“Đừng tức giận, bình tĩnh nào!” Dạ Thất Thất ngăn cản Viêm Minh đang nổi giận lại, trên mặt lại không có nửa phân tức giận, trấn an Viêm Minh rồi, Dạ Thất Thất cười tủm tỉm đi lên trước, lòng bàn tay xuất hiện một ngọn lửa màu đỏ thắm, ôn nhu như nước nói: “Lửa này có thể thôn tính vạn vật, vô cùng bá đạo, nhưng mà, sau khi trải qua ta nhiều ngày không ngủ không nghỉ nghiên cứu, cuối cùng có chỗ đột phá, uy lực nhỏ đi rất nhiều, ngay cả nướng một miếng thịt đều cần thời gian cực dài. Vừa vặn, hôm nay, tất cả mọi người nhàn rỗi nhàm chán, không bằng ngươi liền tới giúp ta thử xem uy lực ngọn lửa đã thay đổi này đến tột cùng như thế nào đi?”
Dạ Thất Thất cười đến hết sức ôn nhu, giọng điệu êm dịu, lời nói ra lại làm cho người ta không rét mà run.
Dám mắng lão nương, xem lão nương ngược chết đi ngươi không! Dạ Thất Thất khẽ nhếch khóe môi mang theo ý cười xấu xa nồng đậm.
“Tam sư huynh, huynh cho mượn lò luyện đan dùng một chút.” Nói xong, Dạ Thất Thất niệm khẩu quyết, một cái lò luyện đan nhỏ cỡ bàn tay trực tiếp từ trong túi bên hông Bạch Tử Tuyên bay ra ngoài, rơi xuống trên đất mặt liền biến thành lớn.
Đối với cái này, Bạch Tử Tuyên bất đắc dĩ cười một tiếng, hướng về Viêm Minh ném đi một ánh mắt khiêu khích.
Hắn và Thất Thất sớm chiều chung đụng năm trăm năm, hai bên vô cùng quen thuộc, thậm chí chẳng phân biệt được ngươi ta.
Nhìn thấy ánh mắt khiêu khích dương dương đắc ý của Bạch Tử Tuyên, thật giống như lại nói với mình: “Giữa ta cùng với Thất Thất, có sự thân mật ngươi không cách nào tưởng tượng.”
Lúc đầu, đáy lòng Viêm Minh vọt lên một cơn lửa giận, nhưng khi ánh mắt của hắn chạm đến đôi mắt sáng trong suốt của Thất Thất, lửa giận biến mất.
Thất Thất của hắn vẫn luôn hết sức ưu tú, có người ái mộ thì có gì kỳ quái?
Hắn phải làm, chính là cố gắng làm cho tồn tại của mình trở thành ưu tú hơn, có thể làm hậu thuẫn kiên cố nhất cho nàng, khi nàng mệt mỏi, thời điểm cần chính mình, thì bất cứ lúc nào cũng xuất hiện ở bên cạnh nàng, ôm nàng vào trong ngực, cho nàng một bến cảng rộng lớn ấm áp an toàn.
“Hoàng, giúp ta một tay.” Dạ Thất Thất không biết Viêm Minh và Tam sư huynh trao đổi ánh mắt riêng, hết sức tự nhiên mở miệng nói.
“Được.” Viêm Minh nhếch môi cười, trong mắt tràn đầy vẻ vui mừng: “Ta có một vật thích hợp hơn nó, Thất Thất thu lò luyện đan của Tam sư huynh nàng lại, chớ để cho tên cặn bã này làm dơ bẩn lò luyện đan của Tam sư huynh.”
Khi nói chuyện, Viêm Minh phất tay áo lên, một cái đỉnh lớn toàn thân tối đen, tràn ngập khí tức huyết tinh nặng nề rơi xuống trên mặt đất: “Đỉnh này tên là Tỏa Hồn đỉnh, trong lúc vô tình ta đoạt được, đỉnh này là thượng cổ hung khí, dính vô số máu tanh, Tỏa Hồn bên trong đỉnh đâu chỉ ngàn vạn? Người này đã dám thương nàng, há có thể đơn giản buông tha hắn?”
“Tỏa Hồn đỉnh, thượng cổ hung khí, Tỏa Hồn đâu chỉ ngàn vạn...” Dạ Thất Thất nhỏ giọng lặp lại lời Viêm Minh nói, lông mày cau lại.
Chẳng lẽ mình hù dọa Thất Thất?
Ý niệm như thế chợt lóe qua trong đầu, trong mắt Viêm Minh lộ ra vài phần hoảng loạn và hối hận!
“Thất Thất, ta...” Hắn muốn giải thích, lại bị Bạch Tử Tuyên lên tiếng cắt đứt.
“Viêm công tử nói cẩn thận, bản tính Thất Thất lương thiện, cũng không phải là hạng người thị huyết tàn bạo, Viêm công tử chớ nên hù dọa Thất Thất.” Ngụ ý, ngươi tính tình tàn bạo thị huyết là chuyện của ngươi, chớ có nhuộm đen Thất Thất trời sinh tính tình lương thiện, ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d các ngươi không phải là người cùng một thế giới, ngươi không cần gắt gao dây dưa.
“Không có quan hệ gì với ngươi.” Thất Thất liên tục không có bất kỳ phản ứng nào, trong nội tâm Viêm Minh nảy sinh ân hận, lời nói giọng nói nói với Bạch Tử Tuyên cũng rất là không khách khí.
Đối với cái này, Bạch Tử Tuyên cầu cũng không được! Thấy bộ dáng Viêm Minh ảo não, trong nội tâm càng cảm thấy sung sướng, lại không muốn bỏ qua cơ hội tốt như thế đả kích Viêm Minh: “Đúng là chẳng quan hệ tới ta, Viêm công tử là người làm đại sự, hai người chúng ta không tiện quấy rầy, không bằng đến đây mỗi người đi một ngả...” Ngụ ý, đúng là hạ lệnh trục khách.
Ngón tay Viêm Minh vang lên tiếng răng rắc, sắc mặt âm trầm, hai tròng mắt lạnh như băng, không nhúc nhích nhìn chằm chằm Dạ Thất Thất hơi hơi nhíu mày, thật giống như muốn nhìn xuyên thấu lòng nàng vậy.