nàng sinh hiềm khích với ta, giữ nó có ích lợi gì? Thất Thất ngoan ngoãn, ngày khác ta cho nàng thêm thần khí khác là được.” Ý kia, thật giống như thần khí chính là cục sắt trong cửa hàng rèn sắt thiết ven đường, muốn có bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
Trong lòng Dạ Thất Thất tức giận cũng bởi vì lời nói phát ra từ đáy lòng của hắn giảm bớt không ít, nhưng mà nàng vẫn che chở Tỏa Hồn đỉnh, không để cho hắn động thủ phá hủy.
“Ta mặc kệ, dù sao chàng không được động tới nó, chàng không thích thì tặng cho ta là được, ta chỉ thích những thứ đồ lung tung này.” Dạ Thất Thất bá đạo tuyên bố quyền sở hữu Tỏa Hồn đỉnh, trên mặt một vẻ kiêu ngạo tức giận, nhưng trong lòng đang hưng phấn gào thét: “Ha ha ha... Tỏa Hồn đỉnh trong truyền thuyết, âu nha, lão nương kiếm lời rồi! Ha ha ha...”
Nếu không phải trước mắt thời cơ không đúng, mình lại đáp ứng khí linh bánh bao nhỏ, không thể tiết lộ bí mật Tỏa Hồn đỉnh với bất luận kẻ nào, Dạ Thất Thất tuyệt đối sẽ hưng phấn bổ nhào đi qua ôm hắn điên cuồng gặm một lát.
Đây quả thực là ngủ gật có nhân đưa gối đầu, quá kịp thời!
“Thất Thất, vật này là đại hung vật thượng cổ lưu truyền xuống, nàng đặt ở bên người vạn nhất làm bị thương nàng thì làm sao bây giờ? Nàng vẫn nên giao nó cho ta bảo quản...” Vật này thu nạp vô số âm hồn, toàn thân sát khí, Viêm Minh lo lắng Thất Thất sẽ không áp chế nổi những thứ âm hồn kia, bị cắn trả làm bị thương chính mình.
Biết rõ Viêm Minh là muốn tốt cho mình, Dạ Thất Thất vẫn trực tiếp cự tuyệt ý tốt của hắn.
Vả lại, cho dù là nàng đáp ứng, khí linh bánh bao nhỏ cũng sẽ không đáp ứng, nếu mình dám gật đầu, vật nhỏ kia phỏng chừng sẽ tạo phản nháo tới nghiêng trời lệch đất với mình mất.
“Yên tâm, không có chuyện gì, chàng còn chưa tin ta sao? Khi nào thì chàng thấy ta làm qua chuyện không có nắm chắc?” Dạ Thất Thất hướng về phía Viêm Minh nháy mắt mấy cái, hai đầu lông mày tỏa ra phong thái đầy tự tin.
Viêm Minh suy nghĩ một chút, xác thực như thế, xưa nay Thất Thất không phải là người xúc động không đúng mực, nàng làm việc tự có tác phong và lý do của nàng, mình là quan tâm sẽ bị loạn.
“Như vậy, cũng tốt.”
Trong lúc vô tình đạt được một món đồ bảo bối động trời như vậy, tâm tình Dạ Thất Thất trong nháy mắt trời trong vạn dặm, tự nhiên cũng không có chú ý tới trong lúc giữa nàng và Viêm Minh tác động lẫn nhau, vẻ phức tạp trên mặt Tam sư huynh Bạch Tử Tuyên, còn trì độn nói với hắn: “Tam sư huynh, Hoàng nói có lý, chớ để cho tên cặn bã này ô ô uế lò luyện đan của Tam sư huynh, Tam sư huynh thu hồi lò luyện đan đi, nhìn ta làm sao thu thập tên cặn bã này.”
Nói xong, Dạ Thất Thất cũng không có đi chú ý vẻ mặt trên mặt Tam sư huynh, trực tiếp tiến lên, niệm khẩu quyết có thể khống chế Tỏa Hồn đỉnh Viêm Minh mới nói cho nàng.