“Ngươi điên rồi. Nhìn ra phía sau mà xem.” Lam Túc Lạnh nhạt nói, bàn tay âm thầm kết ấn.
Lý Hạo Dương quay đầu lại, không ngờ nhìn thấy Phí Hằng đang chế trụ Tử Hi tiên tử tiến lại đây. Tử Hi tuy tu vi Đại Thừa kỳ lại không thể vùng vẫy nổi.
“Ngươi nhìn thấy gì chưa? Kế hoạch của ngươi thực ra đã bị lộ từ lâu rồi.” Lam túc nói xong liền xông tới, Vạn kình ấn đánh thẳng vào ngực Lý Hạo Dương.
Lý Hạo Dương không cam lòng hét lên. “Không, không thể nào.”
Bỗng nhiên gã lại điên cuồng niệm pháp chú. Lam Túc linh cảm không lành, hét lên với Phí Hằng đang tiến tới đây.
“Phí Hằng. Buông Tử Hi ra.” Lam Túc nói xong cũng liền xông tới.
Tử Hi tiên tử bỗng dưng ôm đầu hét lớn, Phí Hằng vội vàng nghe lời buông nàng ra, Lam Túc vừa chạy tới đã cầm tay ném nàng ra xa.
Oành!!! Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên. Phí Hằng trơ mắt nhìn Tử Hi nổ tung, máu thịt văng ra quỷ dị tụ lại nhanh chóng chảy đến bị Lý Hạo Dương hấp thu vào người.
Rõ ràng trên người đám ma tu và cả những người như Tử Hi đều bị Lý Hạo Dương khống chế sinh tử.
Lam Túc nhìn thấy vị sư muội hắn nhìn từ nhỏ đến lớn chết ngay trước mắt, tâm trạng không tài nào tốt nổi. Dù nàng có lỡ lầm thì cũng từng là sư muội thân thiết nhất của hắn.
Biểu tình trên mặt trầm xuống, tim hắn đập thình thịch, linh cảm chẳng lành dâng lên trong lòng.
Lý Hạo Dương định làm gì đây?
Nhìn ma thể lại tiếp tục hiện ra đằng sau lưng Lý Hạo Dương, Lam Túc hét lên với hai người kia.
“Ngăn gã lại, ma thể này rất nguy hiểm.”
Phí Hằng nhanh chóng tiến tới, tu vi Đại Thừa kỳ tràn ra, khí tức chỉ thua kém đám người Lam Túc chút đỉnh, Hoa Vô Tình chiếu cố Diệp Mạch xong cũng lao đến, cùng Lam Túc hình thành thế chân vạc chặn Lý Hạo Dương vào giữa.
Hoa Vô Tình từ trong miệng nhả ra một ngọn lửa, Lam Túc dùng kiếm, Phí Hằng dùng pháp bảo là một cây trường thương bá đạo, ba người không chờ đợi pháp thể lớn lên mà đồng loạt tấn công.
Nhất thời đao quang kiếm ảnh bay đầy trời, ấy thế mà Lý Hạo Dương vẫn không hề động đậy, miệng khẽ lầm bầm.
Hoa Vô Tình nhanh chóng nhận ra, y cảm thấy nội đan trong người bỗng dưng nóng lên, vội quát:
“Hắn ta đang cố gắng khởi động Phệ Huyết cổ trận!!!”
Lam Túc mặt biến sắc, nguyên thần tràn ra, bằng vào tu vi của hắn có thể bao trùm toàn bộ đại lục này, chỉ thấy ở tất cả các tông môn hiện giờ đều cùng một thảm trạng, ma tu ôm đầu rồi phát nổ, kéo theo cả tu sĩ chết cùng.
Cảnh tượng này hết sức quỷ dị.
Không thể để tình trạng như vậy tiếp diễn nữa, Lam Túc không quan tâm đến an nguy nữa, lập tức dùng toàn những chiêu trí mạng đánh tới Lý Hạo Dương.
“Không kịp đâu. Kế hoạch sắp thành công rồi, không kịp đâu!!!”
Bất kỳ đòn tấn công nào đánh vào người gã đều bị ma thể phía sau quỷ dị đánh tan.
Chỉ có hoả diễm của Hoa Vô Tình là có chút tác dụng, dường như ma thể này rất sợ lửa.
Bỗng nhiên mặt đất rung lắc dữ dội, kẽ nứt không gian như mạng nhện lan tràn tứ phía, một mùi tanh hôi bốc lên, đao phong từ kẽ nứt tràn ra ngoài, Phí Hằng không cẩn thận suýt nữa bị hút vào.
Gần như cùng lúc này, mặt đất bắt đầu hiện lên những đồ hình kỳ dị, ngoằn nghèo như máu, những đồ hình này chạy ngang chạy dọc không biết nối đi đâu.
Lý Hạo Dương mắt sáng lên, cười khành khạch.
“Sắp thành công rồi!!! Sắp thành công rồi!!!
Kẽ nứt không gian ngày càng nhiều, Lam Túc cảm thấy không chần chờ được nữa, kiếm trong tay xông tới, không để ý độc toan từ ma thể mà chém thẳng vào Lý Hạo Dương.
Soạt!
Một cánh tay của Lý Hạo Dương bị chém đứt, ma thể đúng lúc này há cái miệng đỏ lòm, phun ra độc toan che kín bầu trời.
***
Lòng lâm Khinh cảm thấy nóng như lửa đốt, không biết hiện giờ Lam Túc ra sao rồi, y chỉ biết dùng toàn lực điều khiển Thất dực lam điểu bay về phía Ma La sâm lâm, trên đường đi nhìn thấy vô số cảnh đấu tranh đầu rơi máu chảy nhưng không dám dừng lại.
“Cứu với!!!”
Tiếng hét đột nhiên cất lên làm y không thể không chú ý đến, không chỉ y mà Phong Huyết ở đằng sau thân thể cứng đờ lại.
Thật sự tiếng hét này quá mức quen thuộc, Lâm Khinh không thể bỏ qua được, y ngước mắt nhìn về phía Ma La sâm lâm rồi quay lại nhìn đám Ti Lam ở đằng sau, dứt khoát dừng lại.
“Ta gặp bằng hữu cũ, chúng ta xuống dưới một lát đã.”
Đám Đan Mặc gật đầu. Phong Huyết thì lần đầu bày ra biểu tình nôn nóng.
Rất nhanh đám người Tiêu Lan biết vì sao Phong Huyết nôn nóng, người kêu cứu vừa xong chính là cô nàng Giai Giai đã có duyên chạm chán với Lâm Khinh ở Ma linh giới.
Phong Huyết biết nàng ta đã nên duyên với Tạp Phỉ nên bỏ cuộc, nản lòng thoái chí, nhưng mà gặp lại ở đây gã vẫn không mong muốn nàng xảy ra chuyện.
Tình cảnh phía dưới quá mức thảm liệt, Ma tu ôm đầu gào thét rồi nổ tung, máu bắn tung toé lập tức bị mặt đất hấp thu, đám tu sĩ một nửa chạy trốn, một nửa vẫn kiên trì chiến đấu, còn Giai Giai và một đám người tiến không được chạy cũng không xong.
“Có chuyện gì xảy ra thế này? Chẳng lẽ lời Tiêu Lan nói là thật?” Cả năm người run sợ, Thất Dực Lam Điểu nhanh chóng lao xuống.
Càng nhìn gần Lâm Khinh càng hốt hoảng, phía dưới không chỉ có Giai Giai mà còn có cả người của Tạp gia, cha hờ Tạp Khắc của y trên người đầy vết thương, đang cố gắng bảo hộ cho những người phía sau, còn lại Mỹ Dư gương mặt tái nhợt đang đánh nhau với một đám tu sĩ ở đằng xa.
Mắt thấy một thanh đao đang bổ đến sau lưng Mỹ Dư, tâm Lâm Khinh muốn vọt lên cổ họng. Tình cảnh này quá mức nguy cấp, y chẳng còn phân biệt được địch với ta nữa, một quỷ trảo chặn đứng đòn tấn công của tu sĩ kia lại.
Soạt!
Hắc phi đằng nhanh chóng lao đến, quấn lấy Mỹ Dư kéo người về phía mình.
Thật sự Thất Dực Lam điểu quá lớn. Không thể hạ xuống cánh rừng này được. Lâm Khinh cùng đám Đan Mặc nhanh chóng nhảy xuống dưới, quyết định giúp đỡ đám người Tạp Khắc an toàn rút lui.
Giai Giai nhận ra Phong Huyết, vui mừng kêu lên. “Phong Huyết!”
Phong Huyết cùng đám Đan Mặc, Ti Lam cũng lao đến chỗ nàng, cố gắng không làm bị thương đám tu sĩ, chắn giữa hai bên.
Thỉnh thoảng vẫn có ma tu kêu gào rồi nổ tung, Lâm Khinh hét lên, giơ lệnh bài trong tay ra hướng đám tu sĩ.
“Dừng lại đã!”
Đám ma tu thì nhận ra bốn người Đan Mặc, còn đám tu sĩ lại nhận ra lệnh bài trên tay Lâm Khinh, đây là lệnh bài của Thiên Huyền tông, cả bọn lập tức dừng lại.
Lâm Khinh cảm thấy chỗ này không ổn chút nào, hét lên:
“Trước tiên phải tránh xa chỗ này ra đã, các ngươi đi theo ta.”
Cuối cùng tất cả mọi người đều thấy lời Lâm Khinh nói có lý, hai bên ngừng chiến bỏ lại những ma tu đang lăn lộn dưới đất, đến khi tới một bãi đất trống mới dừng lại.
Lâm Khinh trước tiên tiến tới chỗ đám tu sĩ trấn an tinh thần bọn họ đã.
Đây là một đội ngũ tán tu khá đông, tầm khoảng năm chục người, người cầm đầu không ngờ lại có tu vi Hợp Thể kỳ. Thảo nào mà đám người Tạp Khắc phải chật vật vậy.
Bọn họ nhìn thấy Lâm Khinh một thân y phục hoa lệ, khí chất hơn người, tu vi cũng đã tới Nguyên Anh thì trong lòng cũng nể phục phần nào, người đứng đầu có tu vi Hợp Thể kỳ đứng ra nói.
“Xin phép, ta là Hứa Phi Vân. Công tử cớ sao can ngăn chúng ta cùng ma tu kia quyết đấu?”
“Tại sao các ngươi lại đánh nhau? Đám người kia sao tự dưng phát nổ?” Lâm Khinh không rõ tình hình nơi đây liền hỏi bọn họ.
Hứa Phi Vân chần chờ một lát rồi kể.
“Thật ra chúng ta bị chặn đường, chúng ta đang trên đường vào Vạn yêu sơn mạch thì bị một đám ma tu chặn lại. Sau khi đánh nhau một lát thì có một đội ngũ ma tu nữa tới, bọn chúng liền trước sau hợp kích, bọn ta đành phải chống trả.
Mới đầu chưa có thương vong, tự dưng trong đám ma tu kia có người la hét lăn lộn rồi tự bạo, hại cho đồng đội ta cũng hi sinh theo.
Lúc đó tình huống hỗn loạn, càng nhiều ma tu tự bạo, chúng ta lại không cam lòng để chúng đi, đang giằng co thì công tử đến.
Lúc này Giai Giai lại chạy tới quát lớn. “Con mẹ nó các ngươi đổi trắng thay đen!!! Chúng ta chỉ tình cờ đi ngang qua, không hề có ý định đánh nhau, thậm chí các ngươi xông lên chúng ta cũng chưa đánh trả, sao giờ lại nói ma tu chúng ta công kích các ngươi?”
Hứa Phi Vân bị mắng đến đỏ mặt tía tai, phản bác.
“Đám người kia là ma tu, các ngươi cũng là ma tu, chẳng lẽ không phải cùng một chỗ?”
“Ha.” Giai Giai khoanh tay lại, hất hàm mỉa mai, “Không, chúng ta không quen!”
“Ngươi...!!!”
Lâm Khinh nói chen vào.
“Thôi thôi các ngươi dừng lại, tạm thời thế cục đại lục đang rất rối ren, ta đề nghị các ngươi đừng đánh nhau nữa sẽ mang vạ vào mình đấy.”
“Mang vạ vào mình?” Hứa Phi Vân khó hiểu, “Ý công tử là sao?”
“Đang có người nhắm đến đại lục chúng ta, những tử sĩ phát nổ kia chính là quân bọn chúng cài vào nhằm tiêu hao quân của chúng ta. Giờ chúng ta chiến đấu với đám tử sĩ này chỉ bất lợi thôi.”
Lâm Khinh nhìn chăm chú đám tán tu trước mắt, cảm giác nói bọn họ cũng không hiểu, bèn thở dài.
“Thôi ta chỉ có thể nói vậy. Tóm lại những ma tu này giờ ta sẽ mang đi!” Nói xong Lâm Khinh cũng chẳng đợi trả lời lập tức quay đi.