Hôn nhau một lát, môi Lam Túc tham luyến vành tai, cắn nhẹ lên đó rồi bắt đầu đi dần xuống dưới, đôi môi mỏng lướt qua da thịt, Lâm Khinh bị đùa giỡn đến tê dại, hô hấp bắt đầu dồn dập.
Lam Túc dùng một tay kéo tụt quần Lâm Khinh, sau đó nhanh chóng nắm lấy tính khí đã ngỏng cao đầu của y rồi đùa nghịch.
“Đệ nói ta không phải đạo lữ của đệ, thế sao cơ thể lại thành thật thế này?”
Hắn không cho Lâm Khinh cơ hội phản kháng, cơ thể vẫn tựa lên cửa, phía trên vẫn còn mặc y phục đầy đủ, thế nhưng bên dưới đã trống không, vạt áo che mờ cặp mông nảy nở, hương vị thanh lãnh đã lâu không gặp làm Lam Túc phát cuồng. Hắn quỳ một chân xuống đất, ngậm lấy vật nhỏ của y.
Kích thích bất ngờ làm Lâm Khinh không kịp phản ứng, Lam Túc ngậm quá chặt, y không dám đẩy hắn ra, cảm giác hưng phấn và mắc cỡ xen lẫn nhau, y nắm lấy tóc nam nhân, bất đắc dĩ quát lên.
“Lam Túc!”
Lam Túc không hề để ý, môi lưỡi liên tục hoạt động, vật nhỏ được chăm sóc đầy đủ trở nên ướt át và sáng bóng, hắn mút mạnh một cái, Lâm Khinh tức thì rên lên.
Lúc này, một ngón tay của Lam Túc dứt khoát đâm mở hậu đình đang siết chặt của thiếu niên, y khựng người, giãy giụa kịch liệt, thế nhưng ngón tay vẫn kiên quyết đâm vào.
“Lam Túc...”
Lam Túc kiên nhẫn mở rộng ra cho Lâm Khinh, vách thịt nóng bỏng hút chặt lấy ngón tay hắn, nhưng đến khi hắn vừa cho ngón tay thứ hai vào thì Lâm Khinh đã hoảng loạn khóc nấc lên, đôi mắt phiếm hồng, giọng nói nghẹn ngào.
“Lam Túc... ta sợ...”
Lam Túc nghe thấy mà lòng mềm nhũn, vội vàng nhả vật nhỏ ra, đứng dậy hôn lên môi Lâm Khinh để trấn an.
“Bảo bối... ta xin lỗi... ta xin lỗi.”
Lâm Khinh càng khóc lớn. Lam Túc càng rầu rĩ.
Đừng sợ ta... nếu đệ không thích thì chúng ta ngừng lại, ta sẽ không tổn thương đệ.”
Lâm Khinh không biết nói gì trong lúc này, bảo sợ thì không hẳn, nhưng mà đầu y chỉ còn lại một vùng mờ mịt, y có cảm giác với Lam Túc, nhưng để tiến tới thân mật hơn thì...
Lâm Khinh thấy ánh mắt tràn đầy tủi thân của Lam Túc, vươn tay ôm chặt lấy hắn.
“Lam Túc, ta thực sự không nhớ gì cả, huynh để ta thích ứng một chút có được không?”
“Được được.” Lam Túc gật đầu, “Nghe lời đệ hết, đệ muốn thế nào thì như thế ấy.”
Lâm Khinh tính buông Lam Túc ra để chỉnh đốn trang phục, nhưng mà y nhận ra chân mình đã nhũn ra, cảm giác không thể đứng vững được, y đỏ mặt, nói khẽ.
“Lam Túc... hay là huynh đưa ta lên giường đi. Chân ta tê lắm, đi không nổi nữa...”
Lam Túc hiểu ý, lập tức bế bổng Lâm Khinh lên giường. Lúc này nam nhân áo quần đầy đủ, bộ dạng nghiêm cẩn, còn Lâm Khinh bên dưới không mặc gì, đôi chân dài trắng nõn lấp ló sau lớp vải.
Lam Túc thấy vậy nhưng nhắm mắt làm ngơ, dục vọng căng cứng phía dưới cũng phải kìm nén lại.
Lâm Khinh ngầm cho phép Lam Túc ở đây, thế nên hắn vội vàng cởi giày, leo lên giường, sau đó mới nghiêm túc nói.
“Lâm Khinh, để ta thử kiểm tra cơ thể của đệ, tu sĩ ít khi mất trí nhớ lắm, có khi trí nhớ của đệ đã bị phong ấn rồi.”
“Vậy huynh kiểm tra đi.”
Lam Túc kiểm tra một lượt, khi vừa lướt qua thức hải thì hơi giật mình.
“Thức hải của đệ bây giờ tương đương với cảnh giới Hợp Thể kỳ rồi? Tại sao tu vi vẫn còn Nguyên Anh?”
Lâm Khinh bất đắc dĩ trả lời:
“Ta không biết nữa, mấy năm nay ta hấp thu vô số linh đan diệu dược, tài bảo đắp vào người nhiều đến mức chẳng đếm nổi, ấy vậy mà tu vi vẫn không tăng lên.”
Lam Túc kiểm tra xuống đan điền, chợt nhìn thấy Nguyên Anh của Lâm Khinh đang ngủ say.
“Để triệu hồi Nguyên Anh ra ngoài xem nào.”
Lâm Khinh ngoan ngoãn nghe lời.
Lam Túc để Nguyên Anh lên lòng bàn tay rồi quan sát, thấy gương mặt nó sáng bóng, no đủ, nhìn qua khoẻ mạnh vô cùng, vì sao lại ngủ say?
Lam Túc cũng bó tay, hắn chợt nhớ ra Phương lão, vội vàng lấy quần mặc vào cho Lâm Khinh.
“Đệ chỉnh trang lại y phục đi, ta hỏi Phương lão một chút.”
“Phương lão là ai?”
Lam Túc đành phải giải thích về Vấn Thiên tháp và Phương Chu cho Lâm Khinh nghe. Phương Chu đợt trước trúng một công kích của Lý Hạo Dương ngủ say năm năm mới tỉnh, tỉnh rồi không được gặp Lâm Khinh nên liên tục trốn trong tháp không ra nữa.
Lâm Khinh không hề nhớ đến người này, ngay cả Vấn Thiên tháp cũng là một cụm từ xa lạ.
Phương Chu mấy năm liền không được ra ngoài, cả người buồn bực, nhưng vừa nhìn thấy Lâm Khinh đã lao đến ôm chầm y.
“Lâm Khinh, tiểu tử ngươi được lắm, đi một lúc những bảy tám năm, Lam Túc cũng héo hon vì đợi ngươi rồi.”
Lâm Khinh ngượng ngùng không biết nói gì cả, chỉ để yên cho lão lải nhải bên tai.
Nhưng cái cảm giác thân thiết này y thích vô cùng.
Lam Túc kể cho Phương lão nghe về hiện tượng Nguyên anh ngủ say, Phương lão cau mày, túm Nguyên Anh của Lâm Khinh lại quan sát.
Lão nghiên cứu một lúc lâu, thậm chí còn truyền cả linh lực vào, nhưng Nguyên Anh của Lâm Khinh như cái động không đáy, đổ thế nào cũng không đầy.
“Ta biết rồi.” Cuối cùng Phương lão cũng có kết luận. “Nguyên Anh của ngươi là ăn no quá không tiêu hoá hết nên mới rơi vào tình trạng ngủ say.”
Lâm Khinh: “...”
Lam Túc: “...”
Phương lão chợt nhận ra lời giải thích của mình có vấn đề rất lớn, lão gãi đầu.
“Các ngươi không nhớ Lý Hạo Dương sao?”
“Lý Hạo Dương?”
Lâm Khinh không biết đến người này, còn Lam Túc thì không biết chuyện gì đã xảy ra khi Lâm Khinh kéo Lý Hạo Dương vào khe hở không gian, cho nên cả hai đều gương mắt nhìn Phương lão.
“Lý Hạo Dương là tu sĩ đã đạt tu vi bán tiên, nói thế nào cũng rất mạnh. Ta nhìn thấy Nguyên Anh của ngươi có dấu vết bị phong ấn, có lẽ khi ở trong khe hở không gian, có người nào đó đã giúp ngươi xử lý Lý Hạo Dương.”
“Đúng rồi, một nam nhân mặc áo đỏ, rất đẹp.” Lâm Khinh nhớ rõ người này, hắn còn đưa Lâm Khinh về Lâm gia.
Phương lão đập hai tay vào nhau, “Vậy thì đúng rồi, sức mạnh của Lý Hạo Dương quá lớn, cơ thể ngươi không thể hấp thu được, vì vậy hắn mới phong ấn nguồn sức mạnh này vào Nguyên Anh. Bây giờ chỉ cần hấp thu hết nguồn sức mạnh này là xong.”
“Nhưng mà làm cách nào để hấp thu bây giờ?”
Phương lão nhìn hai người với ánh mắt khinh bỉ.
“Song tu đi, không phải ngươi có Thuần âm chi thể à? Không lợi dụng thật đáng tiếc.”
Lâm Khinh càng ngơ ngác hơn, mà mặt Lam Túc cũng nghệt ra. “Thuần âm chi thể?”
Phương lão nhìn hai tên đần trước mắt, chẳng nhẽ lão chừng này tuổi đầu rồi còn phải đi dạy dỗ vấn đề nhạy cảm này, lão hừ lạnh. “Nói nôm na là song tu, Lam Túc lợi dụng hút sức mạnh đó về luyện hoá cho hết tạp chất, sau đó lại truyền sang cho ngươi, cứ thế đến khi luồng sức mạnh này tan hết thì Nguyên anh sẽ thức dậy.”
Nói xong Phương lão dứt khoát nhảy vào Vấn Thiên tháp, để mặc Lam Túc và Lâm Khinh bối rối nhìn nhau.
Nhưng mà cả hai đều hiểu song tu là gì.
Lâm Khinh đỏ mặt, “Vậy... vậy chúng ta... chúng ta...”
Lam Túc vứt bỏ hết liêm sỉ, vội vàng kéo y lại, “Chúng ta làm sao?”
“Chúng ta...” Lâm Khinh không tài nào mở miệng được, sau đó y ngẩng đầu lên, thấy trong mắt nam nhân tràn đầy tiếu ý.
“Huynh... huynh trêu chọc ta.” Lâm Khinh tức mình, đấm thùm thụp vào ngực Lam Túc làm hắn kêu la oai oái.
“Bảo bối... vậy chúng ta tiếp tục chuyện vừa nãy chứ?”
Lâm Khinh đúng là không còn cớ gì để từ chối nữa, nhưng nghĩ một đằng nói một nẻo.
“Nhưng mà đêm cũng sắp tàn rồi, hay để mai...”
Lam Túc lắc đầu. “Trăng còn chưa lên cao.”
Lâm Khinh: “Hôm nay ta không khoẻ...”
Lam Túc: “Đệ cứ giao hết cho ta, đệ chỉ việc nằm hưởng thụ là được.”
“Nhưng mà...”
“Lâm Khinh... ta yêu đệ.”
Lâm Khinh nghe thấy vậy liền đầu hàng, nhắm mắt lại.