Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 298: Chương 298: Đánh Tới Cửa (15)




Nhưng… thua chính là thua.

Hơn nữa, nội thương này mới nhìn không nghiêm trọng lắm, nhưng đứng thẳng càng lâu, hắn liền phát hiện kình khí mà Nam Cung Lưu Vân chụp vào trong thân thể hắn dũng mãnh kiên cường, tán loạn khắp nơi trong thân thể hắn, hắn cơ hồ không áp chế được.

Liễu Phách Thiên bây giờ giống như tượng phật đất qua sông, tự thân khó bảo toàn, làm gì còn tinh lực đi bận tâm Liễu Thừa Phong chứ?

Mà Liễu Phách Thiên không có ra tay tương trợ, Liễu Thừa Phong chắc chắn sẽ gặp bi kịch.

Hắn bị dấu tay thật mạnh kia của Tô Lạc nện xuống, bị đập cho dẹp lép, trên mặt đất đã không còn nhìn thấy người của hắn, lúc này hắn đã bị chụp lún sâu vào đất.

Vốn là mặt đất bằng phẳng lại xuất hiện một cái hố to hình bàn tay, mà Liễu Thừa Phong đang nằm trong cái hố đó, nằm dưới đáy hố không ngừng nôn ra máu.

“Khụ khụ khụ…” Liễu Thừa Phong cảm giác được mình bị một chưởng cuối cùng kia của Tô Lạc đánh đến choáng váng, ngũ tạng lục phủ cơ hồ lệch mất, đau đến mức hắn hoạt động một chút cũng phải kêu la.

Nhưng hắn còn chưa kịp bò dậy, Tô Lạc lại tạo thêm một bàn tay đen to bao phủ trên đầu hắn.

Đối mặt bàn tay màu đen này, Liễu Thừa Phong cơ hồ giận đến hộc máu! Lại là bàn tay to, sao vẫn là bàn tay to! Hắn với bàn tay này khắc nhau sao?

Hắn không hiểu, Đại Thủ Ấn của đối phương lợi hại như vậy, không cần linh lực sao? Hoặc là, linh lực của đối phương sao lại cuồn cuộn không dứt, dùng kiểu gì cũng không dùng hết được!

Mắt thấy bàn tay đen kia lại muốn nện xuống, Liễu Thừa Phong tức khắc sợ tới mức hồn phi phách tán.

Vừa rồi hắn trơ mắt nhìn ông nội nhà mình bị Tấn Vương đánh trọng thương, hắn lại nghĩ tới đối phương nói trên đấu trường không nói chuyện sinh tử, hắn tuyệt đối tin tưởng, nếu có cơ hội, hắn tuyệt đối sẽ không chút khoan dung giết chết mình, sẽ không vì mình là tôn tử của Liễu Phách Thiên mà bỏ qua.

Nghĩ đến đây, Liễu Thừa Phong sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, lớn tiếng thét chói tai: “Ta…”

Hai chữ nhận thua còn chưa nói xong đã bị bàn tay to của Tô Lạc tập kích.

Tô Lạc tức giận hắn đuổi giết mình lúc trước, sao lại buông tha hắn dễ dàng như vậy? Lần trước nếu không phải Nam Cung Lưu Vân vừa vặn xuất hiện, nếu không phải hắn có thể cởi bỏ truy tung thuật trên người mình, hiện tại mình sẽ có kết cục gì, quả thực không thể tưởng tượng.

Không đợi Liễu Thừa Phong lại nói chữ thứ hai, con dao trong tay Tô Lạc thuận thế bay ra, khí thế nghiêm nghị!

“A!” Tốc độ của con dao đạt tới tốc độ không thể tưởng tượng được, lực đạo cực hạn kia, phá không rung động, bay thẳng đến cổ họng của Liễu Thừa Phong.

Liễu Thừa Phong biến sắc, hắn dùng hết sức lực lăn đi!

Dao càng ngày càng gần, thế tới rào rạt, sát khí hôi hổi, thanh thế dọa người, lực đạo tràn ngập hủy diệt, vô cùng đáng sợ.

Trời ạ, đối phương muốn giết hắn!

Liễu Thừa Phong hoảng sợ trong lòng, hắn dùng hết toàn lực nhảy, khó khăn lắm mới né qua được, nhưng chuôi dao chém sắt như chém bùn này lại đâm vào tay hắn, chặt đứt bàn tay trái của hắn!

“A!” Trong miệng Liễu Thừa Phong phát ra tiếng kêu thảm thiết, thống khổ lăn lộn dưới đáy hố.

Trên mặt trên tay hắn tất cả đều máu tươi, cổ tay còn đang không ngừng phun máu… thoạt nhìn cực kỳ dọa người.

Hai mắt Liễu Phách Thiên như mưa rền gió dữ, như dã thú hung ác, gắt gao trừng Tô Lạc, hận không thể lập tức giết chết nàng!

Nhưng Tô Lạc lại lạnh lùng cong khóe miệng, giọng nói lãnh đạm: “Chiến đấu còn chưa kết thúc.”

Lời còn chưa dứt, nàng lại tạo ra thủ ấn màu đen quen thuộc trên đỉnh đầu của Liễu Thừa Phong!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.