Trên thềm ngọc
hành lang, Hoa Kinh Vũ đưa tay khẽ xoa nhẹ cái ót, thật sự kêu trời trời không linh, kêu đất đất không thấu, vốn đang trông cậy Nam Cung Nguyên
Huy có thể khiến Hoàng hậu thay đổi chủ ý, không nghĩ tới đến đây lại
thành hai tỷ muội gả cùng một chồng, đây gọi là chuyện gì a?
Trời đâu, đất đâu, nàng không muốn gả cho người cặn bã này a.
“Tiểu thư, làm sao bây giờ?” Sắc mặt Nhan Băng cũng nhìn không tốt cho mấy,
vốn tiểu thư gả cho Thái tử điện hạ đã đủ ủy khuất, hiện tại lại còn
muốn gả cùng với nhị tiểu thư, Thái tử nói rõ thích nhị tiểu thư, nếu
tiểu thư gả vào, há phải tức chết.
Hoa Kinh Vũ vốn đang ở trong
phòng luyện nội lực, hiện tại ngay cả một chút tâm tình luyện cũng không có, dứt khoát dẫn Nhan Băng ra ngoài tản bộ: “Đi, chúng ta đi tản bộ,
không cần nghĩ gì cả.”
Kinh đô của Yến Vân quốc tên Hiêu thành, là một tòa thành trì phồn hoa, khắp nơi lộ ra xa hoa. Tuy là ban đêm nhưng cũng thập phần náo nhiệt, rất
nhiều người đi đường đang dạo chơi, đồ cổ tạp kỹ khắp nơi đều có thể
thấy được, hai người Nhan Băng cùng Hoa Kinh Vũ đi dạo một lát, ngược
lại đem tâm sự phiền não lúc trước quên hết.
“Tiểu thư, người xem cái này thật đáng yêu a?”
Nhan Băng chỉ vào tượng đất nhỏ thủ công bên cạnh hưng phấn nói, Tiểu Bạch
trong lòng Hoa Kinh Vũ đảo mắt, nhàm chán, không phải chỉ là một tượng
đất nhỏ thôi sao, thật kì lạ, nơi này thật sự nhàm chán a, Tiểu Bạch
dùng móng vuốt nhỏ vỗ miệng, tỏ vẻ mình không có hứng thú.
Nhan
Băng ở chung với nó hai ngày, nhưng cũng biết một ít động tác của nó,
không khỏi đưa tay gãy vào sau ót của Tiểu Bạch: “Hừ, ngươi cứ nghĩ đều
là ngươi à.”
Tiểu Bạch quăng cho Nhan Băng một ánh mắt xem
thường, tiếp tục thoải mái nhắm mắt, Tiểu Vũ Nhi nhà mình vuốt ve thật
thoải mái a, cảm giác rất dễ chịu.
Nhan Băng vừa thấy thần thái
của Tiểu Bạch, càng tỏ ra buồn bực, thừa cơ cáo trạng: “Tiểu thư, người
xem tiểu hỗn đản này luôn ức hiếp em.”
“Hai người các ngươi thật sự là trời sinh đối đầu.” Hoa Kinh Vũ mở miệng không nói gì.
Hai người một thú đi được một đoạn đường, lại có chút đói bụng: “Nhan Băng, cơm tối chúng ta vẫn chưa ăn, nơi này có chỗ nào ăn cơm, chúng ta tìm
một chỗ ăn chút gì đi.”
Nhan Băng vừa nhấc tay, chỉ chỉ vào nơi
treo đèn lồng ở phía trước: “Tiểu thư, phía trước chính là Nghênh Họa
Lâu, thức ăn trong Nghênh Họa Lâu là ngon nhất, hơn nữa điểm tâm cũng
được, trước đây tiểu thư thích ăn, không bằng chúng ta vào đó ăn gì đi.”
“Được.” Vừa nghe nói đồ ăn ngon, Hoa Kinh Vũ tâm động, chuyện vui vẻ nhất đời
người là được ăn đồ ăn ngon, chỉ cần ăn đồ ăn ngon, tâm tình của người
sẽ chẳng biết tại sao tốt ra, hôm nay chịu không ít tức giận, lẽ ra phải để cho tâm tình của mình dễ chịu hơn chút.
Hai người nói xong đi đến Nghênh Họa Lâu, trên đường, Nhan Băng cười híp mắt mở miệng:
“Nghênh Họa Lâu này chẳng những đồ ăn ngon, còn cực kỳ vui nhộn, trong
đại sảnh lầu một có một đài cao, không ít người tỷ thí ở trên đó, hoặc
so cầm kỳ thi họa, hay võ công gì đó, vì thế Nghênh Họa Lâu này, đến mỗi tối, khách khứa đều đông nghẹt.”
“Lão bản của tửu lâu này cũng
thật biết cách buôn bán.” Hoa Kinh Vũ thở dài, ai nói cổ nhân nhu nhược, đầu óc buôn bán này không kém so với người hiện đại a, biết lợi dụng
nền tảng làm cho tửu lâu mình có danh tiếng, tích lũy người, có người
rồi, còn sợ việc buôn bán của tửu lâu không tốt sao? Không tốt mới là
lạ.
Lúc hai người đi đến tửu lâu, phát hiện người ra vào trước
cửa tửu lâu rất nhiều, người đi vào tràn đầy tươi cười, người đi ra
thỉnh thoảng có tiếng nghị luận, trên mặt của mỗi người đều là vui vẻ,
một bữa cơm đều có thể ăn đến vui vẻ như vậy, đến nơi này không sai.
“Đi, chúng ta đi vào ăn cơm, thuận tiện nhìn xem bên trong xảy ra chuyện gì hay?”
“Được.” Một chủ một tớ cộng thêm một sủng vật vô cùng hào hứng đi vào trong tửu lâu.
Cửa tửu lâu treo đèn lồng, dưới ngọn đèn sáng ngời, hai tiểu nhị mi thanh
mục tú hai bên, vừa nhìn thấy có người đến đây vẻ mặt liền tươi cười
tiếp đón: “Khách quan đến ăn cơm sao?”
Hoa Kinh Vũ gật đầu, Nhan Băng hỏi: “Có chỗ không?”
“Chỗ thì có, khách ở bàn đại sảnh lầu một vừa mới đi, nhưng gian cao cấp ở
lầu hai thì hết rồi, tối nay đều ngập khách.” Tiểu nhị nói chuyện vừa
vang vừa giòn, lanh lợi mở miệng, Hoa Kinh Vũ nhìn bên trong thỉnh
thoảng phát ra tiếng cười vang, không khỏi ngạc nhiên, cũng không có
nghĩ nhiều, gật đầu: “Đại sảnh thì đại sảnh đi.”
Một chủ một tớ chậm rãi đi vào, đi theo phía sau tên tiểu nhị tiến vào đại sảnh.
Trong tửu lâu, đèn đuốc sáng trưng, trên đài cao cách đó không xa, đang có
hai hán tử đang đo tay, hai người vẻ mặt đỏ bừng, mỗi người đều cố trút
ra sức lực, bốn phía không ít người cổ vũ cho họ, trên mặt ai cũng muốn
xem trò hay, có vẻ thập phần cao hứng, cũng không có người chú ý tới chủ tớ hai người Hoa Kinh Vũ.
Hoa Kinh Vũ hiện tại nước da đen sì sì, thật sự không có nơi nào xuất sắc, đi trên đường lớn cũng không người để ý nhiều.
Trong đại sảnh dưới lầu không người để ý tới, nhưng ở gian cao cấp ở lầu hai
lại có người phát ra tiếng kinh hô, trong đó có một người vội vàng mở
miệng: “Nhị tỷ tỷ, mau nhìn, mau nhìn phía dưới.”
Trong gian cao
cấp lầu hai, có vài nữ tử trẻ tuổi dáng mạo xinh đẹp đang ngồi, cầm đầu
trong đó chính là Hoa Như Yên của Hoa phủ, những người ngồi bên cạnh Hoa Như Yên có biểu muội của ả Vân Ương Ương, còn có các vị tiểu thư trong
kinh thành cùng đám người Lăng Hàn Mai và Giang Nhược Tình, ngoài ra còn có Tam tiểu thư của Hoa Phủ – Hoa Lạc Y.
Hoa Lạc Y ngày đó suýt
bị Hoa Kinh Vũ đánh chết, trải qua một tháng điều dưỡng cuối cùng cũng
như bình thường, hiện tại nhìn thấy Hoa Kinh Vũ, thật sự là kẻ thù gặp
lại hết sức đỏ mắt, cho nên mới vội vàng mở miệng gọi Hoa Như Yên.
Hoa Như Yên không nhìn thấy Hoa Kinh Vũ dưới lầu, thấy Hoa Lạc Y gấp đến độ nói cũng không hoàn chỉnh, nhíu mày bất mãn mở miệng: “Tam muội muội,
giống bộ gì dáng gì nữa?”
“Nhị tỷ tỷ, tỷ mau nhìn, Hoa Kinh Vũ, nữ nhân này ở trong đại sảnh lầu một ăn cơm?”
“Hoa Kinh Vũ?” Vài người trong gian cao cấp đều kinh ngạc, trước đó các nàng nói đến chính là Hoa Kinh Vũ, ai cũng hận không ăn được nữ nhân này,
nào ngờ tới nữ nhân này lại xuất hiện, làm sao các nàng không kích động
cho được, vài người nhanh chóng ló đầu nhìn xung quanh, quả nhiên thấy
Hoa Kinh Vũ dẫn một nha đầu ăn cơm trong đại sảnh dưới lầu.
Trong ánh mắt Hoa Như Yên bắn ra sát khí ngoan lệ, không nghĩ nữ nhân này dám tới đây ăn cơm, thật sự là quá tốt, trời cũng giúp ta. Tối nay ta muốn
khiến nó mất mặt mũi cực lớn tại Nghênh Họa Lâu này, ta ngược lại muốn
nhìn thử Hoàng hậu liệu có đồng ý cho nhi tử mình thú một nữ tử thanh
danh bại hoại làm Thái tử phi?
Khóe môi Hoa Như Yên lộ ra tươi cười ngoan lệ, sau đó con ngươi rơi xuống trên người tiểu sủng vật trong lòng Hoa Kinh Vũ.
Trong gian cao cấp lầu hai, mấy nữ nhân thu hồi ánh mắt, bắt đầu tính toán thu thập Hoa Kinh Vũ thế nào.
Một góc đại sảnh lầu một, Hoa Kinh Vũ mẩn cảm cảm giác được có người đang
nhìn nàng, khiến người không thoải mái, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn chung quanh, lại không tìm được ai, Nhan Băng hỏi: “Tiểu thư, sao thế?”
“Hình như có người quen ở đây, vừa nãy đang nhìn ta.”
“Ai a?” Nhan Băng ngẩng đầu tìm kiếm mọi nơi, không thấy có người quen, hơn nữa trong đại sảnh lầu một, rất nhiều người đều đang nhìn người đo tay
trên đài, lúc này đang đến lúc kịch liệt nhất, không ai chú ý tới bàn
của các nàng.
“Quên đi, không cần để ý tới.” Hoa Kinh Vũ lắc đầu, lúc này người đo tay trên đài cao của đại sảnh lầu một đã phân ra thắng bại, phía dưới đài cao một tràng tiếng hoan hô, có người kêu lớn:
“Dương Nhị, tiểu tử ngươi thua, nhanh chóng trả tiền cho bàn của các ông đây, nhanh lên.”
Gã Dương Nhị cũng rất sảng khoái: “Được, bàn
các ngươi gia trả rồi, bất quá lần sau gia còn muốn lật lại với tiểu tử
này, không tin không đòi lại được.”
Hai nam nhân trên đài cao
nhảy xuống dưới, bốn phía mọi người đều thu hồi tầm mắt, bắt đầu ăn gì
đó, lúc này thức ăn của hai người Hoa Kinh Vũ cùng Nhan Băng cũng đến,
tiểu nhị từng đợt mang lên, hai người vừa ăn vừa nghe người xung quanh
tám chuyện.
Vừa đúng lúc này, lầu hai có mấy nữ tử quần áo hoa lệ chậm rãi bước xuống, từng bước từng bước xuống lầu dưới, nhiều nữ tử
như vậy vây quanh, đương nhiên thu hút lực chú ý của mọi người đại sảnh
lầu một, ai cũng nhìn chăm chăm, rất nhanh có người nhận ra mấy nữ tử
này.
“Thì ra là Vân tiểu tử – nữ nhi của Vân đại nhân phủ doãn kinh thành.”
“Còn có……..”
Hoa Kinh Vũ nghe thấy tiếng bàn tán bốn phía cũng không để ý tới, chỉ là
Nhan Băng thầm gọi nàng: “Tiểu thư, mau nhìn người từ lầu hai đi xuống,
còn có Tam tiểu thư.”
Hoa Kinh Vũ ngẩng đầu nhìn lại, liền nhìn
thấy vài người từ lầu hai đi xuống, người cầm đầu chính là Vân Ương
Ương, nữ nhi của Vân đại nhân phủ doãn Hiêu thành, bên cạnh Vân Ương
Ương còn theo mấy người, đám người Hoa Lạc Y, Lăng Hàn Mai, Giang Nhược
Tình, mấy người này đang trừng mắt nhìn Hoa Kinh Vũ, Vân Ương Ương đồng
thời vỗ tay một cái, trong đại sảnh yên tĩnh trở lại, mọi người nhất tề
nhìn vị Vân đại tiểu thư này.
Không biết nàng muốn làm cái gì,
thanh âm lãnh liệt của Vân Ương Ương vang lên: “Thì ra Hoa đại tiểu thư ở chỗ này ăn cơm, thật sự là duyên phận a, hiếm khi có duyên như thế, bổn tiểu thư muốn cùng Hoa tiểu thư ở chỗ này tỷ thí một chút, không biết
Hoa đại tiểu thư có dũng khí này không?”
“Hoa đại tiểu thư?”
“Đây không phải là Thái tử phi tương lai sao?”
“Phi, nàng sao có thể là Thái tử phi tương lai, nếu Thái tử muốn cưới sớm đã
cưới, làm sao có thể đến bây giờ còn chưa cưới chứ.”
Tiếng bàn
tán vừa rơi xuống, mọi người trong đại sảnh bắt đầu tìm kiếm khắp nơi,
rất nhanh liền tìm được chủ tớ hai người Hoa Kinh Vũ, mọi người đều nhìn các nàng……..