Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 402: Chương 402: Tử ngư điện (24)




Thái tử nghe được tiếng cười không có ý tốt của hắn, chạy nhanh hơn.

Thái tử mang theo một đám người chạy như bay đến con đường kia.

Chín con đường phía trước, bởi vì không có Tử Ngư Thủy Tinh cảm ứng, cho nên mỗi một con đường đối với hắn đều nguy hiểm như nhau.

Nếu đều nguy hiểm như nhau, như vậy mọi người cùng nhau đi sẽ tốt hơn một người đơn đả độc đấu.

Thái tử và Lý Ngạo Thiên thương lượng xong, quyết định đi con đường thứ nhất, quần chúng chung quanh vây xem đều mắt trông mong mà nhìn Tấn Vương điện hạ, hy vọng có thể đi theo phía sau hắn.

Nam Cung Lưu Vân lại nhàn nhạt hừ một câu: “Bổn vương là người đi cuối cùng.”

Ngụ ý cự tuyệt cho người đi theo.

Tất cả mọi người đều không phải kẻ ngốc, nếu Tấn Vương điện hạ nói rõ không cho người đi cùng, ngươi nếu đi theo, xét theo tính tình hung hãn kia của hắn, ngươi không phải bị ma thú giết chết, chính là bị Tấn Vương điện hạ giết chết, cho nên đường này không thông.

Mọi người không thể làm gì khác, liên tiếp lựa chọn đi theo con đường thứ nhất.

Con đường thứ nhất, rất nhiều người thường không dám chọn, mà Thái tử lại chọn.

Cái gọi là làm khác người, hắn đại khái là nghĩ như vậy.

Dao Trì tiên tử đứng xa xa, xa xa nhìn Tô Lạc, thấy bộ dáng Nam Cung Lưu Vân cùng Tô Lạc tình chàng ý thiếp, trong mắt hiện lên một tia ác độc.

Lý Ngạo Thiên kéo nàng một phen, lạnh giọng tàn khốc: “Đi thôi, xem nữa cũng vô dụng.”

Mặc kệ nàng thâm tình ngóng nhìn như thế nào, tam sư huynh ngay cả nhìn cũng không nhìn nàng một cái.

Lý Dao Dao không vui mà thu hồi tầm mắt, nhíu mày nói: “Chúng ta thật muốn đi theo tên ngu xuẩn kia?”

Không biết có phải hay không là do mê tín, từ khi bọn họ đi cùng Thái tử, xui xẻo liền đi theo tới, thật sự đen đủi.

Thanh âm Lý Ngạo Thiên lãnh đạm: “Có tấm mộc miễn phí không cần lãng phí. Đi thôi, đừng nhìn, hắn đã thay lòng đổi dạ, trong lòng không có ngươi, ngươi lại làm như thế nào cũng không có tác dụng.”

Dao Trì tiên tử thần sắc biến đổi, trong đôi mắt đẹp hiện lên một tia dữ tợn, cất cao giọng nói: “Không! Tam sư huynh là của ta! Hắn phải là của ta!”

Lý Ngạo Thiên thấy nàng kích động như thế, có chút ngốc, tiện đà trong lòng lại vì muội muội thở dài.

“Nhị ca.” Thanh âm của Dao Trì tiên tử sâu kín vang lên, thanh đạm như gió, nếu như không cẩn thận nghe thì rất khó nghe được rõ ràng, chỉ thấy trong thanh âm của nàng ngầm có sát khí: “Giúp ta giết nàng!”

Nàng ở đây chỉ ai, Lý Ngạo Thiên đương nhiên rõ ràng.

Lý Ngạo Thiên không những không có cự tuyệt, ngược lại gật đầu thật mạnh: “Dao Dao ngươi yên tâm, nha đầu kia khinh ngươi như thế, Nhị ca há có thể để nàng sống trên đời?”

Khóe miệng Dao Trì tiên tử gợi lên một mạt cười lạnh, ngoái đầu nhìn lại, nhìn Tô Lạc thật sâu một cái, xoay người tiêu sái rời đi.

Nhị ca luôn luôn nói được thì làm được, Tô Lạc, ngươi chờ chết đi!

Đáng tiếc Tô Lạc bọn họ hoàn toàn không có nghe được lời Lý Ngạo Thiên nói, lúc này, người chung quanh đều đã đi hết.

Bắc Thần Ảnh có chút khó hiểu mà nhìn về phía Nam Cung Lưu Vân: “Nên đi đường nào? Đi đường nào nha?” Hắn ngó trái ngó phải đều xem qua, nhưng là cảm thấy mỗi con đường đều giống nhau, muốn hắn chọn, tuyệt đối sẽ giống Thái tử, thuần túy dựa vào may mắn.

Khóe miệng Nam Cung Lưu Vân gợi lên nụ cười tà mị quyến rũ, nhướng mày nhìn Tô Lạc.

Tô Lạc hiểu ý, nghĩ một chút, một con cá nhỏ vô cùng tinh tế màu tím đã xuất hiện trong lòng bàn tay trắng nõn của nàng.

Trong lòng bàn tay trắng nõn như ngọc, lẳng lặng nằm một con Tử Ngư Thủy Tinh đáng yêu tinh tế, con Tử Ngư nhỏ nhắn kia giống như đang sống, hai con mắt đen tuyền tựa hồ còn chớp chớp mắt.

“Tử Ngư Thủy Tinh!” Bắc Thần Ảnh nháy mắt nhảy lại đây, hai mắt sáng lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.