Lam Túc vội vàng hôn xuống, nụ hôn lần này thật gấp gáp, như muốn nuốt hết những bất an trong lòng Lâm Khinh, hắn nhay cắn từ môi đến má rồi xuống cổ, để lại một vết cắn nơi xương quai xanh. Bàn tay thò vào áo Lâm Khinh nhào nặn núm hồng nổi lên trước ngực của y.
“Ưm...” Lâm Khinh rên lên một tiếng, Lam Túc càng táo tợn hơn, bàn tay mân mê đi xuống dưới, muốn tiếp tục công việc còn dang dở lúc trước.
Lúc hai ngón tay đi vào, lỗ nhỏ hẵng còn ướt đẫm, lần này Lam Túc ngửi được rõ ràng hương sen thơm ngát thoang thoảng trong không khí, hắn vội vã cởi quần rồi banh chân Lâm Khinh ra quan sát nơi đó.
Chỉ thấy hậu huyệt đỏ tươi giờ ngậm đẫm nước, hương sen phát ra từ đây, thứ này hình như có tác dụng kích tình, chỉ một lát sau cả người Lâm Khinh đã đỏ ửng, cơ thể mẫn cảm, tiếng rên rỉ càng thêm kiều mị.
Một tay Lam Túc mở rộng, một tay còn lại thành thạo vuốt ve vật nhỏ của Lâm Khinh, nắm chặt lấy nó mà ma sát, lúc thì hắn trêu đùa đỉnh nấm bên trên, lúc lại sờ nắn hai quả trứng nho nhỏ bên dưới.
Lâm Khinh mờ mịt mặc người trêu đùa, miệng hùa theo từng động tác của Lam Túc.
“Lam Túc... nhanh lên, a ha... Đúng rồi chỗ đó, ta muốn ra...”
Lâm Khinh động tình, bàn tay thành thạo tự nắn bóp hai hạt đậu trên ngực, chiếc eo nhỏ uốn éo, đầu lưỡi hồng nhạt liếm đôi môi đỏ ửng.
Y chủ động mở rộng hai chân, bàn tay xé y phục của Lam Túc ra, sau đó chủ động nắm lấy tính khí to lớn của nam nhân, miệng câu dẫn.
“Nhanh lên, mau cho vào, ta ngứa quá...”
Lam Túc lập tức đầu hàng, phân thân bên dưới căng cứng như muốn nổ, lý trí dường như đã bay đi, hắn chỉ còn dục vọng đè Lâm Khinh ở dưới thân rồi khi dễ.
Lỗ nhỏ mấp máy mời chào, Lam Túc vừa đi vào vách tường bên trong đã hút chặt lấy, dường như muốn nghiền ép hắn.
“A ah ah, mau vào, ngứa...”
“Yêu tinh, dám chủ động câu dẫn, để xem đệ chịu đựng được đến lúc nào.”
Lam Túc nói xong nắm lấy hai cánh mông Lâm Khinh rồi thúc mạnh, toàn bộ hung khí cắm sâu vào trong, một dòng nước ấm trào ra bao bọc lấy hai người.
Lam Túc sung sướng nhưng không quên nhiệm vụ, hắn dùng hết tốc lực đâm vào rút ra, đến khi cảm nhận thực sự có một dòng linh khí từ trong người Lâm Khinh chảy ra.
Tu vi Lam Túc đã đạt đỉnh, hắn đang phải kiềm chế sức mạnh để tránh phi thăng, lúc này đây linh khí ồ ạt chui vào người, bầu trời bỗng chốc mây đen tụ tập.
Lam Túc không quan tâm, chuyên tâm luận động, hắn say đắm ngắm nhìn gương mặt thanh lãnh của thiếu niên giờ đây nhiễm đỏ, đôi môi ướt át hơi mở ra, ngân nga từng tiếng rên rỉ êm tai, tất cả đều là liều thuốc kích thích tốt nhất, cảm giác thoả mãn tràn đầy cơ thể, lúc này hắn mới cảm nhận được Lâm Khinh lại là của mình.
Luyện hoá xong một đợt linh khí, Lam Túc lại chuyển hoá về cho Lâm Khinh, cứ như thế, hai người không rời nhau chút nào, tu vi Lâm Khinh bay lên vù vù, nhưng y không hề biết, cả cơ thể đã bị tình dục khống chế.
Lam Túc kết thúc một vòng liền bắt Lâm Khinh nằm quay lưng lại, hai cánh mông trắng nõn giờ đây in hằn vô số dấu tay, lỗ nhỏ mấp máy chảy đầy chất lỏng dính nhớp, các nếp gấp đã bị căng ra.
Tính khí lại nhanh chóng từ đằng sau đâm vào hậu huyệt ẩm ướt, bắt thiếu niên chịu đựng đợt tấn công như vũ bão. Lâm Khinh vừa xấu hổ vừa sung sướng, thế nhưng y lúc nào cũng có cảm giác giống như cơ thể hai người vô cùng quen thuộc với nhau.
Một đợt linh khí nữa lại trào ra, vách tường co bóp thật mạnh, ấy thế mà kích thích Lâm Khinh trực tiếp cao trào, vật nhỏ phía trước không kiềm chế được liền bắn ra từng đợt dịch thể nhiễu xuống.
Hung khí nóng bỏng càn quấy liên tục năm canh giờ, thế nhưng linh khí trong người Sở Thanh Vân như vô cùng vô tận, cuối cùng Lam Túc cũng gần như bị vắt sạch, bụng Lâm Khinh bị bắn đầy, lúc hắn rút ra, hậu huyệt không thể khép lại, dịch trắng trào ra chảy xuống chân, trông rất khiêu gợi.
Lâm Khinh đổ gục xuống, thở không ra hơi, toàn thân trên dưới cơ thể bủn rủn, thế nhưng vẫn còn sức để chửi.
“Lam Túc chó chết, huynh lừa ta, ta vẫn chưa nhớ ra gì hết!”
Lam Túc làm liền lúc năm canh giờ, chân cũng hơi run, hắn nằm xuống ôm chặt lấy Lâm Khinh, không quên kiểm tra cơ thể y.
“Lâm Khinh. Đệ có biết tu vi của mình bây giờ là gì không?” Lam Túc kinh ngạc, kiểm tra đi kiểm tra lại.
“Không biết, ta còn không có tinh lực xem xét.”
“Phân thần hậu kỳ. Trời ạ, lần đầu tiên ta thấy trường hợp thăng cấp kinh khủng thế này, mà số năng lượng trong người đệ vẫn còn hai phần ba nữa.”
Lâm Khinh run rẩy, sao vẫn còn hai phần ba, vậy chứng tỏ còn phải làm với Lam Túc nhiều lần nữa à?
Quả thực là phải làm nhiều lần, nhưng mà Lâm Khinh lấy cớ muốn căn cơ ổn định để trì hoãn, cuối cùng hai người dùng ba tháng trời mới luyện hoá được hết số năng lượng trong Nguyên Anh.
Bầu trời ở Vạn Yêu sâm lâm mây đen bao phủ liên tục, linh khí từ vạn dặm cuốn về, Lam Túc cảm thấy cơ thể đến cực hạn, liền truyền linh khí vào Vấn thiên tháp, những năm này hắn vẫn luôn làm như vậy để trốn tránh phi thăng.
Đến ngày cuối cùng luyện hoá năng lượng, phân thân của Lam Túc vẫn còn chôn sâu trong cơ thể Lâm Khinh, xả cho y chút linh lực cuối cùng, đúng lúc này Nguyên Anh của y bất ngờ tỉnh dậy, đôi mắt thấu triệt thanh minh.
Lâm Khinh tiến cấp liên tục, cuối cùng dừng lại tại Hợp Thể sơ kỳ. Tốc độ tu luyện này là vô tiền khoáng hậu, chưa từng có ai đạt được.
Nhưng đối với Lâm Khinh, điều y phải bận tâm bây giờ là việc trí nhớ của y bắt đầu lũ lượt tràn về, đầu đau như muốn nứt ra, miệng gào thét liên tục.
Lam Túc sợ quá đành phải rút tính khí ra ôm chặt lấy Lâm Khinh để trấn an...
Lâm Khinh đau đớn mười canh giờ, tưởng chừng như có thể chết đi, ấy vậy mà lúc mở mắt ra, nhìn thấy Lam Túc mắt đỏ hoe lo lắng, y vẫn cố mỉm cười, hai tay giơ lên.
“Lam ca, ta về rồi.”
Lâm Khinh đã lấy lại được toàn bộ ký ức của mình, trong đó có vui, có buồn, có đau khổ, có ngọt ngào nhưng mà tình yêu Lam Túc dành cho y chưa bao giờ thay đổi.
Tám năm, cả hai xa nhau tám năm, y mất hết ký ức, Lam Túc đau khổ tìm y chừng ấy năm, thật may mắn là cuối cùng bọn họ có thể tìm thấy nhau.
Lam Túc mắt đỏ hoe, ôm chặt lấy Lâm Khinh, mỉm cười dịu dàng.
“Chào mừng đệ trở về nhà.”