Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 401: Chương 401: Tử ngư điện (23)




Ngay khi Bắc Thần Ảnh đang nhìn chằm chằm tay của Nam Cung, canh me ngay lúc Nam Cung ra tay tàn nhẫn với Tô Lạc mà nhảy lên cứu Tô Lạc ra thì Nam Cung Lưu Vân lại thực hiện một hành động làm điên đảo nhân sinh quan mười mấy năm qua của hắn.

Làm hắn hoài nghi thật sâu liệu hắn có sống uổng phí mười mấy năm qua không...

Chỉ thấy Nam Cung Lưu Vân không những không có sinh khí, ngược lại trở tay niết gò má phúng phính đầy thịt của Tô Lạc, tươi cười tà mị: “Cũng dám véo má bổn vương, ngươi cũng gan lắm.”

Nam Cung thế nhưng không tức giận, hành động này hoàn toàn vượt khỏi dự liệu của ba người kia.

Ba người hai mặt nhìn nhau, khó có thể tin, cuối cùng chỉ có thể yên lặng mà đem tầm mắt đặt lên người Tô Lạc, nhìn nàng với ánh mắt sùng bái đến cực điểm.

Hôm nay may là nàng véo gò má Nam Cung, đổi lại người khác véo chắc chắn đã phơi thây đầy đường.

Nhưng mà, bọn họ thật sự phải đánh giá lại một lần nữa địa vị của nha đầu này trong lòng Nam Cung, bọn họ tuy rằng đã rất coi trọng nàng, nhưng sự thật chứng minh, nàng hết lần này đến lần khác chạm vào giới hạn của Nam Cung, Nam Cung lại dung túng không có giới hạn… Có thể thấy được bọn họ vẫn là xem nhẹ nàng.

Nam Cung nhàn nhạt nhìn bọn họ một cái.

Vì thế, ba người vô cùng nhất trí chuyển ánh mắt về phía tiết mục náo nhiệt đằng trước.

Lúc này, một đám người bên cạnh Thái Tử chạy lên giúp đỡ, hỗ trợ Thái tử dập tắt lửa trên người.

Nhưng là dấu vết vẫn còn.

Áo gấm trên nười Thái tử đen thui, còn có một đống lổ nhõ rách toạt do bị lửa đốt cháy, thoạt nhìn rách nát hơn cả ăn xin.

Phần bắt mắt nhất chính là tay phải của hắn.

Lúc trước hằn dùng cái tay phải đó cầm Tử Ngư Thủy Tinh lên khoe khoang, nhưng hiện tại cũng cánh tay đó đã bị vụ nổ phá nát.

Tuy rằng máu đã ngừng chảy, nhưng ngón tay lại bị nổ mất mấy ngón, thoạt nhìn thật ghê người, xương trắng toát làm người ta sợ hãi.

Tay trái của Thái tử ôm tay phải, thở phì phì đi về hướng Nam Cung Lưu Vân, nổi giận đùng đùng mà tức giận rít gào với hắn: “Ngươi có phải đã sớm biết con Tử Ngư này có vấn đề? Có phải hay không?”

Tuy rằng dùng dấu chấm hỏi, nhưng Thái tử căn bản là nói với ngữ khí trần thuật, nhận định Nam Cung Lưu Vân sớm đã biết.

Nam Cung Lưu Vân nhàn nhạt liếc hắn một cái, ánh mắt quét về phía Bắc Thần Ảnh.

Bắc Thần Ảnh cười hì hì đứng ra, ha ha cười: “Nha, Thái Tử điện hạ, ngài đây là tới trả nợ? Nhanh như vậy đã gom đủ 1500 viên tinh thạch màu xanh lá?”

Thái tử vốn đang tực giận vô cùng lại bị nghẹn một hơi tại ngực...

Hắn ngu ngốc mà nhìn Bắc Thần Ảnh, hơn nửa ngày mới hồi phục tinh thần.

Trời ơi! Vừa rồi hắn thế nhưng ngốc đến mức cùng Nam Cung Lưu Vân đánh cược xem con Tử Ngư Thủy Tinh kia có phải thật hay không, tiền đặt cược chính là 1500 viên tinh thạch xanh lá!

Nhớ tới việc này, sắc mặt Thái Tử điện hạ tức khắc tái xanh, khóe miệng mở ra đóng vào, vài lần đều nói không nên lời.

Bắc Thần Ảnh cười hì hì vỗ vỗ vai hắn: “Không vội không vội, dù sao cũng có biên lại ghi nợ ở đây rồi, chúng ta sau khi trở về trả cũng không muộn, yên tâm, Nam Cung sẽ không thúc giục ngươi. Nhưng mà… 3000 viên tinh thạch màu xanh lá nha, Thái Tử điện hạ của ta.”

Thái Tử điện hạ chỉ cảm thấy tiếng đau trán ầm ầm vang lên, tức khắc một trận trời đất quay cuồng, trong đầu càng trống rỗng.

Hắn hận không thể ngay lập tức ngất xỉu, coi như chuyện gì đều chưa từng phát sinh.

Nhưng dù hắn có ngất xỉu, hắn vẫn phải đền 3000 viên tinh thạch đó!

Bắc Thần Ảnh cười nhìn hắn, Lam Tuyển, Ám Dạ Minh cũng cười như không cười mà nhướng mày nhìn hắn, xem Thái Tử điện hạ chật vật bất kham mà chạy trối chết.

Thấy Thái tử nghiêng ngả lảo đảo mà đào tẩu, Bắc Thần Ảnh chống nạnh cười ha ha lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.