Cách đó không xa, đồng dạng là một thân bạch y, Tam sư huynh Bạch Tử Tuyên tuấn lãng xuất trần từ từ đi tới.
Lời nói mới rồi, đó là phát ra từ trong miệng hắn.
Mà phân thân Đế Hào Thiên sau khi trông thấy Bạch Tử Tuyên, sắc mặt cũng đại biến, thậm chí lộ ra vẻ hoảng sợ.
“Thật lâu không thấy... Lão Ngũ.” Thân ảnh Bạch Tử Tuyên mới vừa vẫn còn ở khoảng cách rất xa, trong chớp mắt đã đến trước mặt đám người Dạ Thất Thất, cách phân thân Đế Hào Thiên chỉ vẻn vẹn có vài bước xa: “Nếu đã đến đây, không chào hỏi ôn lại chuyện cũ với ta sao? Lão Ngũ.”
Lần thứ hai Bạch Tử Tuyên gọi phân thân Đế Hào Thiên là 'Lão Ngũ', mỗi lần kêu một tiếng, sắc mặt phân thân liền kém hơn một phần, nắm chặt quả đấm, giống như đang cực lực ẩn nhẫn cái gì đó?
“Ta vẫn cho là ngươi đã chết rồi.” Trầm mặc rất lâu, phân thân mới dám trực tiếp nhìn Bạch Tử Tuyên, giọng nói thâm trầm, ánh mắt cực kỳ phức tạp nhìn hắn nói ra.
Nghe vậy, Bạch Tử Tuyên nhún vai không sao cả, không có tim không có phổi cười nói: “Xin lỗi, làm cho ngươi thất vọng rồi.”
“Nếu đã không chết, vì sao không quay về?” Phân thân Đế Hào Thiên giống như có lẽ đã chấp nhận xưng hô Lão Ngũ thế này, hắn cực lực muốn che giấu tâm tình của mình, nhưng không cách nào che giấu vẻ mặt cứng ngắc kia.
“Ngươi thấy ta giống ngốc tử sao?” Bạch Tử Tuyên ngắt lời hắn, trên mặt trào phúng càng đậm.
...
“Hoàng, người này đến tột cùng thì có thân phận như thế nào? Hình như Tam sư huynh và hắn là quen biết cũ.”
Một bên, Dạ Thất Thất lưu ý đến, khóe mắt Tam sư huynh lạnh lùng, hiển nhiên đã thật sự nổi giận, e sợ cho Tam sư huynh thua thiệt, con ngươi nàng đảo một vòng, truyền âm hướng Viêm Minh hỏi thăm thân phận bạch y nam tử là như thế nào?
Lông mày Viêm Minh cau lại, đáy mắt thoáng lóe qua vẻ phức tạp: “Yên tâm, vật này còn không có bản lãnh làm Tam sư huynh bị thương, sau đó nàng dựa theo ta lời nói mà đi làm, đừng hỏi vì cái gì, sau khi mọi chuyện kết thúc ta sẽ giải thích cho nàng.”
Bạch Tử Tuyên xuất hiện, làm cho Viêm Minh đột nhiên có ý nghĩ.
Sở dĩ hắn liên tục bỏ mặc những người kia, nguyên nhân trọng yếu nhất là hắn có chỗ cố kỵ, nhưng mà bây giờ... là lúc hắn nên phản kích!
Mặc dù Dạ Thất Thất không hiểu Viêm Minh nói là ý tứ gì, ban đầu chần chờ, nhưng vẫn gật đầu đáp ứng.
“Chỉ là phân thân cũng dám khiêu khích Bổn đế quân, chẳng lẽ là Bổn đế quân quá nhân từ, mới để cho bọn ngươi không để Bổn đế quân ở trong mắt hay sao?” Một tiếng quát lạnh lùng nén giận vang lên, bóng dáng Viêm Minh anh tuấn đi lên trước hai bước, đôi mắt thâm sâu lạnh như băng nhìn chằm chằm phân thân Đế Hào Thiên, khẽ nhếch khóe môi mang theo vẻ tà khí.
“Họa Địa Vi Lao, giáng xuống!”
Viêm Minh đột nhiên ra tay, vây khốn phân thân Đế Hào Thiên.
“Chút tài mọn, mất mặt xấu hổ.” Phân thân Đế Hào Thiên chán ghét với Viêm Minh có nguồn gốc sâu ở sâu trong linh hồn, cho dù hắn biết được giờ phút này có Bạch Tử Tuyên ở tại đây thì mình không chiếm được nửa phân chỗ tốt, cũng không cách nào lá mặt lá trái với Viêm Minh.
Thân là phân thân đứng đầu một giới, thực lực bạch y nam tử tự nhiên là không như bình thường.
Nhưng mà, phân thân cuối cùng vẫn là phân thân, ngay cả thực lực vốn có của Đế Hào Thiên thì Viêm Minh cũng không để ở trong mắt, tất nhiên là có cơ sở.
...
Sau một nén nhang, thái độ mấy người đều có sự biến hóa.
“Viêm Minh, hôm nay ngươi nhục nhã ta như vậy, ngày khác ngươi nhất định sẽ hối hận.” Thân là phân thân Đế HàoThiên, lại ngay cả kết giới Viêm Minh thiết lập cũng không thể mở ra, chuyện này đối bạch y nam tử mà nói, là nhục nhã lớn lao.
Nhìn người nghiến răng nghiến lợi mặt mũi tràn đầy hận ý nhìn mình lom lom, Viêm Minh khinh thường hừ lạnh.
“Buồn cười, quả thực buồn cười, thân là tù nhân, làm gì ngươi tự tin như thế? Chẳng lẽ không có người dạy ngươi, thân là tù nhân nên có thái độ của tù nhân sao?” Dạ Thất Thất mặt mũi tràn đầy trào phúng, khóe môi khẽ nhếch, đi lên trước nhìn bạch y nam tử bị nhốt ở trong kết giới, trong mắt mang theo mỉa mai cùng nhìn có chút hả hê: “Không bằng, ta đến dạy ngươi!”
Chương 336: Xem kịch vui.
“Ngươi muốn làm cái gì?”
Phát giác được ánh mắt không có hảo ý của Dạ Thất Thất chạy qua chạy lại ở trên người mình, một cơn khí lạnh dâng lên từ trong xương sống, bạch y nam tử cả người phát rét, một dự cảm xấu lan tràn ra từ dưới đáy lòng.
Dạ Thất Thất nhếch môi, khuôn mặt tái nhợt tươi cười đã khôi phục đỏ ửng, hơi thở trầm ổn, trong ánh mắt lộ ra lệ khí, cười tủm tỉm nhìn trên người bạch y nam tử không nhiễm một hạt bụi, từ trong không gian lấy ra một vật: “Vật này là một lần trong lúc vô tình ta luyện chế ra, dùng vô số tài liệu trân quý, cuối cùng vẫn bị thất bại.”
Nói đến đây, Dạ Thất Thất nhíu nhíu mày, bộ dáng giống như hết sức đau lòng.
Viêm Minh đang muốn nói, nàng cần luyện chế vật gì? Ta tới giúp nàng.
Viêm Minh chưa nói ra khỏi miệng, Dạ Thất Thất lại mở miệng, chỉ là lần này, tay của nàng cũng động.
“Khôi Lỗi Thuật, trói!”
Một ngân quang bắn ra từ đầu ngón tay Dạ Thất Thất, xuyên thấu kết giới Viêm Minh thiết lập, dùng Khôi Lỗi Thuật khống chế phân thân Đế Hào Thiên không ngừng kêu gào, vật gì đó trong tay bay vào trong miệng thế thân Đế Hào Thiên.
“Bình tĩnh, giờ thì chờ xem cuộc vui.” Dạ Thất Thất phủi tay, khóe môi mang theo vẻ tươi cười giảo hoạt như hồ ly.
“Xem cuộc vui?” Mặt Bạch Tử Tuyên lộ vẻ nghi ngờ nhìn Dạ Thất Thất.
Trái với Bạch Tử Tuyên mặt mũi tràn đầy nghi hoặc, còn trên mặt Viêm Minh thì lại là sủng ái nhìn Dạ Thất Thất, ôn nhu mà thâm tình nhẹ véo nhẹ lên chóp mũi vểnh cao của nàng, sủng ái nói: “Nàng lại nghịch ngợm.”
Dạ Thất Thất hoạt bát le lưỡi một cái, cười xấu xa nói: “Hắn đả thương ta, không trả chút giá cao sao được? Thuận tiện dạy dỗ hắn một chút, cái gì gọi là thà đắc tội đại thần cũng đừng đắc tội nữ nhân, nhất là nữ nhân mang thù như ta vậy.”
“Cho nên...” Viêm Minh chờ tiếp sau của nàng.
“Cho nên, ta liền cho hắn nếm nếm một chút đồ chơi nhỏ trước kia ta không có việc gì thì luyện chế. Đừng có dùng cái loại đó ánh mắt nhìn ta, cũng không phải là cái gì thương thiên hại lý đâu, chỉ là một chút xuân dược hạ lưu nhất của thế tục giới, nhưng mà dược tính ta luyện chế hơi mạnh một chút một chút như vậy mà thôi.” Vốn là Dạ Thất Thất muốn luyện chế là một loại phương thuốc dân gian thượng cổ, dược liệu cần thiết bên trong có một vị huyết Cấu Giao, hỉ dâm Cấu Giao, toàn thân đều là vật chí âm chí dâm. Lúc luyện chế đan dược Dạ Thất Thất không cẩn thận không có khống chế tốt liều thuốc, thả hơi chút nhiều một chút, kết quả chính là... phương thuốc dân gian thượng cổ không thành công, ngược lại luyện chế được một loại dược hiệu cực kỳ đặc thù --- xuân dược.
Về phần đặc thù như thế nào, sẽ phải xem phản ứng người thí nghiệm thuốc.
Nhìn dung nhan Dạ Thất Thất tràn đầy đắc ý náo động muốn thử, Viêm Minh bất đắc dĩ lắc đầu.
“Nàng nha, đừng cái gì cũng lấy ra chơi đùa, đó không phải là vật gì tốt, cẩn thận đừng bị thương chính mình.” Lá gan nàng thật đúng là lớn, ngay cả loại đồ vật này cũng dám đùa giỡn, vạn nhất làm bị thương chính mình thì làm sao bây giờ? Thật là một nha đầu không để cho người bớt lo.
“Yên tâm, xem, vở kịch hay trình diễn.” Dạ Thất Thất chỉ phân thân Đế Hào Thiên trong kết giới, cười đến giống như mèo trộm được con cá.
“Hí... Nóng quá... Nóng quá... A... đến cùng ngươi cho ta ăn vật gì đó? Tiện nhân... Ngươi tiện nhân này...” Đột nhiên mặt mũi Đế Hào Thiên tràn đầy thống khổ, hô to mắng to, không chút phong độ đáng nói nào.
Trong cơ thể truyền đến cảm giác nóng cháy mãnh liệt, làm cho Đế Hào Thiên vô cùng thống khổ.
Hình như trong cơ thể hắn có một trận lửa lớn đang cháy, lục phủ ngũ tạng của hắn sắp bị nướng chín, càng khó chịu chính là bụng dưới của hắn truyền đến một cơn tà hỏa, làm cho hắn thống khổ lại mất mặt.
“Tiện nhân... Ngươi tiện nhân, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi, nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi...” Hai tròng mắt phân thân Đế Hào Thiên đỏ bừng như máu, mặt mũi tràn đầy cừu hận, khuôn mặt dữ tợn trừng mắt cuồng mắng Dạ Thất Thất không ngừng.
“Im miệng!” Sắc mặt Viêm Minh âm lãnh, đáy mắt tóe ra hai luồng ánh sáng lạnh lẽo.