Lâm Khinh tỉnh lại, việc đầu tiên là tiến tới Huyền Phong môn thăm lại chốn xưa, lúc trước tỉnh tỉnh mê mê y không thấy xúc động mấy, bây giờ mới có cảm giác mất rồi mà tìm lại được.
Nhìn Hoả Đan phong vẫn y nguyên như xưa, ngay cả đan phòng cũng không thay đổi, chỉ là không còn bóng dáng của Phùng lão đang lúi húi nghiên cứu đan phương.
Lâm Khinh ngẩn người, y đã tìm thấy tất cả nguyên liệu để luyện chế thân thể rồi, chỉ là một tia linh hồn của Phùng lão vẫn còn nằm trong hạt ngọc, bây giờ phải kiếm dược liệu bồi dưỡng linh hồn.
Lâm Khinh giao hết tất cả nguyên liệu cho Phương lão, để mặc lão trong Vấn Thiên tháp nghiên cứu, còn y và Lam Túc thì tìm đến Thiên cơ các mượn nhờ linh vật của họ.
Lúc này mới biết chủ nhân của Thiên Cơ các là nghĩa phụ của Lam Túc, lão bằng lòng cho hai người mượn Ngọc bồi linh, thứ này có công dụng bồi đắp linh hồn, Lâm Khinh định ký gửi Phùng lão ở trong Ngọc bồi linh.
Từ khi Nhật Nguyệt đại lục thiết lập lại quy tắc, linh khí sung túc khiến nhân tài sinh ra liên tục.
Tu chân giới trải qua một lần thay máu, giờ đây còn trụ lại đều là tinh anh của môn phái.
Ma Linh giới không còn ma khí, một vài thế lực lớn hợp sức với nhau mở ra đại trận ngăn cách ma giới với tu tiên giới, từ đó diệt sạch sẽ ma vật, loại bỏ được một mối nguy tiềm ẩn.
Thiên Thánh giáo sụp đổ, hiện tại Ma Linh giới chỉ còn duy nhất Tam tộc sinh sống, đó là Phi đằng tộc, Sa Linh tộc và Hắc Lang tộc.
Dạ Huyền thiếu chủ của Sa Lý tộc mất tích đã lâu, chưa lần nào xuất hiện ở tu chân giới, Sa Lý tộc không có người đứng đầu, dần dần bị ba tộc còn lại cắn nuốt.
Dư đảng của Thiên Thánh giáo vẫn còn tồn tại, bọn họ chạy tới Tử Vong chi thành lập lên một Đấu trường sinh tử, người đứng đầu không ngờ lại là Lệ Đằng, người duy nhất sống sót trong ba chân tay thân tín của Lý Hạo Dương, đấu trường sinh tử làm ăn rất tốt, lại không cạnh tranh với hiệp hội đan dược sư và Thiên Cơ các, cuối cùng trở thành một trong ba thế lực chiếm cứ phía tây đại lục.
Mà Túc Phi và Cẩn Vệ Hồng không chết vì chiến tranh xảy ra giữa các tộc, trái lại vì độ kiếp phi thăng không thành, cuối cùng ngã xuống.
Thiên Huyền tông hiện tại do Tử Lan tiên tử làm chủ, còn Diệp Mạch và Hoa Vô Tình sau khi ổn định tông môn, cuối cùng vẫn lựa chọn rời đi, từ đó không rõ tung tích.
Đám người Tạp gia khi xưa cùng bốn người Ti Lam, Phong Huyết, Đan Mặc, Tiêu Lan đến Thiên Huyền tông nhờ vả cứu Tạp Phỉ, cuối cùng chấp nhận gia nhập Thiên Huyền tông.
Có khá nhiều người đã kết duyên bất ngờ, như Vũ Hinh và Cao Tuấn của Thiên Huyền tông, hai người này không ai nghĩ sẽ thành đôi, La Linh lại trở thành người dư thừa, nàng chết tâm, cuối cùng tập trung tu luyện, trở thành trưởng lão sớm nhất trong ba người.
Tiêu Nam chờ được Ngâm Thiên Dự kết đan, hai người tổ chức đại điển song tu, mời tất cả huynh đệ bằng hữu cũ ở Huyền Phong môn, bây giờ hắn làm chủ Tiêu gia, tu vi cũng đã Kim Đan hậu kỳ.
Phương Nam đột ngột nên duyên với một đệ tử trong cùng môn phái, từ đó hai người đi ngao du giang hồ, tông chủ Phương Chi Dực thì đã phi thăng, thành ra bây giờ Kiếm Minh tông đang hết sức rối loạn, không có người đứng đầu.
Bí cảnh Lam gia đột nhiên mở ra, tất cả đệ tử trong tộc đều nhận được truyền thừa, hơn nữa Lam Túc sở hữu Thế giới chi tâm, từ đó thực lực Lam gia tăng mạnh, không cần sở hữu huyết thống thuần khiết cũng có năng lực nghịch thiên, bây giờ lôi hệ chính là biểu tượng của Lam gia.
Còn Tiểu Bạch, nó trở về bản thể Thế giới chi tâm, từ nay biến thành quy tắc thế giới, tuy vẫn còn hình hài nhưng lại mất đi linh hồn. Lúc bí cảnh Lam gia mở ra, một tia nguyên thần của Bích Xích thánh tôn cuối cùng cũng tan biến, trước khi lão đi đã nói với Lam Túc là linh hồn của tiểu Bạch chỉ ngủ say trong Thế giới chi tâm, cần phải nạp năng lượng mới có thể tỉnh dậy.
Tất cả những điều này Lâm Khinh nghe được từ Lam Túc, y dùng hai năm để luyện hoá hết tất thảy sức mạnh trong cơ thể, tu vi đạt tới Hợp Thể hậu kỳ mới dừng lại.
Gần đây, tiểu Thất nghe được ở đâu có thể mượn nhờ thánh vật Tử Vĩ Lan hoa của yêu tộc để đánh thức tiểu Bạch, nó vừa đi quậy cho Thi Nguyệt tông gà bay chó chạy, túm cổ Thi Âm tiên tử đến tận cửa xin lỗi hai người Lâm Khinh và Lam Túc, sau đó dứt khoát cầm Thế giới chi tâm đến Yêu vực để nhờ vả yêu tộc.
Dường như tiểu Thất có tình cảm khó nói với tiểu Bạch, Lam Túc và Lâm Khinh đều không phản đối ý định của nó, sau khi tạm biệt nhau, y và Lam Túc đi ngao du hết ngõ ngách trên Nhật Nguyệt đại lục, lại thăm hết một lượt bằng hữu xưa, sau đó mới trở về Vạn Yêu sâm lâm.
Lúc này Phương lão cuối cùng cũng luyện chế xong thân thể, lão không biết xấu hổ mà luyện chế cho mình một bộ túi da hết sức anh tuấn, nhìn qua còn giống Phương Chi Dực vài phần. Chắc đây là hình dáng thời còn trẻ của lão.
Phương lão lấy lại cơ thể rất dễ dàng, bởi vì linh hồn và máu thịt lão vẫn còn nguyên, nhưng mà Phùng lão thì có chút phiền phức.
Lâm Khinh phải chờ đợi suốt hai năm trời.
Suốt quá trình, cả ba đệ tử là Lâm Khinh, Lưu Tả Ý và Mạnh Bân cùng Phương Chu tham dự luyện chế thân thể Phùng lão, ba người góp nhặt từng chi tiết trên khuôn mặt, cuối cùng, một Phùng lão sống động đã được luyện chế ra.
Trước khi đưa linh hồn Phùng lão vào trong cơ thể, Lâm Khinh cẩn thận lấy ra viên đan dược cấp chín mà mình có, không ngờ trước đó y đã tìm hiểu ra, đây chính là một viên Thiên Niên sinh cơ đan cấp chín, chính là đan dược dùng để phục hồi sinh cơ, cải tử hoàn sinh.
Bốn người kể cả Lam Túc cùng châu đầu vào nhìn Phương lão đặt viên đan dược vào miệng khối thân thể Phùng lão mới luyện chế, sau đó đánh ra vô vàn pháp quyết, cuối cùng đưa linh hồn vào, một loạt động tác không hề dư thừa.
Cả bọn căng thẳng chờ đợi, đến lúc đan dược có hiệu lực, máu và linh khí bắt đầu chảy lại trong cơ thể, làn da bắt đầu hồng hào trở lại, Lâm Khinh cảm thấy máu trong cơ thể như đông cứng, y hít sâu một hơi, bỗng nhìn thấy mi mắt Phùng lão run run rồi mở ra.
Phùng Hạ không ngờ mình còn có thể mở mắt ra, thực ra, trong quá trình Ngọc bồi linh nuôi dưỡng linh hồn, trí nhớ đã dần dần trở lại, lão cũng biết mình đã trở thành một linh hồn.
“Sư phụ!!!” Cả ba người nhìn thấy Phùng lão mở mắt thì khóc rống lên không có hình tượng gì cả, cả ba cùng lao tới ôm chặt lấy lão làm Phương Chu hoảng hồn, túm cả đám ném ra ngoài.
“Các ngươi tránh ra đã, cẩn thận! Cẩn thận!”
Lúc này cả ba người mới kiềm chế lại, nhưng nước mắt vẫn chảy ra.
Phùng Hạ chậm chạp nhận thức hoàn cảnh xung quanh, sau đó bình tĩnh ngồi dậy, quát lên.
“Mấy đứa không có tiền đồ này, sư phụ các ngươi đã chết đâu mà khóc rống lên như vậy? Không có tôn ti trật tự gì cả.”
“Đúng là sư phụ của chúng ta rồi!!!”
Ba người càng khóc to hơn.
Chắc chẳng trông chờ vào ba tên này được, Phương lão bình tĩnh thuật lại cho Phùng lão tất cả, ấy vậy lão mới biết để nhặt về một cái mạng già này, Lâm Khinh phải hi sinh đến thế nào.
Lão nhìn lại, tu vi Mạnh Bân đã là Kết đan kỳ, mấy năm mà chẳng có tiến bộ mấy, Lưu Tả Ý cũng mới Kết anh, tu vi Nguyên Anh sơ kỳ, còn tiểu tử Lâm Khinh...
Đây là đệ tử ở bên lão ngắn nhất, chỉ duy nhất một năm, bây giờ tu vi đã cao hơn lão rất nhiều, đã trở thành một thanh niên ra hình ra dáng rồi. Phùng Hạ còn chưa dạy dỗ được Lâm Khinh cái gì, vậy mà y lại có thể tìm mọi cách để cứu sống lão.
Khoé mắt cay cay, lão giơ tay ra, rầm rì nói.
“Nào, lại đây cho sư phụ ôm ba tiểu tử các ngươi một cái nào.”
“Sư phụ.” Cả ba người giống như hài tử, nhào vào lòng lão mà khóc.
Phùng lão vừa khoẻ mạnh đã tiếp tục trở lại Huyền Phong môn làm một trưởng lão say mê đan phương, lão không hài lòng chút nào khi trình độ luyện đan của Lâm Khinh mới chỉ đạt cấp ba, Lưu Tả Ý thì cấp bốn, chỉ có mỗi Mạnh Bân là có tiền đồ, chuẩn bị thi chứng nhận đan dược sư cấp bảy.
Nhưng mà Lâm Khinh định trước kiếp này vô duyên với đan dược rồi, sau khi sắp xếp xong cho Phùng lão, y tặng cho lão vô số dược liệu và linh thảo hiếm có của Không Minh đại lục, bấy giờ lão mới chấp nhận thả người.
Trước lúc tạm biệt còn sâu kín gọi riêng Lam Túc ra nói chuyện.
Lúc đi ra khỏi Huyền Phong môn, nắng đã lên đến đỉnh đầu, Phương Chu cũng tạm biệt hai người ở đây, lão quyết định quay trở lại Kiếm Minh tông bồi dưỡng người thừa kế vừa tìm được, sau đó mới cân nhắc việc phi thăng.
Mà người thừa kế này Lâm Khinh cũng có quen biết, thậm chí thiếu chút nữa đã quên mất.
Nữ nhân này tên là Tiếu Linh Linh, là hậu nhân của Tiếu Mặc, thì ra nàng ta vẫn lăn lộn trong đám đệ tử Huyền Phong môn, vậy mà Lâm Khinh không tìm thấy.
Lâm Khinh nhớ lại lời nhờ vả của Tiếu mặc, xấu hổ không thôi, cuối cùng quyết định trả lại Huyền Minh khải lục cho Tiếu Linh Linh, những tri thức do tổ tông Lâm gia là Lâm Minh truyền cho Tiếu Mặc cũng chỉ là bản không đầy đủ, ở tổ trạch Lâm gia có rất nhiều tài liệu, Lâm Khinh muốn có thể trở về Không Minh đại lục để học bất cứ lúc nào.
Đương nhiên thứ này cũng rất hữu dụng với Tiếu Linh Linh, nàng liên tục xin lỗi Lâm Khinh về những gì xảy ra trong quá khứ.
Cuộc vui nào cũng có lúc tàn, Lâm Khinh luyến tiếc tạm biệt Phương lão, ngậm ngùi hẹn ngày gặp lại.
Lam Túc và Lâm Khinh đi bộ từng bậc thang một để xuống núi, lúc đi đến giữa chừng rồi Lâm Khinh mới quay lại hỏi:
“Lam Túc, lúc nãy sư phụ nói gì với huynh vậy?”
“À.” Lam Túc cười cười, khoác vai Lâm Khinh kéo vào người, “Sư phụ hỏi khi nào thì Khinh nhi chịu làm đại điển song tu rước ta vào nhà?”
Lâm Khinh cười tươi tắn, sau đó tuỳ ý nói:
“Vậy thì Lam ca phải qua được một cửa của phụ mẫu ta đã nha, huynh có đồng ý cùng ta đến Không Minh đại lục không?”
“Rất vui lòng, đệ đi đâu ta sẽ đi theo đó.”
“Thật nha.”
“Thật, ta hứa.”
Lam Túc nhìn khoé mắt cong cong của Lâm Khinh, chợt nhớ ra lần đầu tiên hai người gặp nhau, cũng tại chính nơi đây, một ánh mắt đó đã ghim sâu vào lòng, từ đó hắn cam nguyện vạn kiếp bất phục.
Hắn siết chặt tay người trong lòng, hôn nhẹ lên khoé môi y, sau đó nở một nụ cười thật tươi.
Sinh tử liền tâm, vĩnh viễn không rời...
Hoàn chính văn.
Lời tác giả: Bộ truyện này là bộ đầu tay của mình, đoạn đầu lúc mới viết cảm thấy thật non tay, nhưng mà bây giờ cũng lười sửa lại, vốn định viết một truyện thăng cấp sảng văn, thế nhưng qua quá trình viết, mình lại chùn bước. Mình sợ không thể theo nó đến cùng, kết thúc ở đây là mình đã dự tính trước, cũng là một cái kết hoàn hảo trong lòng mình.
Ai thích phiên ngoại gì nhớ comment cho mình, mình sẽ theo sở thích của các bạn để viết.
Cuối cùng là, gần một năm rưỡi, quãng thời gian thật dài... cảm ơn tất cả các bạn đã đồng hành cùng mình cho đến ngày hôm nay.