Trong đại sảnh,
Nam Cung Nguyên Huy nhìn Hoa Như Yên, vẻ mặt đau lòng: “Yên Nhi, tạm
thời ủy khuất nàng một chút, để nàng làm trắc phi của bổn cung, đợi đến
khi bổn cung làm hoàng thượng, dù cho không có vị trí hoàng hậu, bổn
cung cũng sẽ để cho nàng làm một Hoàng quý phi dưới một người trên vạn
người, vả lại bổn cung sẽ sủng nàng.”
Sắc mặt Hoa Như Yên có chút ảm đạm, khóe môi hơi kéo căng, lộ ra một khuôn mặt còn khó coi hơn cả khóc.
Một khắc trước ả còn đang vui mừng vì giấc mộng được làm Thái tử phi, một
khắc sau lại trực tiếp từ thiên đường rơi xuống địa ngục, cái tư vị này, thật sự là khó tiếp thu được, Hoa Kinh Vũ vẫn được làm Thái tử phi như
cũ, còn ả lại làm trắc phi.
Thái tử Nam Cung Nguyên Huy đã sớm
nghĩ đến nàng sẽ không vui, lúc này giọng nói ôn hòa khuyên bảo: “Yên
Nhi, nàng yên tâm, về sau nàng vào phủ Thái tử của ta, ta nhất định sẽ
sủng hạnh nàng, về phần Hoa Kinh Vũ, nàng ta có tâm kế tiến vào phủ Thái tử, vậy cứ để nàng ta chết già ở phủ Thái tử là được.”
Hoa Lôi
lại có chút không đồng ý, trong lòng ông rất đau lòng cho Hoa Như Yên,
nữ nhi này lớn lên xinh đẹp, xuất thân vừa tốt mà võ công cũng lợi hại,
cho dù không lấy chồng Thái tử, còn có các hoàng tử trong hoàng thất,
làm thế nào cũng không tới phiên gả cho một Thái tử của một nước làm một trắc phi nho nhỏ, trắc phi dẫu sao cũng là thiếp.
“Yên Nhi, con
thấy sao?” Hoa Lôi hỏi Hoa Như Yên, nếu nữ nhi nói một tiếng không muốn
gả, ông liền lập tức tiến cung xin hoàng hậu lùi lại ý này, nữ nhi của
Hoa gia ông, không thể hai nữ thờ một chồng, cho dù là Thái tử cao quý
cũng không được.
Bất quá sau khi Hoa Như Yên một phen đấu tranh
kịch liệt, lại dịu dàng nở nụ cười: “Thái tử điện hạ, dựa theo lý nữ nhi của Hoa gia không có chuyện hai nữ thờ một chồng, ta vốn không nên gả
cho ngài làm trắc phi, nhưng lòng ta đối với điện hạ cũng là thật, vì
thế ta nguyện ý làm trắc phi.
Khóe môi của Hoa Như Yên ẩn nụ cười âm tàn, vốn ả nên cự tuyệt, nhưng ngẫm lại thân phận Thái tử phi, ả lại cắn răng đáp ứng, nhưng mà sẽ không có Hoa Kinh Vũ, ả sẽ trừ bỏ Hoa
Kinh Vũ.
Như thế không có Thái tử phi, ả chính là Thái tử phi.
“Yên Nhi.” Sắc mặt của Hoa Lôi tướng quân thay đổi, trầm giọng mở miệng, ông cũng không muốn nữ nhi bảo bối của mình làm thiếp người ta.
Hoa
Như Yên mắt thấy phụ thân của mình sắp tức giận, sợ phụ thân giận dữ phá hỏng đại sự của ả, nhanh chóng tiến lên lôi kéo tay áo của Hoa Lôi
tướng quân, dịu dàng động lòng người nói: “Phụ thân, người đừng tức
giận, con thích Thái tử điện hạ, tuy rằng biết dựa vào thân phận Hoa gia chúng ta, nữ nhi không nên làm thiếp, nhưng ai bảo lòng của nữ nhi đều ở trên người Thái tử điện hạ chứ?”
“Hoa tướng quân, ngươi yên tâm, tuy Yên Nhi gả vào phủ Thái tử làm trắc phi, nhưng cuộc đời này của ta
nhất định sẽ sủng ái Yên Nhi, sẽ không sủng ái nữ nhân thứ hai, ngày nào đó lên ngôi vị hoàng thượng, nhất định sẽ phong Yên Nhi làm Hoàng quý
phi.”
Hoa Lôi tướng quân cuối cùng không nói, cho dù ông tức
giận, ông cũng không dám thật sự nổi giận với Thái tử điện hạ a: “Điện
hạ nhớ kỹ lời nói hôm nay.”
“Bổn cung nhất định sẽ không phụ Yên
Nhi.” Nam Cung Nguyên Huy lại tỏ thái độ lần nữa, Hoa Lôi tướng quân bất đắc dĩ khoát tay: “Thôi thôi, nếu Yên Nhi một lòng gả cho ngài, thì tùy nó đi.”
Trong đại sảnh hai người Hoa Lôi cùng Vân Thị thức thời
chậm rãi lui ngoài, Nam Cung Nguyên Huy đi đến bên cạnh Hoa Như Yên, đưa tay bế nàng vào lòng, vẻ mặt áy náy nói: “Yên Nhi, việc này là lỗi của
bổn cung, ngày khác bổn cung sẽ bồi thường cho nàng.”
“Điện hạ có lòng là được, Yên Nhi chỉ cần lòng điện hạ ở chỗ Yên Nhi.” Hoa Như Yên
như chim nhỏ nép vào trong lòng của Nam Cung Nguyên Huy. Nhưng trong ánh mắt rủ xuống, lại là sát khí lạnh lẽo như lưỡi dao.
“Thật ra tuy nàng làm trắc phi, nhưng Hoa Kinh Vũ chỉ như một vật bày trí trong phủ
Thái tử, ngày sau mọi chuyện lớn nhỏ của phủ Thái tử đều sẽ do nàng can
thiệp, nàng mới là người làm chủ chân chính trong nhà, còn có người
trong lòng bổn cung là nàng, không phải nữ nhân đó.”
“Có những
lời này của điện hạ, Yên Nhi liền thỏa mãn rồi, chỉ là đại tỷ tỷ nàng
biết được ta đến phủ Thái tử làm trắc phi sao? Nếu nàng biết được có thể tức giận hay không?” Bộ dáng nói đến câu sau liền có chút lo lắng.
Nam Cung Nguyên Huy vừa nghĩ đến Hoa Kinh Vũ cả người đều là tức giận, nhíu mày hừ lạnh: “Bổn cung mặc kệ nàng ta có giận hay không.”
“Ta thấy chuyện này ngài vẫn nên nói với đại tỷ tỷ một tiếng, để cho nàng tự có tính toán.”
“Điều này cũng đúng, bổn cung phải đi nói với nàng ta một tiếng, để nàng ta đừng có tư tưởng không đứng đắn nào nữa.”
Hoa Như Yên gật đầu, dịu dàng mà nhu thuận, nam nhân không phải đều thích
nữ nhân như thế sao? Ả liền nhu thuận một chút thì đã sao, Thái tử Nam
Cung Nguyên Huy cúi người hôn Hoa Như Yên một cái, đứng dậy sải bước ra
ngoài, tự đến Khinh Vũ Các của Hoa Kinh Vũ.
Hắn vừa đi, Vân Thị
từ trong góc phòng xuất hiện, một đường vào chính sảnh của Mai Viện,
trong đại sảnh, sắc mặt Hoa Như Yên khỏi nói khó coi cỡ nào, đưa tay
liền quơ ngã chum trà bên cạnh, sau đó lại quăng thêm vài thứ, mới hồi
phục lại tâm tình một chút: “Tiện nhân này, thật là đáng chết.”
Đảo tới đảo lui lại vẫn là Thái tử phi, sao không khiến người tức giận cơ chứ.
Trong Khinh Vũ Các, Hoa Kinh Vũ đang ở trong phòng luyện nội lực, hiện tại
nàng quan tâm nhất là nâng cao nội lực, tuy rằng thời gian một tháng
trước đó, nàng liên tục tăng hai tầng nội lực, trở thành nội lực cấp
bốn, nhưng nội lực cấp bốn không giỏi hơn công phu của Hoa Như Yên, vì
thế nàng phải nhanh chóng đem nội lực luyện lên.
Ngoài cửa, Nhan Băng sắc mặt khó coi đi đến bẩm báo: “Tiểu thư, Thái tử điện hạ lại tới nữa.”
Lúc trước mới vừa đi, lúc này thoáng cái lại đến, thật không biết Thái tử điện hạ đến tột cùng muốn làm gì?
Bên ngoài phòng, giọng nói của Thái tử Nam Cung Nguyên Huy vang lên: “Hoa
Kinh Vũ, ngươi ra đây một chút, bổn cung có chuyện muốn nói với ngươi.”
Lần này ngược lại không có quỷ rống quỷ kêu như hồi sáng, nhưng dù là thế,
Hoa Kinh Vũ vẫn tức giận như cũ, điều này vẫn chưa nguôi, sắc mặt khó
coi chậm rãi bước ra ngoài, lạnh lùng nhìn Nam Cung Nguyên Huy: “Thái tử điện hạ lại làm sao?”
“Hoa Kinh Vũ, ta tiến cung gặp mẫu hậu, mẫu hậu đồng ý.”
Vừa nghe đến lời của Nam Cung Nguyên Huy, buồn bực của Hoa Kinh Vũ lập tức
không còn, sắc mặt vui mừng, vẻ mặt cũng tốt hơn nhiều. Hoàng hậu đồng
ý, nói như vậy nàng không cần gả rồi, điều này thật sự là quá tốt, ông
trời ơi, ngài cuối cùng mở mắt rồi, ta không cần gả cho thứ đần độn này
nữa, ta cảm ta người a: “Một khi đã như thế, ngươi còn đến làm gì, chính là vì nói cho ta biết chuyện vui này sao?”
“Đúng vậy, nếu là chuyện vui, bổn cung đến là muốn để lòng ngươi tự có tính toán.”
“Được, trong lòng ta đã tính xong rồi, thật sự tính xong.” Ta hiện tại thật sự có quá nhiều tính toán, ngươi không muốn thú ta, ta còn không muốn gả
cho ngươi ấy chứ, ngươi đi nhanh đi, đỡ khiến người ta phát ghét. Hoa
Kinh Vũ phất tay, tâm tình tốt đủ kiểu, đối với Thái tử cũng không có ác khí ác thanh như trước.
Hôn sự không ở trên nhân tình, tốt xấu
gì hắn cũng là Đông cung Thái tử, về sau gặp mặt, còn có thể chào hỏi.
Hắn tốt hay xấu dù sao cũng không quan hệ với nàng, Hoa Kinh Vũ phất
phất tay, tựa như đuổi ruồi bọ, xoay người đi vào trong phòng, cái này
khiến nàng có thể yên tâm luyện võ, cuối cùng đã hủy bỏ hôn sự với nam
nhân ghê tởm này.
“Nếu ngươi đã biết, vậy thì tốt, ta sẽ đồng
thời thú hai tỷ muội các ngươi vào phủ, bất quá ngươi đừng cho rằng ta
sẽ sủng hạnh ngươi, ta thích là Yên Nhi, chỉ sẽ sủng hạnh nàng ta.”
Một chân của Hoa Kinh Vũ ngừng lại giữa không trung, đầu óc nhanh chóng
chuyển động, hắn sẽ đồng thời thú hai tỷ muội vào phủ, ý này là nói, hắn muốn thú hai người của Hoa gia, nàng cùng Hoa Như Yên, tỷ muội hai
người cùng thờ một chồng sao? Vẻ mặt Hoa Kinh Vũ kinh hách, chân cứng
ngắc thu trở về, sau đó quay đầu lại nhìn Thái tử Nam Cung Nguyên Huy ở
phía hàng lang, ánh mắt hơi nheo lại, thập phần nguy hiểm: “Ý của ngươi
là nói ta và Hoa Như Yên sẽ cùng gả vào phủ Thái tử?”
Nam Cung
Nguyên Huy gật đầu, đồng thời nhíu mày: “Ngươi không phải nói trong lòng đều có tính toán sao? Ngươi phải biết ta thích là Yên Nhi, ta không thể không lấy Yên Nhi, về phần thú ngươi, là ý tứ của mẫu hậu ta, không
phải ý của ta, ta……..”
“Ngươi cút cho ta.” Hoa Kinh Vũ hoàn toàn bị kích thích, đưa tay giận dữ chỉ vào Nam Cung Nguyên Huy.
Nam Cung Nguyên Huy sắc mặt khó coi, hai gã thị vệ phía sau sắc mặt cũng
khó coi, âm tàn ngoan độc trừng mắt nhìn Hoa Kinh Vũ, đại tiểu thư Hoa
gia này, thật sự là vô pháp vô thiên, lại dám rống với Thải tử, bộ dáng
xấu lá gan lại lớn vô cùng.
“Hoa Kinh Vũ.”
Thái tử rống
giận, ánh mắt Hoa Kinh Vũ đều tái lên, căm tức nhìn Thái tử Nam Cung
Nguyên Huy: “Ngươi có đi hay không, có tin ta tiến cung đi tìm Hoàng
hậu, để ngươi không cưới được Hoa Như Yên?”
Lời uy hiếp của nàng
vừa rơi xuống, Nam Cung Nguyên Huy sắc mặt thay đổi, chạy nhanh ra
ngoài, hắn thật vất vả để mẫu hậu đồng ý thú Yên Nhi, vô luận thế nào
cũng không để cho nữ nhân này phá hủy.
“Xem như ngươi lợi hại, người bộ dạng xấu, còn ghen tỵ.”