Hoa Kinh Vũ đi theo phía sau Nam Cung Cẩn, leo lên xe ngựa Hiếu Thân vương phủ. Trên xe ngựa, Hoa Kinh Vũ tùy ý xiêu vẹo dựa vào nhuyễn tháp trên xe ngựa, chiếm một nửa vị trí, miễn cưỡng nhắm mắt dưỡng thần, tuyệt không dè dặt chút nào, Nam Cung Cẩn nhịn không được đẩy nàng một phen, giễu cợt nàng: “Ngươi ngược lại thật biết tiết kiệm sức lực, tuyệt không xem mình như người ngoài.”
“Chúng ta là bằng hữu, có tất yếu phải làm như vậy không?” Hoa Kinh Vũ trợn trắng mắt, sau đó còn thừa cơ đưa ra yêu cầu: “Đúng rồi, phân một chút trà ngon của ngươi cho ta đi, để cho ta nếm thử loại trà thượng hạng của Hiếu Thân vương phủ.”
Nam Cung Cẩn thực sự không biết phải nói gì, người bình thường nhìn thấy hắn trốn cũng không kịp, chỉ có nha đầu này, không thích xem mình như người ngoài, nhưng mà trời sinh cá tính của nàng đã như thế, để hắn cảm thấy rất hiếm có người như nàng, cho nên hắn thật lòng xem nàng như bằng hữu.
“Được, hai ngày trước ta vừa tìm được một bình Tuyết Sơn Ngân Hào, xem như tiện nghi cho ngươi.”
Nam Cung Cẩn linh hoạt từ trong một góc của xe ngựa lấy ra một ít Tuyết Sơn Ngân Hào, pha trà cho Hoa Kinh Vũ.
Tuyết Sơn Ngân Hào này quả đúng là trà ngon, vừa pha xong, trong xe ngựa liền tràn ngập một mùi hương thanh u nhã nhặn giống như mùi vị của Thiên Sơn Tuyết Liên, lượn lờ ở trong xe ngựa, thật lâu cũng không tiêu tan.
Hoa Kinh Vũ lập tức hưởng thụ nhắm mắt lại, sau đó đưa tay bưng ly trà Tuyết Sơn Ngân Hào uống một hớp lớn, Nam Cung Cẩn vừa nhìn thấy bộ dáng của nàng, đau lòng kêu to lên: “Ngươi là trâu a, nào có ai thưởng thức trà ngon như ngươi chứ, căn bản là trâu uống nước mà. Đạp hư trà ngon của ta.”
“Lời này của ngươi không đúng rồi, cái gì gọi là trâu uống nước hả? Ai quy định khi thưởng thức trà phải giống như tiểu cô nương, nhẹ nhàng mở cái miệng nhỏ mà uống, ta nói cho ngươi biết a, ngươi cũng quá nhỏ mọn đi, không phải chỉ là một ly trà thôi sao?”
Nàng nói xong lại uống một hớp lớn, sau đó đưa tay ra ý bảo Nam Cung Cẩn lại rót cho nàng thêm một ly nữa, khóe miệng Nam Cung Cẩn hung hăng co rút: “Ngươi cái nữ nhân phá của này, về sau ai cưới ngươi thế nào cũng nuôi không nổi, ngươi có biết một chén Tuyết Sơn Ngân Hào này phải mất bao nhiêu tiền hay không?”
“Không biết, ta chỉ biết là uống vào cũng không tệ, rất ngon.”
“Hừ, đương nhiên là ngon rồi, một chén trà này trị giá một trăm lượng bạc, có thể không ngon sao? Ta phải tốn hao rất nhiều ngân lượng mới mua được một bình đấy.”
“Một trăm lượng một ly…” Nhan Băng mở to hai mắt, vẻ mặt kinh ngạc, má ơi, một chén trà thôi mà trị giá một trăm lượng, quả nhiên là chỉ có tài đại khí thô* Hiếu Thân vương phủ mới dám uống a, Hoa Kinh Vũ vừa nghe lời này, liền đưa mắt nhìn bình Tuyết Sơn Ngân Hào bên cạnh Nam Cung Cẩn, trong mắt lóe ra hào quang giống như sói đói.
*Ý là có tài nhưng khí chất thì thô thiển, khoe khoang thô tục.
Da đầu Nam Cung Cẩn lập tức run lên, nhanh chóng kêu to: “Ngươi đừng nghĩ, ta chỉ còn một bình cuối cùng, hơn nữa còn là rất khó tìm, nếu ngươi muốn có thể đi đòi Lăng Thiên, nếu hắn muốn thứ này, có thể tùy tiện tìm ra, ta thì không được.”
“Tại sao hắn thì được, còn ngươi thì không?”
“Bởi vì thứ này đến từ đất Bắc U của hắn, hắn khẳng định chiếm lợi nhiều hơn ta a.” Nam Cung Cẩn rất bất đắc dĩ, thật ra thì thứ này, là do hắn vất vả tốn nhiều ngân lượng mua được từ trong tay tên kia.
Hoa Kinh Vũ ý bảo Nam Cung Cẩn lại rót cho nàng thêm một ly, Nam Cung Cẩn không có biện pháp, đành phải rót cho nàng thêm một chén, Hoa Kinh Vũ một bên uống trà một bên thản nhiên nói: “Ta cứ muốn của ngươi, đồ của hắn ta có nghĩ cũng không nghĩ tới.”
Nàng nói xong lại uống thêm một ngụm trà, Tuyết Sơn Ngân Hào quả thật đặc biệt, uống vào rất ngon, vừa uống vào lập tức có một mùi thơm nhàn nhạt, khiến cho thân thể người ta cảm thấy thư sướng. Khóe môi Hoa Kinh Vũ nhếch lên một cái, nhìn chằm chằm vào Nam Cung Cẩn nói: “Không phải ngươi nói chúng ta là bằng hữu sao? Bằng hữu có lẽ nên có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu, ngươi như vậy mà gọi là bằng hữu đấy sao? Không phải chỉ là muốn một ít là trà của ngươi thôi ư? Đến nỗi như vậy sao?”
“Đại tiểu thư của ta, ngoại trừ thứ này, ngươi muốn lá trà gì cũng đều cho ngươi, được không?”
“Ta chỉ thích thứ này, uống vào rất tốt, ta cũng không cần nhiều, một nửa được không?”
“Không được, một nửa kiên quyết không được.”
“Xem ra, bằng hữu này không thật nha, về sau không thể tùy tiện tin tưởng người khác…” Hoa Kinh Vũ vẻ mặt đau lòng, tựa hồ Nam Cung Cẩn đã làm ra chuyện tội ác tày trời gì đó, khóe môi Nam Cung Cẩn oán hận co rút, sau đó hung ác trừng mắt nhìn nha đầu này một cái, thanh âm oán hận nói: “Coi như ta sợ ngươi, cho ngươi một phần ba, nhiều hơn nữa thì không có đâu.”
“Được rồi, ta thật sự là không muốn mất đi người bằng hữu như ngươi, cho nên ta sẽ cố thu lấy một phần ba lá trà.” Hoa Kinh Vũ nhàn nhàn mở miệng, tròng mắt Nam Cung Cẩn thiếu chút thì rơi ra ngoài.
Thật sự là nữ thổ phỉ giết người không thấy máu a, Hoa Kinh Vũ mới không để ý tới u oán của hắn, trực tiếp phân phó: “Mau, đem một phần ba lá trà đưa cho ta.”
Nam Cung Cẩn đau lòng như bị ai cắt thịt, lắp bắp mở miệng: “Sớm biết như vậy, vừa rồi không mang theo ngươi cùng lên xe ngựa.”
“Trễ rồi.” Hoa Kinh Vũ cười nhưng trong không cười nói, trong xe ngựa Nhan Băng ngạc nhiên nhìn hết thảy những điều này, đừng nói Tiểu vương gia của Hiếu Thân Vương phủ đối với tiểu thư nhà mình thật đúng là đặc biệt tốt a, nhìn thấy thật sự không giống như bạn tốt bình thường.
Nam Cung Cẩn đổ ra hơn một nửa bình Tuyết Sơn Ngân Hào đưa cho Hoa Kinh Vũ, sau đó vẻ mặt đau lòng căm thù nhìn Hoa Kinh Vũ, Hoa Kinh Vũ cười híp mắt vỗ vỗ vai hắn, nói: “Chúng ta là bằng hữu, về sau nếu ta có được thứ tốt, nhất định sẽ nhớ đến ngươi.”
“Ngươi đừng quên những gì ngươi đã nói hôm nay đấy.”
“Nhất định.” Hoa Kinh Vũ gật đầu, xe ngựa một đường quay lại Hoa phủ mà đi, đi được hai con phố, chạy đến một góc ngã tư đường yên lặng, bỗng nhiên xe ngựa dừng lại không chạy nữa, Nam Cung Cẩn kỳ quái mở miệng: “Sao không đi tiếp?”
Thị vệ của Hiếu Thân vương phủ bẩm báo: “Hồi bẩm vương gia, xe ngựa của Bắc U vương phủ cản đường của xe ngựa chúng ta.”
“Ách, Lăng Thiên tìm ta có việc sao?” Nam Cung Cẩn nhấc màn xe lên, bước ra bên ngoài nhìn xung quanh, vừa hay nhìn thấy một thân tú dật của Mặc Trúc đi đến: “Mặc Trúc, vương gia các người tìm ta có việc gì sao?”
“Hồi bẩm Hiếu Thân vương gia, vương gia của thuộc hạ có việc cần gặp Đại tiểu thư Hoa gia.”
Vẻ mặt Nam Cung Cẩn kỳ quái, quay lại nhìn về phía Hoa Kinh Vũ hỏi: “Tiểu Vũ Nhi, Lăng Thiên tìm ngươi làm gì?”
Hoa Kinh Vũ nhíu mày, nhất thời không biết phải nói thế nào với Nam Cung Cẩn về những ân oán lúc trước của nàng với Nam Cung Lăng Thiên, bất quá hôm nay Nam Cung Lăng Thiên không có chọc giận nàng, ngược lại làm cho nàng cũng có chút hảo cảm, nghĩ vậy, nàng cười nhìn về phía Nam Cung Cẩn: “Nói vậy, Bắc U điện hạ hẳn là có việc mới tới tìm ta. Chắc cũng không phải đại sự gì?”
“Vậy ngươi đi đi, đừng lo lắng, ta ở chỗ này chờ ngươi.”
Nam Cung Cẩn phất tay, nhưng lời của hắn vừa rơi xuống. Bên ngoài Mặc Trúc mở miệng: “Tiểu vương gia mời trở về đi, vương gia của thuộc hạ sẽ đưa Hoa Đại tiểu thư trở về Hoa phủ.”
Nam Cung Cẩn nhíu mày, vẻ mặt bất khả tư nghị, khi nào thì Lăng Thiên có lòng tốt như vậy, thế nhưng còn nguyện ý đưa Tiểu Vũ Nhi trở về, nhưng mà hắn quả thật không có nghĩ đến những chuyện khác, chỉ có một suy nghĩ đơn giản rằng Nam Cung Lăng Thiên tìm Hoa Kinh Vũ là có việc gì đó, cho nên dặn dò Hoa Kinh Vũ: “Tiểu Vũ Nhi, ngươi nói chuyện với Bắc U vương gia phải mềm mại một chút, đừng trêu chọc hắn, tính tình của hắn không được tốt đâu.”
Đôi mắt Hoa Kinh Vũ u ám, thầm nghĩ, đâu chỉ là không tốt a, nam nhân này đã ba lần bốn lượt uy hiếp nàng, còn muốn giết nàng đấy chứ, hắn nghi ngờ nàng là mật thám của nước khác hoặc là gian tế gì đó…, sở dĩ hắn đi lại gần gũi với nàng như thế, chẳng qua là vì hắn muốn điều tra rõ ràng đến tột cùng nàng là người nào mà thôi!
“Ừ, ta đã biết, ngươi trở về đi.”
Hai người Hoa Kinh Vũ cùng Nhan Băng xuống xe ngựa, hướng về phía Nam Cung Cẩn phất tay, Nam Cung Cẩn gật đầu phân phó cho thị vệ đánh xe rời khỏi, Mặc Trúc cung kính mở miệng: “Hoa tiểu thư, mời.”
Hoa Kinh Vũ dẫn Nhan Băng cùng Tiểu Bạch đi theo phía sau Mặc Trúc tới bên cạnh xe ngựa của Bắc U vương phủ, bên trong xe ngựa, một thanh âm u ám vang lên: “Lên đây đi.”
Lúc này đây Hoa Kinh Vũ không có cự tuyệt, trực tiếp nhảy lên xe ngựa, bên trong xe ngựa, Bắc U vương Nam Cung Lăng Thiên đang lười biếng dựa vào nhuyễn tháp, một đôi mắt thâm thúy thần bí và lạnh lẽo nhìn chằm chằm Hoa Kinh Vũ, hơn nửa ngày cũng không có nửa điểm nhúc nhích, Hoa Kinh Vũ tùy ý cho hắn nhìn chằm chằm, nâng mi tự nhiên hướng về phía Nam Cung Lăng Thiên mở miệng: “Đa tạ Bắc U vương gia lúc nãy đã không phá hư chuyện của ta.”
Tuy rằng người nam nhân này muốn bắt được sai lầm của nàng lần nữa, còn hoài nghi nàng gian tế hoặc mật thám của nước khác phái tới, nhưng nàng không thể không thừa nhận một chuyện, mỗi lần nàng gặp chuyện đều do nam nhân ra tay giúp đỡ, cho nên nàng nói: “Ngày sau Vương gia nếu có việc gì cần đến Hoa Kinh Vũ thì cứ việc lên tiếng.”
Vẻ mặt Hoa Kinh Vũ chân thành tha thiết không có một tia hàm hồ nào, đôi mắt Nam Cung Lăng Thiên hơi hơi nheo lại, nhìn Hoa Kinh Vũ, ánh mắt nàng trong suốt, vẻ mặt chân thành tha thiết, dường như không có một chút giả dối nào, để cho người ta liếc mắt một cái cũng nhìn ra nàng thật sự đang nghĩ như vậy, đôi mắt Nam Cung Lăng Thiên thâm u như mực hơi hơi lóe lên một tia ấm áp, hắn thản nhiên mở miệng: “Không nghĩ đến ngươi thông minh như thế, chẳng những nhìn thấu Đại La Mê Huyễn Âm, còn động tay động chân với Minh Bích Thạnh, ngươi như thế vô luận ra sao cũng không nên là Hoa gia Đại tiểu thư?”
Đôi mắt Nam Cung Lăng Thiên thâm sâu u ám, tuy rằng hiện tại có thể khẳng định Hoa Kinh Vũ chính là Đại tiểu thư của Hoa gia, nhưng vì sao nàng lại cho hắn cảm giác không giống chứ? Tựa như chuyện đã xảy ra hôm nay, đầu tiên là Thái tử, sau đó là Minh Bích Thạnh, những chuyện này Hoa Đại tiểu thư tuyệt đối sẽ không làm.
“Chuyện xảy ra với Thái tử lúc trước cũng là do ngươi làm phải không?”
Nam Cung Lăng Thiên nhíu chân mày nhìn chằm chằm vào Hoa Kinh Vũ, thần thái Hoa Kinh Vũ hết sức thong dong cười rộ lên: “Điện hạ suy nghĩ nhiều quá, ta nào có bản lãnh động tay động chân đối với Thái tử chứ.”
“Ngươi cho là ngươi gạt được người khác, thì có thể qua mặt được bổn vương sao?” Nam Cung Lăng Thiên hừ lạnh một tiếng, sau đó không đợi Hoa Kinh Vũ mở miệng còn nói thêm: “Đối với ân oán của ngươi cùng với Thái tử và những người khác, bổn vương không có hứng thú, bổn vương chỉ muốn biết, đến tột cùng ngươi là ai? Có mục đích gì?”
Khóe môi Hoa Kinh Vũ khóe môi cong lên một nụ cười nhàn nhạt, nghiêm túc nhìn Nam Cung Lăng Thiên, chầm chậm nói từng chữ: “Bắc U vương điện hạ, ta có thể cam đoan từng câu từng chữ ta sắp nói ra đều là sự thật, nếu lừa ngài, thì để cho ta bị sét đánh chết không toàn thây, ta không phải là mật thám hay gian tế của nước khác phái tới, cũng không phải thám tử của bang nhóm nào, ta chính là ta, không phải kẻ giả mạo, ta chính là Đại tiểu thư của Hoa gia – Hoa Kinh Vũ.”
Hoa Kinh Vũ nói xong thì nhìn về phía Nam Cung Lăng Thiên, trên mặt của nàng đều là chân thành, không có một chút dối trá nào, Nam Cung Lăng Thiên thân là Bắc U vương của Yến Vân quốc, đã từng thấy qua vô số hạng người, phân biệt thật giả chỉ cần nhìn qua là biết, nhìn ánh mắt Hoa Kinh Vũ trong suốt như nước, thần thái tự nhiên bình tĩnh, ánh mắt không né tránh không chột dạ, không lung lay không hoảng hốt, quả thật không giống như là bộ dáng nói dối, hơn nữa nàng còn thề độc như vậy, chẳng lẽ nàng thật sự không phải là mật thám hay gian tế của nước khác, cũng không phải thám tử do bang phái khác điều đến, vậy vì sao bản tính nàng lại đột nhiên thay đổi, trở nên lợi hại như vậy?
Hắn hơi hơi chau mày, khóe môi Hoa Kinh Vũ lại cong lên một ý cười nhàn nhạt, bất quá nụ cười kia lại lạnh lẽo như một phiến băng mỏng, đột nhiên nàng duỗi tay ra kéo ống tay áo của mình lên, chỉ thấy trên cánh tay dày đặc vết thương loang lổ, mới cũ không đồng nhất, ngoại trừ vết thương, còn có một ít dấu răng nhỏ, thập phần dữ tợn, Nam Cung Lăng Thiên nhìn thấy ngược lại hít vào một ngụm khí lạnh, trong nháy mắt trong lòng co rút lại, tựa hồ không thể hô hấp được.
Nha đầu này thế nhưng phải chịu nhiều đau khổ như vậy, ánh mắt Nam Cung Lăng Thiên đột nhiên lóe lên sát khí, huyết khí cũng hùng dũng xông lên, trong nháy mắt con ngươi hóa thành màu đỏ như máu, giống hệt Tu La Địa Ngục, giờ phút này hắn quả thực muốn giết người.
Hoa Kinh Vũ nhìn Nam Cung Lăng Thiên, chậm rãi nói: “Ngoại trừ những thứ này, trên người ta tất cả đều là vết thương y như vậy, Vương gia, ngài có muốn xem thử không?”
Hoa Kinh Vũ nói xong quả thật động thủ cởi vạt áo, Nam Cung Lăng Thiên đưa tay ngăn cản Hoa Kinh Vũ tiếp tục cởi quần áo của chính mình, mâu quang của hắn phủ lên một tầng sương mù dày đặc hàn ý, ngón tay cũng nắm chặt lại, trầm giọng mở miệng: “Bọn người chết tiệt.”
“Vương gia, hiện tại ngài tin ta rồi sao? Mặc kệ là ai trải qua những thứ này, chỉ sợ tâm tính đều sẽ trở nên đại biến, không phải sao?”
Đôi mắt Nam Cung Lăng Thiên thâm thúy lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào nàng, không nói lời nào, nhưng thái độ rõ ràng đã buông lỏng, Hoa Kinh Vũ nhẹ nhõm thở ra một hơi, không có gì bất ngờ khi Nam Cung Lăng Thiên có thể tin tưởng nàng, đây chính là điều mà nàng cần, nàng chậm rãi buông ống tay áo trên cánh tay, thần sắc thản nhiên mở miệng.
“Vết thương trên người ta, có một ít đã qua bảy tám năm, nếu như ta là mật thám của nước khác, chung quy không thể nào trụ ở trong Hoa gia nhiều năm như vậy, cũng không có khả năng chịu nhiều khổ sợ lâu như vậy, nếu nói là ta gạt ngài, những vết thương này cũng sẽ không gạt ngài.”
Nam Cung Lăng Thiên hí mắt, trầm tĩnh nhìn chằm chằm Hoa Kinh Vũ, chậm rãi mở miệng:
“Ngươi nói ngươi không muốn gả cho Thái tử ư?”
Hoa Kinh Vũ gật đầu: “Đúng vậy, ta không muốn gả cho Thái tử, cho nên vương gia không cần phải lo lắng.”
“Được, chỉ cần ngươi không gả cho Thái tử, bổn vương tin tưởng ngươi không phải là gian tế của nước khác, cũng không phải mật thám do bang phái điều đến.”
Cuối cùng, Nam Cung Lăng Thiên cũng lựa chọn tin tưởng Hoa Kinh Vũ, bởi vì tính cách cứng cỏi và sự cố chấp của nàng, còn có vết thương lớn nhỏ trên người nàng, cùng với lời cam đoan sẽ không lấy Thái tử điện hạ của nàng.
“Cảm tạ.” Trong lòng Hoa Kinh Vũ nhẹ nhõm thở ra một hơi, cuối cùng cũng có thể giải quyết một cửa ải Nam Cung Lăng Thiên này, chỉ cần hắn không hoài nghi nàng là mật thám hay gian tế của nước khác… Vậy là tốt rồi.
Nam Cung Lăng Thiên không nói gì, phân phó cho thị vệ bên ngoài: “Đi Hoa phủ.”
“Vâng, điện hạ.” Thị vệ đánh xe rời đi, Nhan Băng ôm Tiểu Bạch lên một chiếc xe ngựa ở phía sau, đoàn người một đường hướng về phía Hoa phủ mà đi, trên xe ngựa xa hoa phía trước, đôi mắt Nam Cung Lăng Thiên u ám chậm rãi thu lại sát khí sắc bén, dường như cũng có độ ấm hơn, thanh âm trầm thấp tỏa ra mùi thơm của hoa ngọc lan như mọi khi: “Biết chơi cờ không?”
Hoa Kinh Vũ ngẩn ra, không biết nam nhân này có ý gì, chơi cờ sao? Nàng cũng biết chút ít, bất quá không thể coi là cao siêu, bởi vì mỗi lần đánh cờ nàng đều không phải là đối thủ của Ninh Duệ, trước kia lúc nàng chưa rời khỏi tổ chức, Ninh Duệ đã dạy cho nàng không ít, để cho nàng dùng giết thời gian.
“Biết một chút, bất quá chỉ sợ không đủ kì nghệ giao thủ với Vương gia.”
“Chơi với bổn vương một ván.” Nam Cung Lăng Thiên dứt lời, tao nhã từ một bên xe ngựa lấy ra một bộ cờ, Hoa Kinh Vũ cũng thật không có đường lui, đành phải ngồi gần một chút, đưa mắt đánh giá quân cờ trên bàn, quân cờ được làm bằng ngọc, bàn cờ gấm trắng tinh như tuyết, điều này thể hiện bộ cờ này không chỉ vô giá, chỉ sợ cũng phải tốn vạn lượng hoàng kim, khó nhất là cho dù có nhiều tiền cũng chưa chắc mua được, bởi vì cờ trắng cùng cờ đen đều được làm từ hắc ngọc và bạch ngọc, mỗi một quân cờ đều tỏa ra ánh sáng của ngọc lưu ly, chạm vào cảm thấy trơn tru lạnh lẽo, đều là những loại ngọc đẹp được chọn lựa kĩ càng.
“Cờ tốt.” Hoa Kinh Vũ tán thưởng một câu, Nam Cung Lăng Thiên ngồi đối diện hơi nâng mi, khóe môi ngập tràng ý cười, cười như hoa Bạch Ngọc Lan nở rộ, mùi thơm bao phủ toàn bộ xe ngựa, nếu không phải nàng biết hung thần trước mặt yêu thích chém giết, người nam nhân này thật đúng là yêu nghiệt a, đáng tiếc hắn lại là một kẻ đoạn tay áo, Hoa Kinh Vũ thực sự tiếc hận thay cho hắn.