Tà Vương Đế Phi: Nghịch Thiên Thuần Thú Sư

Chương 327: Chương 327: Viêm Minh VS phân thân Thiên Đế (1).




“Các hạ thỉnh thận ngôn...”

“Được, biến, chúng ta lập tức biến, chúng ta cút...”

Lý Thừa Long còn muốn cường thế phản kháng vài câu, lúc này Khương Thái Tuế chặn hắn lại, vẻ mặt lấy lòng cười làm lành, nửa tha nửa kéo mạnh mẽ mang Lý Thừa Long đi.

Rốt cục đi rồi!

Nhìn bóng dáng hai người rời đi, Dạ Thất Thất thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Ngay sau đó, Dạ Thất Thất đang ẩn thân trong hư không đột nhiên biến sắc, phun ra một ngụm máu tươi - -

...

“Phốc - - “

Một ngụm máu tươi phun ra, thân hình Dạ Thất Thất xuất hiện từ trong hư không, dưới chân lảo đảo một cái, suýt nữa rơi xuống từ trong hư không.

“Là ai? Có lá gan đánh lén ta, không có lá gan đứng ra, lén lút có ý tứ sao?” Dùng tay áo lau đi vết máu trên khóe môi, Dạ Thất Thất rơi xuống trên ngọn một gốc cây, vẻ mặt phòng bị, ngắm nhìn bốn phía lạnh giọng quát.

“Ha ha ha... Ta xem lần này làm sao ngươi trốn được?” Hư không đột nhiên phát sinh một trận vặn vẹo, một bóng dáng màu trắng đi ra từ trong không gian vặn vẹo đó, cười đến mức quá tùy ý.

Nhìn người tới, đáy lòng Dạ Thất Thất không lý do khủng hoảng một trận: “Ngươi là người phương nào?”

“Trải qua hàng tỉ năm, ngươi một chút cũng không thay đổi, vẫn làm cho người ta chán ghét như trước như thế.” Bạch y nhân từ trong hư không chậm rãi đi ra rơi xuống trên mặt đất, con ngươi chớp lên, hai tròng mắt nhìn chằm chằm Dạ Thất Thất đáy mắt mang theo vài phần không vui.

Trải qua hàng tỉ năm... đầu óc người này có bị bệnh không?

Còn đây là ý tưởng duy nhất trong đầu Dạ Thất Thất, không lý do, Dạ Thất Thất nhớ tới tính cách Lão Phong Tử sư phụ điên điên khùng khùng không theo lẽ thường, hay là, đầu óc người thực lực sâu không lường được đều không bình thường?

Luyện công cũng luyện hỏng đầu óc rồi, bọn họ cũng rất là liều mạng!

“Vị này... Ực, vị cao nhân này, hình như chúng ta mới quen biết, ngươi nhận sai người...” Đối phó với người đầu óc không bình thường, thì không thể dùng phương thức nói chuyện như với người lớn, cần phải giống như dỗ tiểu hài tử chậm rãi dẫn đường.

“Làm càn! Ngươi là đang ám chỉ ta tuổi tác lớn, trí nhớ có vấn đề hay sao?” Bạch y nam tử tức giận quát một tiếng, trong mắt nén giận đưa tay chỉ vào Dạ Thất Thất, gằn từng chữ nói: “Ngươi còn chưa có nhớ lại nên ta không trách ngươi, hiện tại, ngươi sẽ vì lựa chọn lúc trước của ngươi mà trả giá thật nhiều!  Ta sẽ không cho ngươi lịch kiếp thành công, ngươi đừng hòng trở về vị trí cũ!” Vừa mới dứt lời, bạch y nam tử phất tay áo lên, một trận gió thế tới có thể xé rách không gian rào rạt đánh tới Dạ Thất Thất, dường như muốn xé nát nàng.

“A - - “

Luồng lực lượng này, cực kì vượt qua ngoài phạm vi Dạ Thất Thất có khả năng thừa nhận, nàng căn bản không hề có lực chống cự, hung bạo đã trúng một kích này.

Đau đớn trong dự liệu vẫn chưa rơi xuống trên người, Dạ Thất Thất mở mắt ra, đập vào mắt chính là một đôi đôi mắt thâm tình mà lo lắng.

“Hoàng...” Trong nháy mắt thấy hắn, tâm Dạ Thất Thất đột nhiên bình tĩnh lại.

Khóe môi hơi hơi gợi lên chút ý cười, đưa tay ôm cổ của hắn, tựa đầu dựa vào ở trước ngực hắn, lẳng lặng nghe tiếng tim đập hơi chút dồn dập của hắn.

“Thất thất, nàng có bị thương hay không? Có chỗ nào không thoải mái hay không? Thực xin lỗi, đều là lỗi của ta, ta đã tới chậm... Nàng đừng khóc, đều là ta sai, về sau ta sẽ không bao giờ nữa rời khỏi nàng nữa...” Thấy Thất Thất không quan tâm ghé vào trước ngực mình,  Viêm Minh còn tưởng rằng nàng bị thương khó chịu, đau lòng níu chặt, ánh mắt nhìn về phía bạch y nam tử lãnh liệt hơn vài phần.

“Hoàng, ta không sao.” Dạ Thất Thất chậm rãi ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt mang theo tươi cười thỏa mãn, trên hàng mi dày còn dính chút nước mắt óng ánh trong suốt, bộ dáng càng thêm chọc người đau lòng yêu thương.

Chương 334: Viêm Minh VS phân thân Thiên Đế (2).

“Ta chỉ là... nhớ chàng.” Duỗi tay nhẹ nhàng xoa lên tóc trước trán Viêm Minh, trong mắt mang theo vui vẻ hạnh phúc thỏa mãn.

Đúng vậy, nàng nhớ hắn, rất nhớ rất nhớ...

Thời điểm chưa gặp hắn, tưởng niệm còn không có mãnh liệt như thế, khi hắn xuất hiện ở trước mắt, nàng mới phát hiện, sợi tình cảm này mãnh liệt như thế, mãnh liệt đến gần như thay thế lý trí của nàng.

“Thất Thất, thực xin lỗi...”

Viêm Minh sít sao ôm nàng vào trong ngực, rất dùng sức, gần như muốn dung nhập vào xương tủy.

...

Bên cạnh, bạch y nam tử nhìn xem hai người ôm nhau, đáy mắt tóe ra hai luồng ánh sáng nóng rực, mơ hồ xen lẫn chút tâm tình phức tạp.

“Thất Thất, thực xin lỗi, đều là lỗi của ta, ta không nên rời khỏi nàng, là ta không có bảo vệ được nàng...” Nhìn gương mặt Thất Thất tái nhợt lộ ra dáng tươi cười như vậy, tim Viêm Minh giống như đao cắt đau đến không muốn sống.

Dạ Thất Thất lắc đầu: “Không trách chàng, là chính mình quá yếu thôi.”

Những lời này xuất từ đáy lòng, ở bí cảnh Dạ Thất Thất còn chưa từng có cảm giác mãnh liệt như thế. Sau khi đi vào Xích Hỏa đại lục, đã xảy ra quá nhiều chuyện, một lần lại một lần quanh quẩn ở bên bờ sinh tử, lần lượt mắt thấy bi kịch phát sinh lại vô lực ngăn cản thay đổi, cái loại cảm giác vô lực đó làm cho Dạ Thất Thất cực kì thống khổ.

“Thất Thất...” Viêm Minh hết sức đau lòng thấy nàng như vậy, càng hận chính mình không có bảo vệ được nàng.

“Ta không sao, người này thực lực rất mạnh, chàng phải cẩn thận.” Mặc dù biết Hoàng thực lực phi phàm, Dạ Thất Thất vẫn nhịn không được nhắc nhở hắn.

Bạch y nam tử này lai lịch thần bí, sâu không lường được, từ trong ngữ điệu của hắn Dạ Thất Thất suy đoán người này vô cùng có khả năng là lão quái vật còn giữ lại từ thời kỳ Bàn Cổ.

Nàng không muốn Hoàng bởi vì nàng mà bị thương.

“Tin tưởng ta, không có việc gì.” Trên gương mặt tuấn mỹ như yêu nghiệt của Viêm Minh thoáng lộ ra cười nhạt vẻ sủng ái, xoay người, dáng tươi cười trên mặt lập tức biến mất, thay vào đó là vẻ mặt tràn đầy âm hàn.

“Không ai có thể tổn thương nàng, ngươi đáng chết - -” giọng nói lạnh như băng từ trong miệng Viêm Minh phát ra, mang theo sát khí nồng đậm.

Trên mặt tuấn lãng của Bạch y nam tử lộ ra vài phần khinh miệt và khinh thường: “Ngươi còn tự cho là đúng như vậy, ngươi bây giờ, có gì tư cách nói lời nói này với ta đây?”

“Hừ!” Viêm Minh khinh thường hừ lạnh, trong mắt lạnh quét qua bạch y nam tử thoáng hiện vẻ lạnh lùng: “Chỉ là phân thân, cũng dám làm càn!”

Phân thân bị đâm thủng, mặt bạch y nam tử liền biến sắc, mắt lộ hung quang: “Ngươi muốn chết!”

“Oanh ầm ầm- - “

Bầu trời quang đãng vang lên tiếng sấm, hai bóng dáng một đen một trắng trong nháy mắt biến mất tại chỗ.

“Ầm ầm...”

Tiếng sấm vang lên, cuồng phong gào thét, mắt thường đã hoàn toàn không thấy rõ hai bóng dáng kia.

Một lát sau, một luồng ánh sáng trắng bỗng nhiên rơi xuống đất, đập phá mặt đất thành cái hố to.

“Phốc - -” bạch y nam tử té trên mặt đất, bộ dáng chật vật, khóe môi mang theo vết máu đỏ tươi, hai tròng mắt âm lãnh nhìn chằm chằm Viêm Minh, thật giống như một con rắn độc: “Ngươi không giết được ta, giống như trăm triệu năm trước vậy.”

Nói xong, bạch y nam tử cất tiếng cười to, trong tiếng cười tùy ý xen lẫn khiêu khích và chế giễu với Viêm Minh.

Bạch y, kịch chiến, trăm triệu năm trước...

Cảnh tượng này, rất quen thuộc!

Trong đầu Viêm Minh đột nhiên chợt lóe qua một vài hình ảnh hắn chưa bao giờ trải qua, lượng tin tức cường đại làm hắn có chút đau đầu, hơi hơi nhíu mày.

Đế Hào Thiên, người đứng đầu thiên giới thần bí nhất cường đại nhất lục giới, há có thể không lý do mà phát ngôn bừa bãi sao? Chẳng lẽ... Chuyện này có quan hệ với kiếp trước của mình?

Tiếng cười của Bạch y nam tử mới vừa rơi xuống, hai tròng mắt lóe ra ánh sáng khác lạ, nhìn chằm chằm Dạ Thất Thất khóe môi thoáng hiện nụ cười lạnh tàn khốc lạnh như băng, gằn từng chữ nói: “Ngươi trốn không thoát, chết ở trong tay ta, là số mệnh của ngươi.” Nói xong, hắn hướng về Dạ Thất Thất quỷ dị cười một tiếng.

“Muốn đi? Ngươi đã hỏi qua ta chưa?” Một giọng nói hơi trào phúng vang lên.

Nghe được giọng nói này, toàn thân bạch y nam tử cứng đờ, lúc xoay người nhìn thấy người tới, sắc mặt trong nháy mắt trở nên tái nhợt, trong mắt tràn đầy vẻ hoảng sợ: “Ngươi... Ngươi không chết?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.