Hai người vừa nói chuyện vừa đi về phía trước, nhưng nàng vừa mới đi được hai bước, liền nghe được phía sau vang lên tiếng bước chân trầm ổn, từng bước một hướng nơi này đi tới, tiếng bước còn không có đi vào, liền nghe được một âm thanh rít gào như sấm vang lên.
“Hoa Kinh Vũ.”
Hoa Kinh Vũ vừa nghe âm thanh này, sắc mặt liền trầm xuống, đôi mắt lóe ra hàn khí, người rít gào này đúng là Thái tử điện hạ đương triều Nam Cung Nguyên Huy.
Nam Cung Nguyên Huy đi mấy bước tới trước mặt Hoa Kinh Vũ cùng Hách Liên Hiên, hé ra khuôn mặt âm trầm bình tĩnh, đôi mắt bắn ra ánh sáng như một bảo kiếm ra khỏi vỏ, bắn thẳng đến hướng Hoa Kinh Vũ.
Vẻ mặt Hoa Kinh Vũ không hiểu: “Điện hạ lại làm sao vậy?”
Thái tử Nam Cung Nguyên Huy vô cùng kiêu ngạo trừng mắt nhìn nàng, nghĩ đến chuyện xảy ra ngày đó, còn có lời đồn gần đây trong kinh thành, mấy viên quan trong triều đình nhìn hắn kinh hãi, bao nhiêu người nói hắn cùng Hoa Như Yên là dâm phu dâm phụ, cái đó chẳng lẽ là do Hoa Kinh Vũ động tay động chân.
“Chuyện ngày đó có phải là do ngươi động tay động chân?” Nam Cung Nguyên Huy không phải ngốc tử, ngày đó trong xe ngựa rõ ràng là có người động tay động chân, bằng không hắn cùng Hoa Như Yên bất luận như thế nào cũng không làm ra chuyện thất đức như thế.
“Điện hạ nói lời này không mệt a, ở Hiêu thành này người nào không biết ngươi cùng Nhị muội ta tình thâm a, làm ra chuyện như vậy cũng là khó kìm lòng nổi a, như thế nào lại đổ trên đầu người khác a? Ngươi là muốn tìm kẻ chết thay sao?”
Thanh âm Hoa Kinh Vũ lại vang lên giòn giã, bốn phía không ít người hai mặt nhìn nhau, sau đó vẻ mặt khinh bỉ nhìn vị Thái tử điện hạ này, thật sự là không biết xấu hổ, còn là Đông cung Thái tử đấy, thật sự là mất mặt.
Khuôn mặt Nam Cung Nguyên Huy trầm xuống, đôi mắt bắn ra hàn mang khiếp người, lại biết mình không nên nhắc lại, nếu không nữ nhân này lại càng nói ra những lời khó nghe, nghĩ vậy lạnh lùng mở miệng.
“Bản cung nghe nói ngươi thế nhưng can đảm đánh Như Tuyết? Bản cung nghĩ là đến hỏi ngươi một chút, là ai cho ngươi cái lá gan như vậy, thế nhưng ngay cả hoàng muội của Bản cung cũng dám đánh, về sau có phải hay không là ngươi tính toán đánh tới trên đầu Bản cung.”
Hoa Kinh Vũ nhếch miệng ngoài cười nhưng trong lòng không cười: “Có lẽ thực sự có một ngày như vậy.”
Người trong quảng trường thỉnh thoảng nhìn lại đây, chờ xem kịch vui, cái này lại có náo nhiệt để coi.
Thái tử Nam Cung Nguyên Huy nghe lời nói lạnh lùng của Hoa Kinh Vũ xong, không khỏi tức giận đến run người, lạnh lùng mở miệng: “Hoa Kinh Vũ, ngươi thật sự là mượn lá gan của trời, thế nhưng dám can đảm cùng Bản cung nói chuyện như thế?”
“Ta cứ nói chuyện như vậy với ngươi thì làm sao? Ngươi nếu không tự trọng, cũng đừng nghĩ muốn người khác tôn trọng ngươi, Thái tử nếu nghĩ muốn người khác tôn trọng ngươi, trước tiên ngươi hãy tự trọng đi,” Hoa Kinh Vũ nói xong, không muốn để ý tới Nam Cung Nguyên Huy nữa, nếu nói lúc trước nàng chán ghét Nam Cung Nguyên Huy, hiện tại lại cực kì chán ghét, nhìn thấy hắn tâm tình lại không tốt, thật muốn đập hắn như đập một con ruồi, nam nhân đê tiện này, còn là Thái tử đương triều cao quý, nàng có thể khẳng định, nếu là hoàng tử khác của Yến Vân quốc đủ thông minh hơn hắn mà nói, vị trí Thái tử này ngồi không lâu.
Nàng cũng không muốn làm người xấu, cuối cùng lại bị kéo đi làm đệm lót, sắc mặt Thái tử Nam Cung Nguyên Huy lần lượt thay đổi từ hồng sang trắng, khó coi đến cực điểm, không nghĩ tới nữ nhân này không cho hắn mặt mũi, chẳng những động tay động chân với hắn, còn đánh hoàng muội của hắn, hiện tại lại cùng nam nhân khác thần sắc mờ ám, điều này làm cho hắn giống như bị cắm sừng, cả người không thoải mái.
Nam Cung Nguyên Huy càng nghĩ càng giận, nhìn thấy Hoa Kinh Vũ không để ý tới hắn, tự động rời đi, không khỏi giận dữ, thân hình vừa động, bay vọt theo sau, năm ngón tay duỗi ra, như sắt chụp vào vai trái của Hoa Kinh Vũ, liền muốn bắt giữ nàng, muốn dạy dỗ nàng cho tốt.
Không nghĩ hắn vừa động, Hách Liên Hiên bên người Hoa Kinh Vũ cũng vừa động, ngón tay Hách Liên Hiên nắm lại, một đạo kình khí bay ra, bình một tiếng, trực tiếp đánh vào Nam Cung Nguyên Huy.
Sắc mặt Nam Cung Nguyên Huy lạnh lùng, ánh mắt lóe ra lửa phẫn nộ, âm thanh liền biến đổi: “Hách Liên Hiên, ngươi cũng dám động thủ với Bản cung.”
“Động thì thế nào, là nam nhân không nên khi dễ nữ nhân,” Hách Liên Hiên thản nhiên mở miệng, một bộ dáng là một nam nhân chân chính bảo vệ nữ nhân, trực tiếp làm cho Nam Cung Nguyên Huy muốn hộc máu.
Hoa Kinh Vũ phối hợp dừng bước, không thấy Nam Cung Nguyên Huy phía sau, nhưng thật ra nhìn Hách Liên Hiên, thản nhiên nói: “Hách Liên Hiên, có đôi khi lời nói thật rất đả thương người, ngươi nói như vậy, Thái tử sẽ bị thương a.”
Hách Liên Hiên một bộ dáng đã hiểu rõ, nhanh chóng gật đầu: “Ta đã hiểu, về sau tất nhiên nhớ kĩ ở trước mặt Thái tử điện hạ không nên nói thật, để tránh hắn bị thương.”
“Vậy mới đúng,” Hoa Kinh Vũ gật đầu, hai người cười thân thiết, một bộ dáng anh em tốt.
Thấy Nam Cung Nguyên Huy tức sắp điên rồi, tuy rằng hắn không muốn lấy Hoa Kinh Vũ làm Thái tử phi, vấn đề hiện tại nàng còn mang danh Thái tử phi của hắn, lúc này nữ nhân này còn làm Thái tử phi của hắn, thế nhưng cùng nam nhân khác đối đáp ba bốn câu qua lại có thể không làm cho hắn phẫn nộ sao?
“Hách Liên Hiên, Hoa Kinh Vũ, đừng tưởng Bản cung không có cánh nào bắt đôi dâm phu dâm phụ các ngươi,” bộ dáng Nam Cung Nguyên Huy hoàn toàn là bị tức giận đến điên rồi, ngay cả lời nói cũng điên điên, hắn nói một lời, liền hướng thị vệ phía sau ra lệnh: “Người đâu. Đem hai người bọn họ bắt lại, Bản cung hôm nay thật muốn xem Bản cung có thể trừng trị ngươi hay không?”
Lời hắn vừa nói xong, thị vệ phía sau hai mặt nhìn nhau, bất quá không dám chần chờ, thân hình vừa động liền vọt lại đây.
Hách Liên Hiên vừa thấy sắc mặt Nam Cung Nguyên Huy khẽ biến, không khỏi cười lạnh một tiếng, âm lãnh nói: “Nam Cung Nguyên Huy, hay ngươi cho là bổn hoàng tử là người bệnh.”
Hắn vừa nói một lời, xoay mình hướng về chỗ tối ra lệnh: “Người tới, hôm nay bổn hoàng tử thật muốn cùng người cùa Yến Vân quốc làm cho ra lẽ, nhìn xem là người Tây Lăng quốc ta lợi hại hơn, hay là người Yến Vân quốc lợi hại hơn.”
Theo lời Hách Liên Hiên nói, một vài thân ảnh như bóng ma hiện ra.
Hoa Kinh Vũ không nói gì nhìn hai người này, có chút đau đầu, hiện tại cái cục diện này gọi là cái cục diện gì, xem như là vì nàng mà động thủ sao? Không nghĩ tới một người xấu như nàng, thế nhưng cũng làm cho người vì nàng mà đánh nhau, xem ra nàng nhất định là kẻ gây tai họa.
Mắt thấy hai nhóm người này sắp đánh nhau tới nơi, đột nhiên bốn phía có huyền khí bao phủ lại đây, một thanh âm tà mị khát máu vang lên: “Hách Liên Hiên! Nơi này chính là Yến Vân quốc, không phải Tây Lăng quốc.”
Lời nói lạnh lùng khát máu này vừa rơi xuống, mấy đạo thân ảnh đạp không mà đến, xuyên thấu không khí, trong nháy mắt, dừng lại ở giữa mọi người.
Người này mặc áo bào màu đen, ở thắt lưng có thêu một con mảng xà, đai lưng buộc vòng quanh dáng người hoàn mỹ, ngũ quan góc cạnh rõ ràng, tuấn mỹ tuyệt thế, áo bào màu đen làm nổi bật màu da trắng như tuyết của hắn, tóc đen như mực dùng một miếng vải màu đỏ buộc lại, tà mị nói không nên lời, vừa mới nhấc tay, liền mang theo khí chất tôn quý, quanh thân của hắn tràn đầy khí phách, tao nhã đứng giữa, tựa hồ từ nhỏ đã là chúa tể của trời đất.
Nhìn thấy nam tử đứng giữa xuất sắc như vậy, trong mắt Thái tử Nam Cung Nguyên Huy dâng lên vẻ âm trầm, bất quá liền biến mất rất nhanh, sắc mặt khôi phục như bình thường.
Nam Cung Nguyên Huy nhìn nam tử xuất sắc ở giữa, giành mở miệng trước: “Thất hoàng đệ, người Tây Lăng quốc thế nhưng ở Yến Vân quốc khi dễ người, rõ ràng là không đem hoàng thất Yến Vân quốc để trong mắt.”
Người đứng chính giữa chính là Bắc U vương Nam Cung Lăng Thiên, hôm nay Nam Cung Lăng Thiên có việc đi qua bên này, nghe được người ở bên ngoài nghị luận, nói Thái tử điện hạ cùng người ta xung đột, liền lại đây nhìn xem, không nghĩ tới thấy được người Yến Vân quốc cùng Tây Lăng quốc muốn đánh nhau.
Hắn thân là Vương gia Yến Vân quốc, tự nhiên không thể ngồi xem mặc kệ, cho nên ngăn cản bọn họ.
Lời Thái tử Nam Cung Nguyên Huy vừa nói ra, Hách Liên Hiên ở đối diện hừ lạnh một tiếng, cực kì khinh thường, vẫn là Thái tử đấy, thế nhưng học tiểu hài tử cáo trạng, thật sự là mất mặt.
Bắc U vương Nam Cung Lăng Thiên hơi nheo ánh mắt lại, nhìn phía Hách Liên Hiên, sau đó nhìn Hoa Kinh Vũ bên cạnh Hách Liên Hiên.
Đôi mắt hẹp dài hơi nhếch lên, một đạo mũi nhọn nguy hiểm hiện lên ở đáy mắt, khóe môi khêu gợi, hơi hơi nhếch lên, trong đó có lãnh ý ở khóe môi dưới.
Hoa Kinh Vũ nhìn vẻ mặt biến hóa khó lường của Nam Cung Lăng Thiên, thật ra cũng không có nhiều sợ hãi, nhíu mày từ chối cho ý kiến, chuyện này tựa hồ không liên quan đến nàng, muốn nói sai cũng là Nam Cung Nguyên Huy sai, thế nhưng làm trò trước mặt nhiều người như vậy mắng nàng cùng Nam Cung Nguyên Huy là gian phu dâm phụ, trước không nói đến hắn có tư cách mắng nàng hay không, nàng đến tột cùng là làm cái gì?
Nam nhân này không phải đầu óc có bệnh, chính là ánh mắt có bệnh, thanh âm của Nam Cung Lăng Thiên chậm rãi vang lên: “Hoàng tử Hách Liên Hiên, ngươi ở kinh đô của Yến Vân quốc ta động thủ với Thái tử Yến Vân quốc, cái này tựa hồ không ổn đi.”
Hắn cũng không có chất vấn, mà là nói sự thật, Hách Liên Hiên cũng không sợ hãi Nam Cung Lăng Thiên, tuy rằng nam nhân này đánh bại hắn, làm cho hắn trở thành tù nhân của Yến Vân quốc, nhưng hiện tại hắn đã tìm được nguyên nhân khiến mình thua, cũng không phải bởi vì Nam Cung Lăng Thiên lợi hại hơn hắn, mà nguyên nhân là bởi vì hắn trúng độc, nếu không phải vì vậy, nam nhân này tất nhiên là đối thủ của hắn.
Cho nên hắn có cái gì kém với hắn đâu? Hách Liên Hiên sắc bén cười, khuôn mặt tuấn mỹ không khó coi chút nào, ngược lại càng giống như trăng sáng trên bầu trời. Thanh âm thanh nhã chậm rãi vang lên: “Ta cũng không có đại diện cho người Tây Lăng quốc dạy dỗ hắn, ta là đại diện cho nam nhân đến dạy dỗ hắn, hắn là một người nam nhân, thế nhưng muốn ra tay đánh một nữ nhân, đây là hành vi của nam nhân sao?”
Hách Liên Hiên nói xong, khóe môi nở ra một nụ cười lạnh châm chọc, đôi mắt lạnh lùng như mũi nhọn bắn thẳng đến hướng Nam Cung Nguyên Huy, đôi mắt Nam Cung Nguyên Huy vẫn giống như là rất tự hào, vẫn không nhúc nhích, sắc mặt âm trầm.
“Ồ, là như thế này sao?”
Nam Cung Lăng Thiên lúc này đây nhìn phía Hoa Kinh Vũ: “Không biết Hoa tiểu thư làm chuyện gì, chọc giận điện hạ, làm điện hạ xúc động như thế?”
Ba chữ Hoa tiểu thư được hắn nhấn mạnh, ánh mắt vô cùng thâm trầm, giống như vực sâu vạn trượng, đôi mắt đó làm cho Hoa Kinh Vũ có chút áp lực, hơn nữa rõ ràng nam nhân này có chút tức giận, bất quá nàng vẫn thản nhiên mở miệng: “Việc này Vương gia hẳn nên hỏi Thái tử điện hạ, ta thật sự không biết điện hạ vì cái gì động kinh, thế nhưng vừa xuất hiện liền muốn động thủ?”
Nàng nói xong nhìn phía Nam Cung Nguyên Huy, Nam Cung Nguyên Huy nghe lời nàng nói xong, sớm phẫn nộ kêu lên.
“Hoa Kinh Vũ, ngươi còn mặt mũi nói dối, ngươi chẳng những đánh hoàng muội, còn cùng Hách Liên Hiên người xướng người họa, hai điều này cũng đủ làm cho ta phế bỏ thân phận của ngươi,” Thái tử phẫn nộ gầm rú lên.
Hoa Kinh Vũ làm một bộ dáng sợ sệt: “Điện hạ ta rất sợ hãi a.”
Nàng làm xong nghĩ mà sợ, lại khôi phục như thường, lạnh lùng nói: “Điện hạ nghĩ mình tốt bao nhiêu?”
Thần sắc Hoa Kinh Vũ trào phúng, một vẻ mặt ai đê tiện thì người đó biết, không quan tâm phất tay: “Phế đi, phế đi, lời này ngươi nói rất nhiều lần rồi, đúng rồi, Thái tử tương lai là Hoàng thượng của một quốc gia, tuy rằng bây giờ còn không phải miệng vàng lời ngọc, nhưng là cũng gần như vậy, nói chuyện ngươi tốt xấu cũng phải ra dáng một chút, về sau làm không được thì đừng mất mặt nha.”
Hoa Kinh Vũ còn nói thêm: “Ta đánh công chúa, là bởi vì nàng tìm ta gây phiền toái, đả thương tỷ tỷ của ta Hoa Thanh Phong, mặc dù nàng là công chúa cao quý, cũng không thể tùy ý ra tay đánh người, ta tự nhiên muốn thay Thanh Phong tỷ tỷ lấy lại công đạo. Về phần ngươi nói ta cùng Hách Liên Hiên kẻ xướng người họa, lại không có làm gì mờ ám, ta cùng hắn là bằng hữu, cùng nhau đi tới nơi này mua thuốc, cái gì kêu kẻ xướng người họa a, ngươi còn mặt mũi mà nói, lại còn nói ta không có mặt mũi? Điện hạ chỉ cần đem mình quản tốt là được rồi.”
Hoa Kinh Vũ nói xong, xoay người nhìn Hách Liên Hiên, chậm rãi mở miệng: “Hách Liên Hiên, chúng ta đi thôi.”
“Ừm, đi,” Hách Liên Hiên nghe lời Hoa Kinh Vũ nói xong, cuối cùng không có phát tác, vung tay lên vài tên thủ hạ phía sau lui xuống.
Nơi này không ít người xem náo nhiệt, bởi vì Bắc U vương Nam Cung Lăng Thiên xuất hiện, mà sợ hãi, rất nhiều người cúi đầu tự mình kiềm chế, không dám nhìn loạn, Bắc U vương Nam Cung Lăng Thiên không giống với Thái tử Nam Cung Nguyên Huy, hắn mất hứng một cái liền có thể diệt cả nhà của ngươi, đến lúc đó ngươi cũng không có chỗ để nói lí lẽ, Hoàng đế Yến Vân quốc cực sủng vị Bắc U vương điện hạ này.
Tại nơi giao dịch, Thái tử Nam Cung Nguyên Huy nhìn thấy hai người Hách Liên Hiên cùng Hoa Kinh Vũ rời đi, không khỏi phẫn nộ, còn muốn theo giữ chặt bọn họ, liền bị Nam Cung Lăng Thiên ngăn cản đường đi.
“Hoàng huynh còn muốn nháo lớn nữa sao?”
“Ngươi không thấy hai người bọn họ đi với nhau sao? Bây giờ Hoa Kinh Vũ còn là Thái tử phi của ta đấy? Thế nhưng lại dám công khai đi cùng với nam nhân khác như vậy, Bản cung như thế nào bỏ qua cho nàng.”
“Không nghe lời Hoa tiểu thư nói sao? Hách Liên Hiên chính là bằng hữu của nàng. Chẳng lẽ thân là Đông cung Thái tử phi không có bằng hữu sao? Lại nói Hách Liên Hiên là hoàng tử Tây Lăng quốc, nếu hắn ở Yến Vân quốc chúng ta gặp chuyện gì, hai quốc gia chúng ta có thể xảy ra chiến tranh, chẳng lẽ hoàng huynh muốn cho phụ hoàng chúng ta tức giận sao?”
Vừa nghe Nam Cung Lăng Thiên nhắc tới Hoàng thượng Yến Vân quốc, cuối cùng Nam Cung Nguyên Huy không nói, nhìn về phía người đi xa xa, không khỏi oán hận nắm chặt tay, một bộ dáng phẫn nộ không thôi, chỉ có ở một ngóc ngách không ai chú ý, chỗ sâu trong đôi mắt xuất hiện quang mang tuôn động.
Nam Cung Nguyên Huy nắm chặt tay tức giận rời đi, Nam Cung Lăng Thiên phía sau, lại hơi hơi nheo mắt lại nhìn hai người cách đó không xa, khóe môi hắn nở ra nụ cười tựa tiếu phi tiếu, sát khí nói không nên lời.
Hách Liên Hiên, hoàng tử thiên tài của Tây Lăng quốc, chẳng những dung mạo đệ nhất, ngay cả trí tuệ cũng đệ nhất, một người như vậy như thế nào lại thích Hoa Kinh Vũ? Nhưng nếu nói Hoa Kinh Vũ là mật thám của Tây Lăng quốc chẳng hạn cũng không thể nào nói nổi, bởi vì nếu là mật thám, không ai ngu đến nỗi đi bộc lộ quan hệ với người ngoài, cho nên hai người bọn họ thật sự là quan hệ bằng hữu như Hoa Kinh Vũ đã nói, nhưng thấy Hách Liên Hiên một mực bảo vệ nàng, thật sự làm kẻ khác khó chịu a, Hoa Kinh Vũ còn là người của hoàng thất Yến Vân quốc a.
Nam Cung Lăng Thiên bước đi tao nhã, chậm rãi hướng về phía hai thân ảnh đã đi rồi, dùng khinh công ngay cả một chút tiếng động điều không có.