“Ê... ê,“ Hứa Phi Vân chạy theo túm tay Lâm Khinh lại. “Ngươi nói dừng là dừng ấy, vậy những huynh đệ đã ngã xuống của ta thì sao?”
Lâm Khinh lạnh lùng gạt tay hắn ra, “Ta không có thời gian đôi co với các ngươi! Mau đi đi còn kịp. Nhớ đừng dây dưa với ma tu nữa, trong người bọn họ mang một loại độc, sơ sẩy phát nổ là quân mình sẽ chịu thiệt.” Y nói xong Thất Dực Lam điểu từ trên bầu trời xà xuống, đám tu sĩ nào đã nhìn thấy yêu thú cấp chín bao giờ, sợ đến mức không dám cử động.
Dưới uy áp của Thất Dực lam điểu, Hứa Phi Vân chắp tay thành quyền hướng Lâm Khinh từ biệt.
“Được, vậy chúng ta đi. Mong lời công tử nói là thật, chúng ta gặp ma tu sẽ tránh mặt, coi như nước sông không phạm nước giếng. Nhưng mà nếu ma tu chủ động tấn công, chúng ta sẽ đánh trả.”
Lâm Khinh nghe vậy cũng hoà hoãn lại.
“Được, đa tạ các vị bằng hữu.”
Lâm Khinh chờ cho bọn họ đi cả rồi mới quay sang, đang định nói chuyện với Giai Giai thì nhớ ra thân phận này không quen biết nàng, lại nhịn xuống.
Nhưng y nhịn không có nghĩa là Giai Giai nhịn, nàng lờ đi Thất dực lam điểu đang nhìn chằm chằm, lắc lắc mái tóc màu bạc rực rỡ đi vòng quanh Lâm Khinh đánh giá y.
“Vị công tử này là tu sĩ đúng không? Tại sao ngươi lại giúp chúng ta?”
Lâm Khinh không có ý định đôi co với nàng, đánh mắt cho đám Phong Huyết, Ti Lam, bọn họ hiểu ý vội đến giải vây.
“Ây da, Giai Giai à? Lâu lắm rồi không gặp, nữ nhân như nàng không ở nhà đi lại chạy đến chiến trường làm gì?”
Giai Giai cãi lại, Lâm Khinh tranh thủ tránh xa nàng ra. Y quay lại nhìn những gương mặt ma tu quen thuộc, vị cha hờ Tạp Khắc giờ đây khí sắc khá tốt, không còn vẻ lạnh lùng như trước kia, Mỹ Giai bên cạnh cũng vậy, dù đang chật vật nhưng vẫn không che nổi vẻ kiều diễm.
Lâm Khinh không nhìn thấy Tạp Phỉ và Tạp Nhĩ đâu cả, nhưng mà lại thấy cái tên Tạp Mạn Tề trốn ở phía đằng xa, tiếu ý dâng lên trong mắt, Lâm Khinh từ từ tiến về phía họ.
“Chào Tạp Khắc tiền bối, ta là Lâm Khinh của Thiên Huyền tông, nghe danh tiền bối đã lâu.”
Tạp Khắc biết tên của Lâm Khinh thì giật mình, lão không chỉ một lần nghe thấy lời đồn đại về vị đạo lữ của tông chủ Thiên Huyền tông này, sự mất tích của Vấn Thiên tháp hay là những náo loạn của Ma linh giới một năm trước đều liên quan đến y.
Nhưng mà vì sao y lại cứu bọn họ, còn ra vẻ thân quen thế này?
Vốn dĩ hai bên không quen biết, thậm chí còn có thể coi là kẻ địch, giờ đứng với nhau cũng hơi lúng túng. Nhưng mà theo phép lịch sự, Tạp Khắc vẫn đưa tay ra.
“Từ lâu đã biết Lâm công tử ngọc thụ lâm phong, là một đấng anh tài, hôm nay được dịp hạnh ngộ, quả đúng y như lời đồn. Mỗ là Tạp Khắc, cảm ơn công tử đã ra tay tương trợ.”
“Không có gì đâu, chỉ là việc tiện tay thôi.”
Lâm Khinh xua tay, thấy nơi đây toàn là người Tạp gia, lại nghe nói bọn họ không đầu nhập vào Thiên Thánh giáo của Lý Hạo Dương, liền hỏi thẳng:
“Mà ta cũng muốn hỏi Tạp Khắc tiền bối sao lại nhúng tay vào việc của đại lục vậy?”
Tạp Khắc trầm ngâm, nhất thời không rõ ý tứ của Lâm Khinh, y đang thăm dò hay là định tội?
“Tạp Khắc tiền bối đừng hiểu lầm.” Lâm Khinh cười nói, chỉ vào đám Ti Lam đứng đằng kia. “Ta chỉ tò mò thôi, nghe mấy vị bằng hữu của ta nói Tạp gia đã rút khỏi Thiên Thánh giáo rồi.”
Tạp Khắc nhìn thấy mấy vị thiên chi kiêu tử của Thiên Thánh giáo ở đây, trong lòng lại càng nghi hoặc, nhưng không hiểu sao lão đặc biệt có cảm tình với người tên Lâm Khinh này.
Nghĩ ngợi một lát lão vẫn quyết định thẳng thắn.
Lâm Khinh nghe lý do cũng hết hồn. Thì ra Thương Lam bí cảnh của Tạp gia đột nhiên tan biến.Tạp Phỉ và hàng loạt đệ tử khác bị kẹt trong đó, mà Tạp Khắc không biết nghe ở đâu Thương Lam bí cảnh này lại nối liền với Hoàng Thiên chi cảnh, vậy nên bọn họ cùng các tộc nhân khác quyết tâm lợi dụng cơ hội thông đạo hai giới mở ra này đi sang đại lục cứu người.
Còn việc gặp đám ma tu ở đây rồi bị cuốn vào tranh đấu là việc tình cờ, thật ra hai bên không liên quan đến nhau.
Hoàng Thiên chi cảnh. Lâm Khinh không rõ đại hội các tông môn đã kết thúc chưa? Mọi người ra sao rồi? Nghĩ đi nghĩ lại y vẫn muốn giúp đỡ, bèn vẽ sơ qua vị trí của Thiên Huyền tông rồi đưa cho Tạp Khắc, tiếp đó thả lệnh bài thân phận của mình vào tay lão rồi dặn dò:
“Như vậy đi, tiền bối và mọi người hãy đến Thiên Huyền tông, đến đó rồi tìm một người tên là Lưu Toàn, bảo với hắn là Lâm Khinh ta giao phó. Có lẽ hắn ta sẽ giúp được mọi người.”
“Đa tạ công tử,“ Tạp Khắc đẩy lệnh bài lại, “Nói thật là chúng ta không dám nhận ơn huệ này. Chưa nói đến việc khác, chỉ bằng thân phận ma tu này, chúng ta đâu dám dại dột đến Thiên Huyền tông, như thế có khác nào khiêu khích quyền uy của tông chủ.”
Lâm Khinh nghe vậy cũng cảm thấy mình suy nghĩ không thấu đáo, nhưng thật lòng y rất muốn giúp bọn họ. Đương lúc khó xử thì đám Ti Lam tiến đến.
“Lâm Khinh. Hay là để chúng ta cùng Tạp Khắc tiền bối đi tìm kiếm tung tích của Hoàng Thiên chi cảnh, bằng chúng ta có chạy đến chỗ Lý Hạo Dương cũng chẳng làm được gì, hơn nữa dù sao chúng ta cũng là ma tu, nếu đi cùng có khi lại mang đến rắc rối cho huynh. Huynh hãy nhanh chóng lên đường đi, báo tin để Lam Túc đề phòng Lý Hạo Dương.”
Lâm Khinh cảm thấy hắn nói cũng có lý, nhớ ra Lam Túc một mình đi gặp Lý Hạo Dương, vội vàng từ biệt Tạp Khắc rồi nhảy lên mình Thất Dực lam điểu.
Từ đầu đến cuối y không dám nói chuyện với Mỹ Dư một câu nào, cũng không dám nhìn, y chỉ sợ nói chuyện cùng nàng nước mắt sẽ rơi xuống.
Dù sao lần đầu tiên suốt hai đời Lâm Khinh chỉ gọi một người này là nương. Rõ ràng không phải ruột thịt nhưng trong lòng y nàng cũng khác biệt với những người khác.
Tạp gia nhìn Thất Dực lam điểu trở thành một chấm nhỏ bay trên bầu trời, lúc này Tạp Mạn Tề mới dám chạy lên tố cáo.
“Tạp Khắc thúc thúc, chính là y, người đã đẩy con ra khỏi Vấn Thiên tháp, nếu không có y chắc chắn con có thể lên tầng bốn, không đến nỗi mới đến tầng ba đã bị loại.”
Tạp Khắc nhàn nhạt liếc gã. “Hừ! Nói vậy ngươi còn phải cảm ơn người ta. Nếu ngươi được leo lên tầng bốn thì bây giờ cũng đang mất tích cùng đám Tạp Phỉ, sống chết không rõ rồi.”
Tạp Mạn Tề biết rõ Tạp Khắc đang bênh tên kia, “Nhưng mà...”
“Thôi đừng nói nữa.” Tạp Khắc ngắt lời gã, ra lệnh. “Chúng ta lên đường thôi, nơi này không nên ở lâu.”
“Rõ thưa tộc trưởng!” Tạp Khắc từ khi lui về đã lên làm Tộc trưởng thay cho Tạp Mạn Kỳ, thảo nào mà Tạp Mạn Tề lại rụt rè vậy.”
...***...
Thất Dực Lam điểu bay vun vút trên bầu trời, phía bên dưới là khói bụi liên miên, Lâm Khinh nhìn xuống những đồ hình bò ngang bò dọc trên mặt đất mà trong lòng không yên.
Mất khoảng một canh giờ toàn lực bay, y nhìn thấy nơi từng là Huyễn phù thần trận giờ đây tràn ngập trong biển lửa, tiếng binh khí va chạm nghe rõ mồn một.
Y thúc giục Thất Dực Lam điểu bay nhanh đến đó, nhìn thấy Lam Túc, Phí Hằng cùng một Thiếu niên áo đỏ cùng vây công Lý Hạo Dương vậy mà không chiếm được thế hạ phong.
Lý Hạo Dương mạnh đến thế sao?
Y nheo quan sát, không ngờ lại thấy thiếu niên áo đỏ kia càng nhìn càng quen, hình như chính là Dạ Huyền?
Không, không phải! Dáng người Dạ Huyền cao hơn, gương mặt lại càng thêm vài phần tà mị, còn người này có vẻ thiên về yêu diễm, cũng sắc sảo hơn.
Đằng sau lưng Lý Hạo Dương hiện một ma thể nhìn như ác quỷ dưới địa ngục bò lên, nhìn máu me thật buồn nôn. Lâm Khinh lo lắng nhìn sang Lam Túc, thấy hắn đã đuối sức lắm rồi.
Đúng lúc này Phí Hằng bị đánh một chưởng bay ra ngoài, miệng liên tục hộc máu, Lâm Khinh không kịp nghĩ nhiều vội vàng điều khiển Thất Dực Lam điểu xông ra đỡ.
“Phí huynh, có sao không?”