Ta Xuyên Nhanh Cứu Vớt Kết Cục Bi Thảm Của Nữ Phụ

Chương 20: Chương 20




Thư Yến bước ra ngoài, ngó đông ngó tây thì thấy phía trước có hai người đang đứng dưới tán cây, mà hai người đó không ai khác chính là David và thị vệ của hắn.

Hắn nhìn thấy cô, đuôi mắt hơi nhướng lên, giọng dò xét:

“Nàng đến nơi đây làm cái gì hả?”

Thư Yến không hề sợ hãi, trả lời ngắn gọn:

“Đưa cơm.”

David nhìn bộ dạng hời hợt của cô, hắn đi đến gần cô hơn.

“Hửm? Ta có bảo nàng đưa cơm cho họ sao?”

Nhìn thấy biểu cảm lạnh lùng đáng sợ của David, đám nô lệ ở xa nhìn vào ai nấy đều lo lắng cho cô, sợ rằng cô sẽ bị xử phạt.

Thế nhưng trái ngược lại, Thư Yến rất bình thản đáp:

“Ngươi không có bảo, là ta muốn đưa cơm cho bọn họ.”

Hắn nâng cằm cô lên:

“Nàng đúng là không biết nghe lời.”

Tên chỉ huy ban nãy vội nói thêm vào.

“Hoàng phi có lẽ là đã bị ma thuật gì đó ám phải rồi ạ, ban nãy cô ấy còn nói những câu rất kì lạ.”

David nhìn thẳng cô, nhướng mày:

“Hửm? Là những câu kì lạ gì?”

Tên chỉ huy thuật lại nguyên văn những gì cô đã nói, cái gì mà nô lệ cũng là một mạng sống, rồi định kiến, rồi thì ai cũng như ai cho David nghe.

“Nàng ta nói như vậy thật sao?”

“Dạ, một câu dối trá cũng không có.”

Thư Yến trừng mắt với tên chỉ huy, lần sau còn để cô bắt gặp hắn, cô sẽ cho cái đồ lẻo mép này biết tay mới được.

David bỏ tay khỏi cằm của cô.

“Thôi được, nếu đã là bị ma thuật gì đó ám thì không phải lỗi của nàng ấy, đưa nàng ấy về cung sai người điều trị là được.”

Tên chỉ huy khó hiểu:

“Nhưng... Nhưng mà cứ như vậy mà cho qua sao ạ?”

David ngoảnh đầu:

“Ngươi còn muốn làm sao nữa?”

“Dạ... Không.. Không có gì đâu ạ.”

Thư Yến lần đầu tiên thấy cái tên David này nói năng vô cùng đúng ý nàng, vỗ vai hắn cười vui vẻ chẳng màng đến biểu cảm của David sau đó rời đi, trước khi đi còn không quên trừng mắt với tên chỉ huy khiến hắn rùng mình, e rằng lần sau để cô bắt gặp hắn lần nữa ắt hắn sẽ khổ sở lắm đây.

...

Khi không còn ai nữa, David quay sang hỏi thị vệ cận thân của hắn.

“Nàng ta như biến thành người khác.”

Thị vệ cận thân của David tên là Kaya, Kaya gật đầu.

“Vâng ạ, theo như những gì mà vài ngày trước thần tìm hiểu, hoàng phi Selina trước đây là một người kiêu ngạo và xem thường người khác, nàng ta luôn tìm mọi cách để lấy lòng công tước Shira.”

David xoa xoa cằm:

“Ta có từng gặp nàng ta khi còn nhỏ, lúc đó nàng chỉ vì một chiếc váy bị vấy bẩn mà đã ra lệnh đánh đập thị nữ, người đã lỡ tay làm bẩn bộ y phục đó suýt mất mạng.”

Một người như vậy sao có thể mở miệng nói câu bình đẳng giữa người và người chứ? David vừa nghĩ ngợi vừa cười một cách thần bí.

“Có điều sự thay đổi này lại làm ta có hứng thú hơn.”

Hắn chưa từng bắt gặp một nữ nhân nào dám chống đối hắn quyết liệt như vậy, thậm chí lúc trên giường còn dám nói rằng chính nàng ta là người sẽ '***** ***' hắn, điều này thực sự khiến hắn phải ngạc nhiên.

...

Ngày hôm sau, khi bữa tiệc trà bắt đầu, chín vị đại thần lần lượt đã đi đến buổi tiệc, không khí vô cùng náo nhiệt nhưng cũng không kém phần ưu nhã của sự trang nghiêm.

Chín ly trà thượng hạng đặc biệt được du nhập từ phương bắc có một không hai đều đã được chuẩn bị để mang lên.

Thư Yến mặc lên người y phục của tì nữ, trà trộn vào số người sẽ bưng trà lên.

Lợi dụng lúc không có ai, cô đi đến mâm đặt trà, lấy trong người ra một cây kim thử độc.

Sau khi kim thử độc được nhúng vào nước trà, trong chốc lát đầu kim bị chuyển thành màu đen.

“Shira, ngươi đúng là không làm ta thất vọng, ra tay cũng nhanh lắm, không hổ là nam chính mưu mô và âm hiểm như lời tác giả nguyên tác miêu tả.”

Cô ngửi ngửi đầu kim thử độc, nếu là người bình thường khác thì không thể làm được, nhưng cái danh “thần y” trong tam giới của cô không phải để trưng, chỉ cần ngửi qua thì cô có thể biết đây là loại độc gì.

Cô lộ ra biểu cảm đầy tinh ranh:

“Shira đại nhân, hôm nay ta muốn đấu với ngươi một ván.”

...

Để chắc chắn ly trà không bị giở trò thêm một lần nào nữa, Thư Yến đứng ở cạnh mâm trà không rời bước, chính là muốn đấu với nam chính mưu mô, cô cần phải cẩn thận không để sơ sót dù chỉ một kẻ hở.

Lát sau những thị nữ bưng trà khác cũng đi vào phòng.

Một thị nữ nhìn thấy Thư Yến, khuôn mặt hơi biến động.

“Cô...”

Thư Yến xếp thành một hàng dọc bưng trà cùng với các thị nữ khác.

“Tôi như thế nào?”

Thị nữ kia có hơi biến sắc nhưng sau đó quay đầu về phía trước hàng dọc, lắc đầu:

“Không... Không có gì... Tôi nhận nhằm người.”

...

Thư Yến cùng các thị nữ bưng trà lên sảnh điện, lúc này tất cả mọi người đều đang có mặt và ngồi vào bàn tiệc của mình.

Ghế giữa trên đại điện là David và một ghế của Thư Yến vẫn đang còn trống.

Bên dưới lần lượt là cha của Selina, công tước John, công tước Shira và hai vị công tước khác, còn có cả hầu tước Alan, người luôn thầm thương trộm nhớ Selina đang ngồi thẫn thờ suy nghĩ gì đó.

Trong nguyên tác Shira đã lợi dụng Selina bỏ độc vào trà hại chết chín vị công thần, dân chúng khắp thành Juven từ đó phẫn nộ, cho rằng chính David đã sai người bỏ độc vào trà, cũng là nguyên nhân chính khiến hắn bị lật đổ.

Trà được dâng lên từng người, mà vị công thần cuối cùng do Thư Yến dâng trà lên lại ở gần vị trí của hầu tước Alan, anh ta đang thẫn thờ suy nghĩ gì đó nhưng đột nhiên nhìn về phía cô, có chút hốt hoảng.

“Seli...”

Thư Yến đặt ly trà xuống bàn, nép sang một bên phục vụ như các thị nữ khác, đưa ngón tay lên miệng:

“Suỵt.”

Alan hắn giọng, giả vờ như chưa có chuyện gì, trái tim hắn rung một nhịp, đã lâu rồi, hắn không được nhìn thấy nàng, Selina.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.