Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 297: Chương 297: Đánh Tới Cửa (14)




Đại Hư Không Thủ Ấn thức thứ nhất, đập.

Nàng cũng chỉ biết đập.

Nhưng biện pháp ngu tới đâu cũng có ưu thế của nó, nàng chính là muốn liều mạng với Liễu Thừa Phong.

Không phải đua linh lực sao? Không phải đua nuốt dược sao? Bổn cô nương đâu có sợ ngươi.

Cho nên, khi Liễu Thừa Phong hết thuốc, đây là sân khấu một người của Tô Lạc.

Một tiếng vang lớn vang lên.

Đại Hư Không Thủ Ấn nện xuống thật mạnh, Liễu Thừa Phong linh lực khô kiệt căn bản không thể ngăn cản. Hắn thét dài một tiếng, múa may nắm tay muốn đánh nát đại chưởng màu đen kia.

Nhưng lúc này hắn không có linh lực, lại có vẻ rất vô lực.

Mây đen áp đỉnh, đánh xuống thật mạnh, lập tức bao phủ Liễu Thừa Phong.

Mắt thấy bảo bối tôn tử nhà mình sắp thua, hai tròng mắt Liễu Phách Thiên hiện lên ánh sáng độc ác, hắn tụ bàn tay lại, một ngọn lửa nóng cháy trong giây lát bay về phía Tô Lạc.

Tiểu tử thúi này! Chỉ có giết chết hắn ngay tại đây, Liễu gia mới có thể tìm về mặt mũi, huy chương đồng mới có thể giữ được.

“Hỏa Diễm.” Nam Cung Lưu Vân hừ ra tiếng, trên mặt âm u Liễu Phách Thiên thế mà lại dùng Hỏa Diễm!

Hắn cũng dám nhúng tay chiến đấu, còn dám dùng tuyệt sát kỹ cấp bảy đối phó với Lạc nha đầu của hắn, quả thực là ăn gan hùm mật gấu, tìm chết!

“Vạn Hải Quy Tông!” Nam Cung Lưu Vân ra sau mà đến trước, thủy cầu cực to bao vây lấy hỏa diễm.

Hai cường giả cấp bảy từng người ra tay.

Kịch liệt va chạm, không trung mặt đất đều sôi trào.

Thủy cầu ở bên ngoài, ngọn lửa ở bên trong, xung khắc như nước với lửa, triền đấu lẫn nhau, tình hình chiến đấu vô cùng kịch liệt.

Cuối cùng, thủy cầu xanh thẳm dần ăn hết mọi thứ, thực rõ ràng là thực lực của Nam Cung Lưu Vân mạnh hơn một chút.

Cùng lúc đó, thủy cầu kia còn bay thẳng tới chỗ Liễu Phách Thiên. Thực hiển nhiên, Nam Cung Lưu Vân vẫn chưa hết giận..

Trong mắt Liễu Phách Thiên hiện lên sự tức giận! Hắn không thể ngờ được, Tấn Vương điện hạ tuổi còn trẻ mà đã là cường giả cấp bảy!

Đúng vậy, có thể khiến Hỏa Diễm mai một, như vậy, Vạn Hải Quy Tông của hắn nhất định phải là cấp bảy, bằng không, tuyệt đối không có khả năng.

Khó trách, khó trách nhìn thấy cũng là cấp bảy như mình, hắn sẽ không để ý chút nào, không để mình vào mắt… Cường giả cấp bảy không đến hai mươi tuổi, tốc độ tu luyện như vậy, tự cổ chí kim cực ít, mà vài vị duy nhất kia, tất cả đều chấm một nét mực trên bức tranh lâu dài của lịch sử, trở thành sự tồn tại được hậu nhân kính ngưỡng cúng bái.

Tấn Vương cấp bảy, chẳng lẽ khó có thể chiến thắng như vậy sao? Liễu Phách Thiên không tin!

Hắn cũng ra chiêu!

Nam Cung Lưu Vân híp mắt phượng lại, trong mắt hiện lên khát máu hung tàn. Dám khi dễ Lạc nha đầu, mặc kệ là ai, đều đừng nghĩ dễ dàng tránh được.

Hai người đối chưởng giữa không trung, cùng thi triển hết thủ đoạn.

Một quyền vững chắc của Nam Cung đánh trúng ngực Liễu Phách Thiên, đánh đến mức Liễu Phách Thiên lảo đảo, nhưng Liễu Phách Thiên sĩ diện lại kiệt lực nhịn xuống không lui về phía sau, kêu lên một tiếng ép máu tươi đang liều mạng phun trào trở về.

Nam Cung Lưu Vân chắp tay ở phía sau, ánh mắt lạnh băng liếc Liễu Phách Thiên.

Nếu hắn vừa rồi mượn lực lui về phía sau, làm tan mất phản lực của mình, nội thương sẽ không nghiêm trọng, nhưng Liễu Phách Thiên chết cũng sĩ diện, nuốt ngụm máu tươi kia xuống, như vậy, điều chờ đợi hắn sẽ là ác mộng, nội thương này không dưỡng một, hai năm, hắn đừng mong bước ra Liễu phủ.

Đôi tay Liễu Phách Thiên nắm chặt thành quyền, hai mắt khiếp sợ nhìn Nam Cung Lưu Vân. Hắn không rõ, vì sao cả hai rõ ràng đều là cấp bảy, thực lực của hắn lại kém xa Tấn Vương điện hạ! Hắn không cam lòng, thật sự không cam lòng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.