Trong nháy mắt, tóc gáy Dạ Thất Thất dựng đứng lên, bởi vì nàng rõ ràng cảm giác được hơi thở của hai lực lượng ngang nhau kia lại vững vàng tập trung tới mình lần nữa.
Cao thủ như thế, Dạ Thất Thất phỏng đoán tu vi thấp nhất cũng là trên Đế cảnh.
Ngoại trừ Hoàng, cũng chính là Viêm Minh bây giờ, hai người này tuyệt đối là người có thực lực cao thâm nhất sau khi Dạ Thất Thất rời khỏi bí cảnh gặp phải.
Từ khi mình đi vào Xích Hỏa đại lục ngoại trừ kết tử thù với Thủy gia ra, cũng không kết thù với ai khác, chẳng lẽ, hai người này là người Thủy gia?
Dạ Thất Thất khẽ nhíu mày, hơi trầm tư một lát, lại ngẩng đầu lần nữa, trong mắt một mảnh kiên quyết lạnh như băng!
Bất luận đối phương là thân phận như thế nào? Có mục đích gì? Ngồi chờ chết, đều không phải là tác phong làm việc của Dạ Thất Thất. Thay vì bó tay chịu trói ngồi chờ chết, Dạ Thất Thất tình nguyện đọ sức một lần, cho dù cuối cùng vẫn không thể thay đổi kết cục, cũng không có gì để tiếc nuối.
Trong mắt lóe ánh sáng, bên ngoài thân thể Dạ Thất Thất toát ra quang mang màu vàng nhạt, lòng bàn tay trắng noãn như ngọc hiện lên một cái đỉnh nhỏ hoa văn cổ xưa. Tiểu đỉnh xoay quanh vài vòng ở lòng bàn tay Dạ Thất Thất, đột nhiên hóa thành một luồng ánh sáng màu vàng nhập vào mi tâm Dạ Thất Thất.
Ngay trong nháy mắt Tiểu đỉnh hóa thành kim quang nhập vào mi tâm, Dạ Thất Thất lập tức cảm thấy thở phào nhẹ nhõm, thần thức tập trung khóa chặt nàng vừa mới rồi đã bị ngăn cách. Dạ Thất Thất cũng cảm giác được một hơi thở khác càng thêm bén nhọn đánh tới về phía mình, lúc này mặt nàng liền biến sắc, thân hình chợt lóe, bóng dáng biến mất vào trong rừng rậm cách đó không xa. Một trận gió lạnh thổi qua, chút hơi thở thuộc về Dạ Thất Thất lưu lại trong không khí cũng bị thổi tan...
Ước chừng sau mấy hơi thở, hai bóng dáng rơi xuống trên mặt đất, nhìn thấy thi thể đầy đất thì liên tục nhíu mày.
“Đều tại ngươi, chậm rì rì, lần này lại để cho người đào tẩu, trở về chủ tử trách tội xuống thì ngươi cũng chớ liên lụy ta.” Một nam tử trong đó mặc quần áo màu xám tro hình thể mập mạp thở hổn hển tức giận gầm thét về phía một người khác, tiếng rống giận dữ chấn động đến mức chung quanh chim rối rít rơi xuống.
“Cút sang một bên, nếu không phải là ngươi tham sống sợ chết, lo lắng gặp phải tên sát tinh kia, chúng ta đã sớm tới rồi. Muốn trách tội thì cũng trách tội ngươi, ngươi đừng mơ tưởng quăng mình sạch sẽ...” Một nam tử khác mặc quần áo màu lam, hình thể hơi gầy dựng râu trừng mắt tức giận trừng mắt với tên còn lại, mặt mũi tràn đầy khinh bỉ khinh thường.
“Ngươi... Ngươi đừng vội nói bậy, lão phu há lại là hạng người ham sống sợ chết? Ta đó là... Đây là vì ngăn cản ngươi nhất thời xúc động phá hư đại sự của chủ tử, nếu như ngươi lỗ mãng chọc giận sát tinh đó, phá hư kế hoạch của chủ tử ngươi chịu trách nhiệm nổi sao?”
“Ngụy biện! Tham sống sợ chết còn lấy cớ nhiều như vậy, lão phu đi cùng với ngươi cũng lấy làm hổ thẹn!”
...
Hai nhân vật sống không biết đã bao nhiêu năm liền giống như hài đồng ba tuổi khắc khẩu không ngừng, hầu như hoàn toàn quên mất mục đích chuyến đi này.
“Hưu - - “
Lá cây làm ám khí, xen lẫn tiếng gió đột nhiên cấp tốc bay đi qua cổ giữa bọn họ.
Tốc độ của hai người một béo một gầy né tránh vài mảnh lá cây cực kỳ nhanh chóng, tuy nhìn như thoải mái tránh né, lại làm cho mồ hôi lạnh toát ra trên trán hai người bọn họ.
Thủ đoạn đánh lén, ám khí, ám sát..., đối bọn họ mà nói không đủ nặng nhẹ, thật sự hù dọa hai người bọn hắn mồ hôi lạnh chảy ròng chính là hơi thở ẩn chứa trong vài mảnh lá cây kia.
Đó là cơn ác mộng của bọn họ, là... cơn ác mộng của mọi người!
...
“Ai cho phép các ngươi tới đây? Hử - - “
Giọng nói dễ nghe lạnh như băng thật giống như truyền đến từ bốn phương tám hướng, không thấy bóng dáng, chỉ dựa vào thanh âm liền đủ để cho lòng người sinh ra ý muốn quỳ lạy ngưỡng mộ.
Nhất là chữ cuối cùng kia, tầng tầng hừ lạnh một tiếng, mang theo sự không vui nồng đậm, hù dọa hai bóng dáng một béo một gầy run rẩy cả người.
Chương 332: Cường thế.
Giờ phút này, trong nội tâm hai người bọn họ đồng thời bắt đầu chửi bới người phái hai người mình tới chỗ này, sớm biết sẽ gặp tên sát tinh này, nói cái gì thì bọn họ cũng không dám tới đây.
Người này mà ngay cả chủ tử cũng đánh không lại, nhóm người mình chọc phải hắn, còn không phải là tự tìm đường chết sao?
“Ta... Chúng ta... Chúng ta đi ngang qua...” Nam tử quần áo màu lam hình thể hơi gầy run run giọng, nói ra một cái cớ ngay cả chính hắn cũng thấy không thuyết phục được.
Đi ngang qua?
Đang ẩn núp ở trong không gian chưa từng hiện thân, trong mắt Viêm Minh thoáng lóe qua vẻ chế giễu, nhếch môi cười lạnh, nói: “Thiên giới và Minh giới cách nhau một con đường, vì sao không thấy ngươi đi ngang qua Minh giới du ngoạn một phen?”
Một câu nói, hai lão béo gầy, bị hù dọa hai chân như nhũn ra.
Minh giới đó cũng không phải là cái địa phương tốt gì, đó là chỗ đi của âm hồn sau khi chết. Vả lại Minh giới khắp nơi tràn đầy khí âm hàn, người sống tự tiện xông vào, chắc chắn dẫn đến dương khí bị hút hết, kết cục ngay cả hồn phách cũng khó khăn tránh khỏi.
Bọn họ không sợ chết, nhưng bọn họ sợ sống không bằng chết!
Đã từng tận mắt thấy qua thủ đoạn thi triển hình phạt của tên sát tinh này, bọn họ quả quyết không muốn chờ thủ đoạn bị thi triển đến trên người mình, đây tuyệt đối là tiết tấu sống không bằng chết.
“Chúng ta phụng mệnh tới đây tìm kiếm một vị có mệnh cách kỳ lạ, ngay cả Quân thượng cũng nhìn không thấu mệnh cách của người kia...” Tên mập mạp nhát như chuột là Khương Thái Tuế, vừa nghĩ tới thủ đoạn giày vò của sát tinh này, lúc này liền vứt bỏ hết thảy, báo ra tất cả chuyện mình biết.
Cái tên nhát như chuột khốn kiếp!
Người áo lam tên là Lý Thừa Long, lúc tuổi còn trẻ từng là tướng lĩnh một quốc gia, quyền thế ngập trời, khống chế nguồn tài nguyên lớn nhất Thế Tục Giới; rồi sau đó bởi vì hắn đắc tội một môn phái tu luyện nào đó, cả nhà bị tiêu diệt. Mà ngay cả Lý Thừa Long cũng trong lần đồ sát đó bị đánh gãy gân tay chân nhận hết hành hạ suýt nữa chết đi, may mắn được quý nhân cứu giúp, hắn mới có thể bước lên con đường tu luyện.
Hắn ngày đêm không ngừng tu luyện cả ngày, cuối cùng vào hai trăm năm sau hắn tàn sát cừu gia, một môn phái hạng hai, trong cửa hơn một ngàn đệ tử toàn bộ bị giết sạch.
Thậm chí, đến ngay cả linh thú súc vật trong môn phái cũng không chừa.
Thi thể khắp nơi, phần còn lại của chân tay, hài cốt bị đứt đoạn, máu tươi nhuộm đỏ mặt đất, thi thể heo chó gia cầm chồng chất ở một bên, thi thể linh thú huyền thú thì đặt ở một bên. Thậm chí ngay cả con chuột chim chóc cũng không từng bỏ sót, thật sự là máu tanh tới cực điểm.
Trận chiến ấy, triệt để thành công danh tiếng Lý Thừa Long của hắn!
“Khương Thái Tuế, ngươi dám can đảm tiết lộ cơ mật Quân thượng, Quân thượng tuyệt sẽ không tha cho ngươi...”
“Câm miệng! Ngươi nói tiếp.” Quát lạnh một tiếng, bầu trời thì vẫn quang đãng, khóe miệng Lý Thừa Long chảy ra máu tươi đỏ thẫm, đáy mắt hoàn toàn là vẻ sợ hãi.
...
Mệnh cách kỳ lạ, là nói mình sao?
Quân thượng trong miệng người áo xám tro lại là người nào?
Trong hư không, Dạ Thất Thất thân ở trong không gian Nghịch Thiên Đỉnh cau lông mày lại, trên cao nhìn xuống thu hết vào mắt hành động của hai người béo gầy kia.
Người nói chuyện thân ở chỗ tối, là... Hoàng sao?
Giọng nói rất giống, nhưng khí thế lại hoàn toàn bất đồng, tưởng như hai người.
- - số trời đã định, mệnh cách đặc biệt, cơ duyên trời giáng, phúc họa gắn bó!
Trong đầu Dạ Thất Thất đột nhiên hiện ra lời Lão Phong Tử sư phụ đã nói, trong lòng chấn động, người gọi là Quân thượng này đến tột cùng là người thế nào vậy? Theo như lời Lão Phong Tử sư phụ nói lại không kém bao nhiêu.
“Cút! Chuyện này không cho phép bọn ngươi nhúng tay.” Chỗ tối, Viêm Minh một bộ áo đen, tuấn mỹ như yêu nghiệt hừ lạnh một tiếng, trong ngữ điệu tràn đầy ngang ngược cường thế không để cho người nào được phản kháng: “Trở về nói cho Đế Hào Thiên, không muốn ta đánh tới Quỳnh Tiêu điện của hắn, cũng đừng nhiều chuyện nữa.”
Thất Thất là nghịch lân của hắn, ai đụng vào, không thể tha thứ!