Tà Vương Tuyệt Sủng Chính Phi Độc Địa

Chương 62: Chương 62: Chương 50.1: Hai đại mĩ nam giao chiến




Hai người Nam Cung Như Tuyết cùng Nam Cung Như Họa ngồi trên xe ngựa trong cung, một đường hồi cung.

Trong xe ngựa, khóe môi Nam Cung Như Họa nở ra một nụ cười u ám quang mang, thản nhiên nói: “Như Tuyết, nữ nhân này nếu thực sự làm Thái tử phi Yến Vân quốc, chỉ sợ hai người chúng ta sẽ không may?”

“Hừ, ta sẽ không để cho nàng trở thành Thái tử phi Yến Vân quốc, tuyệt đối không có khả năng,” Nam Cung Như Tuyết phẫn nộ nắm chặt cánh tay hung hăng nói, hai người ngồi xe ngựa một đường hồi cung.

Nam Cung Như Tuyết vừa vào cung, liền xông vào trong cung điện của mẫu thân mình, khóc khàn cả giọng, để Hoàng hậu hạ chỉ phế bỏ thân phận của Hoa Kinh Vũ, nói nàng khi dễ nàng ta như thế nào, còn nói nàng động tay động chân trong chuyện của Minh tiểu vương gia Minh Bích Thạnh.

Đôi mắt Hoàng hậu tràn đầy suy tư, lúc trước đã xảy ra chuyện Thái tử cùng Hoa Như Yên, tiếp theo lại xảy ra chuyện của Minh tiểu vương gia, chuyện này cùng Hoa Kinh Vũ có liên quan hay không đây? Hoàng hậu nhìn về phía dấu tay đỏ tươi trên mặt nữ nhi, ngay cả công chúa hoàng gia cũng dám đánh, nữ nhân này thật ra có chút bản lĩnh, lúc trước nàng vẫn là coi thường nàng ta.

Nam Cung Như Tuyết khóc nửa ngày, không có nghe mẫu thân mình lên tiếng, nghĩ là Hoàng hậu đồng ý, cuối cùng ngừng khóc một chút: “Mẫu hậu, người chừng nào hạ chỉ phế bỏ thân phận của Hoa Kinh Vũ?”

Hoàng hậu nâng mi một chút, vẻ mặt khó hiểu: “Đang tốt sao lại tự nhiên phế đi thân phận của nàng làm cái gì, đúng rồi, về sau con chớ đi tìm hoàng tẩu con gây phiền toái, nhớ kỹ, nàng là hoàng tẩu của con, vĩnh viễn như vậy, nếu là con lại đi trêu chọc nàng, đừng trách mẫu hậu lập tức hạ chỉ giam lỏng con, con lập tức đi ra ngoài cho ta.”

Nữ nhi nhà mình là người như thế nào, trong lòng Hoàng hậu sao lại không biết, luôn luôn không có việc gì thì lại đi gây sự, lại nói, Minh Bích Thạnh kia có cái gì tốt, không nên gả cho hắn, nàng phải nói, nam nhân này tâm cơ khó lường, chỉ sợ không có ý tốt.

Trong lòng Hoàng hậu không ủng hộ chuyện Nam Cung Như Tuyết gả cho Minh Bích Thạnh, chẳng qua lúc trước không có ngăn cản nàng, chỉ nghĩ tình cảm mà Nam Cung Như Tuyết dành cho Minh Bích Thạnh là si mê của một tiểu cô nương, đợi cho nàng lớn hơn một chút, sẽ tỉnh táo hơn.

Bất quá hiện tại có chút quá đáng, ánh mắt Hoàng hậu u lãnh nhìn Nam Cung Như Tuyết: “Về sau không có việc gì thì không cần xuất cung, an tâm ở trong cung, chờ thêm một đoạn thời gian nữa, mẫu hậu sẽ vì con mà tìm một mối hôn sự tốt.”

“Không cần a, mẫu hậu,” Nam Cung Như Tuyết đâu còn tâm tình gì nữa, vốn nàng muốn đến đây cáo trạng, không nghĩ tới chẳng những không hại tới Hoa Kinh Vũ, ngược lại nàng lại tự rước họa, mẫu hậu chẳng những không cho nàng ra cung, mặt khác còn muốn nàng lập gia đình, nàng như thế nào can tâm a, người nàng thích là Bích Thạnh a.

“Mẫu hậu, ta thích Minh Bích Thạnh, ta mới không nghĩ gả cho người khác.”

“Minh Bích Thạnh kia thích con sao?” Hoàng hậu trầm giọng hỏi, nàng cho rằng Minh Bích Thạnh không phải là một người chính nhân quân tử, hắn có cái tính toán gì, nàng thân là Hoàng hậu, sao lại không biết, còn không phải Như Tuyết cùng Như Họa có một huynh trưởng, mà đến tột cùng huynh trưởng của Như Tuyết tương lai trở thành Hoàng thượng của Yến Vân quốc, hay là huynh trưởng của Như Họa tương lai trở thành Hoàng thượng của Yến Vân quốc, điều đó không ai biết trước được, cho nên Minh Bích Thạnh không tỏ rõ thái độ, làm cho hai cô gái này mơ hồ, nhưng điều này làm cho Hoàng hậu thực chán ghét, đồng thời nhận định một sự việc, Minh Bích Thạnh không phải nam nhân đáng giá, không phải quân tử thẳng thắn rộng rãi, nàng không đồng ý nữ nhi của mình gả cho Minh Bích Thạnh.

Nam Cung Như Tuyết nghe lời Hoàng Hậu nói, sửng sốt một chút, sau đó cãi chày cãi cối nói: “Hắn khẳng định thích ta a.”

“Nếu hắn thích con, vì sao chưa bao giờ hắn nói thích con, nếu hắn thích con, vì sao chưa từng tiến cung cầu Hoàng thượng cưới con, nếu hắn thích con, vì sao chưa từng định ước với con, nếu hắn thích con, vì cái gì luôn như gần như xa?”

Hoàng hậu nói liên tiếp, khiên cho sắc mặt Nam Cung Như Tuyết trắng bệch, không cam lòng môi cong lên, cuối cùng nước mắt tràn đầy, trực tiếp hướng bên ngoài điện chạy đi, một bên chạy một bên kêu: “Mẫu hậu, ta không muốn nói chuyện với người nữa.”

Nàng nói xong rồi chạy đi, Hoàng Hậu phía sau bất đắc dĩ thở dài, nha đầu này a, khi nào thì mới không vì người như vậy mà hao tâm tốn sức a.

Bất quá một láy sau, lực chú ý của Hoàng hậu lại dời đến trên người Hoa Kinh Vũ, lúc trước nghe lời Nam Cung Như Tuyết nói xong, thần sắc suy nghĩ sâu xa.

Sau khi hai người Nam Cung Như Tuyết cùng Nam Cung Như Họa rời đi, hai người Hoa Thanh Phong cùng Nhan Băng không khỏi lo lắng, sợ Hoàng Hậu giận dữ mà giáng tội, Hoa Kinh Vũ chẳng phải là không tốt a.

Nhưng bản thân Hoa Kinh Vũ một chút lo lắng cũng không có, nếu Hoàng hậu thật sự giận dữ giáng tội, là điều nàng ước đi. Nếu như Hoàng Hậu giáng tội, đúng lúc đó nàng sẽ nói mình không xứng với vị trí Thái tử phi Yến Vân quốc, chỉ sợ Hoàng hậu không có ý muốn giáng tội, ngược lại bởi vì hành động của nàng hôm nay, mà nhận định nàng có tiềm chất làm Thái tử phi.

Bất quá mặc dù biết chuyện này càng làm cho tình huống của mình càng thêm không tốt, Hoa Kinh Vũ không hối hận chuyện lúc trước đã ra tay dạy dỗ Nam Cung Như Tuyết, dám can đảm thương tổn bằng hữu người thân của nàng, chính là thương tổn nàng, nàng há có thể bỏ qua cho nàng ta.

Hoa Kinh Vũ trấn an hai người Hoa Thanh Phong cùng Nhan Băng, để Hoa Thanh Phong quay về Hoa phủ nghỉ ngơi, hai ngày này đừng tới, nàng tự mình cùng Hách Liên Hiên mấy người ngồi xe ngựa tiến về nơi trao đổi dược liệu trong thành mà đi, nàng muốn thay Hách Liên Hiên phối chế giải dược, mặt khác muốn tìm được ngũ sắc độc liên để áp chế Tiên Thiên độc.

Nơi giao dịch dược liệu này là một phiến quảng trường, ở Hiêu thành đây là nơi náo nhiệt nhất, bên trong có thầy thuốc, còn có các tiểu thương bán dược, mặt khác còn có người bán vật liệu chế dược, dược liệu ở đây rất nhiều đều là hái từ trên núi xuống, sở dĩ ở trong này giao dịch, chính là bởi vì không muốn bán lỗ, bởi vì những người thu mua dược liệu đều là những tên lòng dạ hiểm độc, có đôi khi dược liệu rất quý vào trong tay họ, liền thành dược rẻ tiền, cho nên rất nhiều người không muốn giao dịch cùng thương nhân ngành dược, tình nguyện mang đến nơi này bán, mỗi ngày chỉ cần đóng một chút thuế, liền có thể ở trong này bán, có đôi khi cũng bán được không ít tiền.

Lúc đám người Hoa Kinh Vũ đến, chỉ thấy nơi giao dịch dược liệu người vào tấp nập, cực kì náo nhiệt. Một đám người tụm năm tụm ba vây quanh một chỗ cò kè mặc cả, còn có không ít người là tới xem náo nhiệt.

Hách Liên Hiên đứng ở bên cạnh Hoa Kinh Vũ, nhẹ giọng nói: “Không nghĩ tới nhiều người như vậy, dược liệu cũng không ít, ngươi xem dược nào chúng ta cần, chỉ cần nói, để cho ta tới trả tiền.”

Hoa Kinh Vũ nghe lời Hách Liên Hiên nói xong, cũng không cùng hắn khách khí: “Tiền khẳng định là ngươi phải trả, ta cũng không có nhiều tiền như vậy thay ngươi trả.”

Tuy rằng lần trước Nam Cung Cẩn thay nàng lấy mười vạn ngân phiếu từ Hoa gia, chính là nói sẽ có chỗ hữu dụng, cho nên nếu không cần sử dụng tới, giữ.

Hách Liên Hiên nghe lời Hoa Kinh Vũ nói xong, ôn nhu cười rộ lên, hai người một đường đi thẳng tới.

Bọn họ vừa xuất hiện, liền hấp dẫn không ít ánh nhìn của mọi người, hào quang này thật không phải vì Hoa Kinh Vũ, mà là vì Hách Liên Hiên. Khuôn mặt của Hách Liên Hiên tuấn mỹ, cử chỉ tôn quý tao nhã, trong lúc hành động tao nhã tuyệt diễm, áo bào lưu chuyển như Lưu Vân cao quý, trên dung nhan tuấn mỹ tuyệt luân, còn có một đôi mắt thâm thúy, tựa như ánh trăng lưỡi liềm trên bầu trời đêm làm cho người khác phải động tâm, câu dẫn không ít nữ tử nói nhỏ với nhau.

Hách Liên Hiên tao nhã đi theo bên cạnh Hoa Kinh Vũ, đối với tầm mắt xung quanh làm như không thấy, chính là khóe môi thường nở ra nụ cười làm say lòng người, ngoái đầu nhìn lại phía Hoa Kinh Vũ, ôn nhu chân thành, người xem đỏ mắt không thôi, không ít người vẻ mặt ghen tị nhìn chằm chằm Hoa Kinh Vũ, đều nghị luận, đa số đều nói dung nhan của Hoa Kinh Vũ xấu như thế nhưng lại đi theo bên người vị mỹ nam tử này, thật sự là ảnh hưởng bộ mặt thành phố, như thế nào lại không cảm thấy mất mặt vân vân…

Khóe môi Hoa Kinh Vũ tươi cười, cử chỉ hào phóng tươi nhã, giống như không chịu ảnh hưởng chút nào, cái này làm cho người khác thật buồn bực, nếu là nữ tử bình thường nghe được người khác nói như thế, sợ là đã sớm không còn mặt mũi gặp người, người này lại tốt, thế nhưng sắc mặt như thường, cũng không biết xấu hổ.

Hoa Kinh Vũ một bên hướng phía trong đi vào một bên nhìn về phía Hách Liên Hiên bên người mình, khẽ cười nói: “Hách Liên Hiên, xem ra về sau ta phải đứng xa ngươi một chút, mỗi lần đều bị ngươi đả kích như vậy, ta thật sự rất thương tâm,” nàng nói xong còn làm bộ dáng cực kì thương tâm, lập tức nở nụ cười trêu chọc Hách Liên Hiên.

Đôi mắt Hách Liên Hiên thâm thúy thần sắc thản nhiên, làm cho mọi người chói mắt, thanh âm ôn hòa hòa thuận vui vẻ vang lên: “Ngươi để ý tới những người phàm phu tục tử này làm cái gì, toàn là một đám tục nhân.”

Lời nói của hắn không cao không thấp, vừa lúc rơi vào toàn bộ lỗ tai của những người nghị luận ở đây, nhất thời mấy nữ nhân này sắc mặt đều khó coi, trong đó có người thật muốn đứng lên hỏi hắn, cái gì gọi là phàm phu tục tử, cái gì gọi là một đám tục nhân, chẳng lẽ bộ dạng đen một chút sẽ không tục, vị công tử này ngươi làm cho những người trắng như chúng ta sống như thế nào a?

Hoa Kinh Vũ cười hì hì, xoay người bắt đầu tự mình tìm kiếm dược liệu cần thiết, Hách Liên Hiên cũng không quấy rầy nàng, đi theo phía sau nàng để trả tiền, Hoa Kinh Vũ tìm được một loại dược liệu, chỉ ta vào nó, Hách Liên Hiên liền nhìn ra thủ hạ phía sau một chút, thủ hạ nhận lệnh tiến lên cùng người trả giá, đem dược liệu mua về.

Đi một chút, thế nhưng mua không ít dược liệu, trong lòng hai người thị vệ của Hách Liên Hiên ôm một đống, đi theo phía sau bọn họ. Đột nhiên, quảng trường có người nhận ra Hoa Kinh Vũ, một âm thanh nhỏ liền vang lên: “Nữ nhân mặt đen kia không phải là Đại tiểu thư Hoa gia Hoa Kinh Vũ sao?”

“Ngươi nói là Thái tử phi tương lai sao?”

“Thật là nàng a.”

Rất nhanh, quảng trường liền nổi lên một tin đồn, rất nhiều người đã biết nữ tữ mặt đen xấu xí kia là Thái tử phi của Yến Vân quốc, trong lòng không ít người đồng tình với nữ nhân này, nghe nói Thái tử không thích vị Thái tử phi này, thế nhưng ở trước mặt nàng cùng muội muội của nàng tùy tiện thành một khối, bất quá nàng cùng vị mỹ nam này ở một chỗ chẳng lẽ là hồng hạnh vượt tường, nếu thật sự như vậy là có ý gì a.

Hoa Kinh Vũ cùng Hách Liên Hiên tự nhiên nghe được những tiếng nghị luận này, bất quá mặc kệ những người này.

Chỉ lo tìm thứ mình cần, đã đi được hơn phân nửa, dược liệu cho Hách Liên Hiên thật ra đã mua đủ, chính là không có Ngũ Sắc Độc Liên mà nàng cần, sắc mặt Hoa Kinh Vũ không khỏi hơi u ám, nơi này đều không có, nàng phải đi đâu tìm Ngũ Sắc Độc Liên đây?

Hoa Kinh Vũ chính là phiền não, Hách Liên Hiên bên cạnh tự nhiên thấy được vẻ mặt phiền não của Hoa Kinh Vũ, cho nên ôn nhu mở miệng khuyên giải an ủi nàng.

“Vũ Nhi, làm sao vậy?”

“Ta muốn tìm một cây Ngũ Sắc Độc Liên, chính là tựa như không có,” không nghĩ tới một nơi giao dịch lớn như vậy lại không có Ngũ Sắc Độc Liên, thật sự làm cho người ta thất vọng a.

“Ngươi đừng vội, không phải còn có một số nơi chưa đi qua sao? Nói không chừng sẽ có, còn nếu trong này không có Ngũ Sắc Độc Liên, ta sẽ ra lệnh cho thuộc hạ đi tìm được không?”

Hoa Kinh Vũ suy nghĩ một chút rồi đồng ý, Hách Liên Hiên có thân phận là hoàng tử Tây Lăng quốc, muốn tìm một cây Ngũ Sắc Độc Liên, là chuyện thực dễ dàng: “Đi, chúng ta đi tiếp đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.