Một người đàn ông to lớn, đầu trọc bói, cơ bắp cuồn cuộn, mặc một chiếc áo màu đen cụt tay, trên người và trên mặt toàn là những vết sẹo chi chít đến đáng sợ bước ra, ngước nhìn một hàng các cô gái đang xếp thành hàng ngang bên dưới, gằn giọng:
“Ta tên là Mục Đồng, từ hôm nay, các người phải nghe lệnh của ta, mỗi ngày thực hiện các bài huấn luyện, kẻ nào phạm sai lầm nhẹ thì không được ăn cơm, nặng thì bị đánh hai mươi roi.
Ngoài ra, mỗi tháng sẽ có một cuộc thi đấu dành cho các sát thủ, người chiến thắng hoặc nằm trong top đầu sẽ nhận được các bậc từ đồng đến kim cương, khi nào đạt được bật kim cương xem như huấn luyện hoàn thành và có thể ra bên ngoài làm việc và phụ vụ cho “ngài”“.
Hắn trừng mắt:
“Có một cảnh báo nhỏ, nếu những ai liên tục đạt thứ hạng thấp trong các trận thi đấu thì sẽ bị loại trừ, đồng nghĩa với cái chết, rõ chưa hả?”
Bên dưới là sự im lặng bao trùm.
Mục Đồng hét lớn:
“Có rõ chưa!?”
Lúc này bên dưới mới sợ hãi:
“Rõ ạ.”
Sau đó Mục Đồng đi đến chỗ của từng cô gái, đưa cho họ một viên thuốc, bắt họ uống vào.
“Sau này nếu có ai dám phản bội hoặc không nghe lời tổ chức, nhất định sẽ bị độc ngấm vào cơ thể mà chết, ngược lại những kẻ trung thành mỗi tháng sẽ được phát cho một viên thuốc giúp chất độc không phát tác.”
Thư Yến cũng giống như những người khác, ngoan ngoãn uống viên thuốc vào, đương nhiên cô khác với những cô gái còn lại, khống chế cô bằng những thứ khác thì không nói, còn dùng độc để khống chế cô thì chính là ngu ngốc bội phần.
Không ngờ Diệp Thương ông ta lại bí mật mở một trại huấn luyện các sát thủ phục vụ cho ông ta, người không đủ năng lực còn bị ông ta thẳng tay giết chết, người này đúng là tàn ác không thể dung thứ, đợi khi cô có cơ hội, cô sẽ khiến ông ta chết dưới tay của mình.
Những ngày sau đó là chuỗi ngày vô cùng gian nan của Thư Yến, vốn dĩ cô chẳng có chút tài năng gì về võ thuật, mà những người khác ai nấy quả thật đều có tài năng thiên bẩm, vì vậy liên tiếp hai tháng liền cô bị xếp hạng bét của bảng xếp hạng.
Đương nhiên vì vậy mà cô bị đánh, bị bỏ đói rất nhiều lần, chưa kể khi huấn luyện hầu như lần nào cũng đều bị thương.
Nhiệm vụ được đặt ra chính là né tránh những cây đinh được rãi khắp nơi dưới nền nhà, khi cô đi qua được cửa ải thì đạp đến ba bốn cây đinh liên tiếp, đau đến khóc không ra nước mắt, Mục Đồng còn nói nếu cô trở thành sát thủ thật thì khi thực hiện nhiệm vụ sẽ chết từ vòng gửi xe...
Chỉ trong vòng hai tháng, trên người cô đã có chi chít các vết thương và sẹo.
Mà lần nặng nhất của cô chính là khi đấu kiếm với các nữ sát thủ khác, chẳng may cô bị đối thủ chém một nhát vào mặt của mình.
Mục Đồng nói rằng, một nữ sát thủ không được phép xấu xí, bởi vì vẻ đẹp chính là vũ khí lợi hại có thể giết người.
Do đó, cô được đưa vào phòng thẩm mĩ để xử lí, mà điều này đồng nghĩa với việc cô phải sửa lại toàn bộ khuôn mặt của mình, nếu thất bại, cô sẽ chết, nếu thành ra bộ dạng xấu xí, cô cũng sẽ chết.
Thế nhưng may mắn thay, khuôn mặt của cô đã được chỉnh sửa thành công, đây là một điều kì diệu mà đến cả Mục Đồng cũng không tin nổi.
Diện mạo mới của cô thực sự rất xinh đẹp.
Một thử thách đã vượt qua, chỉ là tất cả các sát thủ khác đều cho rằng, dù cô có qua khỏi lần này, lần thi đấu kế tiếp, nếu cô tiếp tục đạt hạng bét thì cô cũng phải chịu chết.
Có người tội nghiệp, có người lại cảm thấy may mắn vì có cô làm tấm đệm chết trước nên bọn họ không cần phải lo lắng.
Chỉ là, Thư Yến chưa bao giờ chấp nhận sẽ chết một cách vô nghĩa như vậy, cô còn chưa giết được Diệp Thương, chưa thể hoàn thành nguyện vọng của nguyên chủ, sao có thể dễ dàng đầu hàng ở nơi đây chứ?
Cô mặc kệ các vết thương chi chít ở bàn chân và khắp người của mình, ngày đêm không ngừng nỗ lực luyện tập bất kể ngày đêm.
Thỉnh thoảng hệ thống có hiện lên.
[Hệ thống: Nếu cô hoàn thành được nhiệm vụ ở thế giới này, tôi sẽ tặng cho cô một phần quà... Hức hức... Kí chủ trong tội nghiệp quá, cảm động cả tôi rồi.]
“Ngươi có quà nữa sao?”
[Hệ Thống: Đương nhiên, hệ thống tôi không biết nói dối.]
“Vậy thì nói phải giữ lời đó, ta sẽ chờ món quà của ngươi.”
...
Trong thời gian huấn luyện, Thư Yến có quen biết một người bạn tên là Vân Hạ, cô gái này là người đã lỡ tay chém nhát kiếm vào mặt của cô, sau đó Vân Hạ cảm thấy rất có lỗi nên thường đến thăm cô và chia sẻ thức ăn cho cô, cũng tiết lộ cho cô một số cách để hoàn thành tốt các cửa ải.
Có một điều đặc biệt là, Vân Hạ Không ai khác chính là nữ sát thủ luôn luôn đạt top 1 trong bảng xếp hạng. Một người top 1 và một người hạng bét kết bạn với nhau khiến không ít kẻ cảm thấy rất buồn cười.
Thế nhưng không lâu sau đó, Thư Yến nhờ vào nỗ lực tập luyện, cô đã vươn lên vị trí cao hơn, không còn là kẻ xếp cuối cùng nữa.
Vài tháng sau đó cũng như vậy, kết quả Thư Yến nhìn thấy một nữ sát thủ người đứng hạng bét nhiều lần liên tiếp bị đưa vào phòng để đám thuộc hạ làm nhục sau đó giết chết trong nỗi thống khổ, cô lại không cảm thấy vui một chút nào.
Thư Yến ngày càng tiến lên thưa hạng cao hơn, và cũng như cũ, không bao lâu cô lại nhìn thấy một nữ sát thủ hạng bét bị hành hạ đến chết trong nỗi bất lực tòng tâm.
Vào những lúc đó, cô chỉ biết siết chặt tay, cố nhẫn nhịn và hứa với bọn họ rằng cô nhất định sẽ trả thủ cho họ.
Cấp bậc sát thủ của cô cứ vậy cao dần lên, từ đồng, bạc, vàng, bạch kim, cuối cùng cũng đã lên được kim cương, mà thời điểm đó, trên bảng xếp hạng, cô trở thành đối thủ của Vân Hạ.
Vào buổi thi đấu cuối cùng để được ra ngoài, Thư Yến và Vân Hạ có một cuộc thi đấu để chứng minh ai là sát thủ hạng một.
Người chiến thắng là Vân Hạ, đương nhiên Thư Yến cũng không dùng hết thực lực, cô cảm thấy nếu được ra ngoài, và đây cũng không phải một cuộc thi sống chết, cô không cần phải dành chiến thắng, huống hồ Vân Hạ cũng đã đối xử tốt với cô trước đó.
Sau sáu năm dài đằng đẳng, nguyên chủ Tiểu Tuyết cuối cùng cũng đã hai mươi tuổi, trải qua muôn vàn cực khổ cuối cùng cô đã được ra bên ngoài.
Mà nhiệm vụ của sát thủ giỏi nhất ở khu huấn luyện là cô và Vân Hạ đã được Diệp Thương giao cho.
Thư Yến nhìn vào tờ giấy mệnh lệnh.
“Hoá trang thành người hầu và theo sát, phục vụ và bảo vệ cho hai đứa con trai của ta, sát thủ hạng một đi theo bảo vệ cho Diệp Khải, sát thủ tiếp theo phục vụ cho Diệp Hàn.”