Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 296: Chương 296: Đánh Tới Cửa (13)




Nói xong, Liễu Thừa Phong còn thực tốt bụng đưa Linh Nguyên Đan cho Tô Lạc xem, ý bảo của hắn mới là linh đan chân chính, mấy viên của Tô Lạc căn bản là là giả mạo, là sản phẩm kém chất lượng.

Tô Lạc lười nhiều lời với hắn. Người vô tri luôn luôn buồn cười như vậy, chờ đến khi nàng đưa Linh Nguyên đan vào đấu giá hội bán đấu giá rồi, đến lúc đó lan truyền ra, Liễu Thừa Phong mới có thể biết hôm nay hắn buồn cười đến cỡ nào.

Tô Lạc cười nhẹ, thuận miệng ăn viên Linh Nguyên Đan tăng 20% linh lực kia.

Chỉ trong nháy mắt, Tô Lạc cảm giác được linh khí bạo trướng trong cơ thể, một cổ nhiệt khí nhanh chóng chảy khắp toàn thân, tựa hồ toàn thân trên dưới đều tràn ngập sức lực, đầu óc thanh tỉnh, tốc độ cũng nhanh hơn rất nhiều.

Thực tốt! Bình sứ củaLiễu Thừa Phong nhỏ như vậy, chứa đầy cũng chỉ có năm sáu viên, trận chiến này dù có tính là đua đan dược, nàng cũng thắng không thua!

Quả nhiên, Liễu Thừa Phong cho rằng mình nắm chắc thắng lợi, vì thế, hắn lại sử dụng Đại Cầu Tuyết Thuật.

Nhưng khiến hắn hỏng mất là, khi linh lực của hắn cơ hồ sắp khô kiệt lại nhìn thấy quả cầu tuyết lớn kia lại bị dấu tay màu đen chụp bay.

Mà càng làm cho hắn tức giận đến hộc máu chính là, mỗi khi hắn nuốt dược bổ linh, đối phương cũng nuốt, hơn nữa cứ có cảm giác dược kia đang bổ sung linh khí cuồn cuộn không dứt, giống như vĩnh viễn cũng sẽ không khô kiệt… Chẳng lẽ đó thật sự là Linh Nguyên đan trung cấp?

Không có khả năng! Liễu Thừa Phong lập tức phủ định suy đoán của mình. Bởi vì Linh Nguyên đan trung cấp cực ít khi xuất hiện, một khi xuất hiện ở phòng đấu giá, hầu như đều bị người đoạt không còn, tiểu tử thúi đối diện này sao có thể sẽ có Linh Nguyên đan trung cấp? Hơn nữa còn là nguyên một bình?

Thẳng đến cuối cùng, Liễu Thừa Phong nuốt viên Linh Nguyên đan cuối cùng vào, dứt khoát quyết tuyệt vứt bình sứ đi.

Mà điều làm hắn buồn bực đến hộc máu chính là, đối phương cũng nuốt vào một viên đan dược, hơn nữa, nàng hình như vì chọc tức mình, lại nuốt thêm một viên…

Này, này quả thực là khinh người quá đáng!

Tô Lạc cố ý nuốt hai viên Linh Nguyên Đan trước mặt Liễu Thừa Phong là vì muốn làm hắn tức giận, nhiễu loạn lòng hắn, tạo thành áp lực không thể giải trong lòng hắn.

Lại nói, đối với người khác mà nói, Linh Nguyên Đan rất khó có được, nhưng đối với nàng mà nói, chỉ tiêu phí chút thời gian là đã có thể luyện chế ra mười viên, hiệu suất cao vô cùng, lại có cái gì khó chứ? Cho nên, nàng ăn hết cũng không đau lòng.

Quả nhiên, Liễu Thừa Phong vẫn bị thủ đoạn nhỏ của Tô Lạc ảnh hưởng,

Đại Hư Không Thủ Ấn lại lần nữa xuất hiện, cao cao treo trên đỉnh đầu của Liễu Thừa Phong, đen nghìn nghịt một mảnh, giống như mây đen che trời.

“Bốp!” Liễu Thừa Phong đánh lên trời, khí không thể cản, dấu tay màu đen thật lớn bị hắn đánh xơ xác, tức khắc hóa thành hư vô.

Nhưng Tô Lạc ngay sau đó lại đánh ra đại hỏa cầu, khiến Liễu Thừa Phong tránh cũng không thể tránh, đồng thời, một thủ ấn thật to lấy khí thế lôi đình vạn quân bỗng nhiên đập xuống sống lưng của Liễu Thừa Phong.

Đại Hư Không Thủ Ấn ngưng tụ toàn bộ linh lực của Tô Lạc, phá không mà ra, chỉ nhìn khí thế cũng đã đủ để khiến người hãi hùng khiếp vía.

“Lại là thủ ấn, lại là thủ ấn! Trừ thủ ấn ngươi còn cái gì khác không chứ!” Liễu Thừa Phong quả thực phải bị Tô Lạc làm cho tức chết rồi.

Đối phương giống như mới vừa học được tu luyện vậy, tới tới lui lui không phải thủ ấn chính là hỏa cầu thuật, đánh tan lại ngưng tụ, ngưng tụ lại đánh tan, cứ thế lặp lại!

Nhưng đáng chết!

Thủ ấn này lại bức hắn dường như đã đến đường cùng, không hề còn đường lui.

Thật ra kỹ năng chiến đấu của Tô Lạc thật đúng là ítđến đáng thương, nàng ngoại trừ Đại Hư Không Thủ Ấn thì chỉ có một chiêu hỏa cầu mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.