Trung tâm mua sắm sang trọng tấp nập người qua lại, bên trong là vô số các mặt hàng quần áo, phụ kiện chất lượng và đẹp mắt.
Thư Yến đang ở trong một cửa hàng quần áo bên trong của tòa nhà để mua sắm, dù sao cô phải ở trong khu huấn luyện suốt nhiều năm liền, quần áo được mặc cũng đều là những bộ đồ cũ kĩ hoặc những bộ đồ dành riêng cho các sát thủ, lần này khó khăn lắm mới về lại thế giới bên ngoài được, với số tiền mà bên phía Diệp Thương trả cho cô khi hoàn thành khóa huấn luyện, không tiêu xài thì quả thật có chút uổng phí.
Cô đi đến chỗ chiếc đầm màu lam có thiết kế giản dị nhưng lại toát lên sự ưu nhã được treo ở gần đó, vừa đưa tay ra định lấy thì đột nhiên có một người tiến đến không màng đến sự hiện diện của cô mà lấy nó xuống.
“Nhã Linh à, chiếc đầm này hợp với cậu lắm đó, cậu mau mặc thử đi.”- Cô gái đưa bộ đầm lên trước mặt một cô gái ở gần đó.
Thư Yến nghiêm mặt:
“Nè cô bạn gì đó ơi, cô có cảm thấy mình rất vô duyên không?”
Cô gái đang cầm bộ đầm trên tay nghe Thư Yến hỏi, liếc mắt đầy khinh bỉ nhìn cô:
“Ai bảo cô chậm tay làm gì? Nhìn cô quê mùa như vậy tất nhiên không hợp với bộ váy trang nhã này, cô nên biết thân biết phận mà nhường nó cho chúng tôi.”
Thư Yến nhìn điệu bộ khinh khỉnh của cô gái trước mặt, dù đối với cô chiếc váy không là gì cả nhưng cách hành xử của cô gái này thì cần phải được điều chỉnh lại.
“Tại sao tôi phải nhường nó trong khi cô rõ ràng nhìn thấy tôi có ý định lấy chiếc váy này trước? Còn nữa, mặc dù tôi đây quê mùa, nhưng ít ra với thân hình quyến rũ này của tôi cũng chỉ có hơn chứ không có kém như hai người màn hình phẳng trước mặt tôi đây.”
Ngọc Hân đỏ bừng mặt tức giận, cô ta lén nhìn lại vòng một của mình và Nhã Linh, quả thật có chút thua kém cô gái trước mặt, thế nhưng cô ta vẫn chỉ vào mặt Thư Yến:
“Cô mới là con nhỏ màn hình phẳng!”
Nhã Linh đứng ở một bên nãy giờ, lúc này mới bước tới, lấy bộ đầm trên tay của Ngọc Hân, lạnh giọng:
“Chỉ là một người ăn nói thô thiển, cậu hơn thua làm gì chứ?”
Nói rồi Nhã Linh đưa bộ đầm ra trước mặt Thư Yến, cười dịu dàng nhưng khiến người ta cảm thấy đầy gai góc:
“Nhà của tôi không thiếu những bộ váy sang trọng, tôi không cần chiếc váy này đâu, nhường cho cô đó.”
Nói rồi cô ta đưa tay ra hiệu với Ngọc Hân:
“Đi thôi.”
Ngọc Hân đưa ra biểu cảm chọc ghẹo cô rồi mới thong thả rời đi cùng Nhã Linh.
Thư Yến vừa mới lấy lại cuộc sống tươi đẹp mà cũng không yên ổn, bất lực tặc lưỡi, chưa gì cô đã phải dùng đến bột gây ngứa đặc quyền của mình rồi.
Được huấn luyện trở thành sát thủ cũng không phải là điều vô nghĩa, ít ra trong những trường hợp như thế này còn có thể áp dụng một cách nhuần nhuyễn đến như vậy.
E là hai cô tiểu thư ban nãy tối nay sẽ mất ngủ đây... Vừa nghĩ mà cô vừa hả dạ.
...
Ngày hôm sau, Thư Yến đi đến ngôi biệt thự nơi ở của hai vị hoàng tử đầy danh giá và ông trùm đứng đầu trong giới hắc bang Diệp Thương.
Ngôi biệt thự đầy xa hoa và rộng lớn chẳng khác nào một lâu đài với thiết kế hiện đại, vừa tới cổng đã có hai tên vệ sĩ ngăn cô lại và yêu cầu đưa ra danh tính mới được phép đi vào.
Trước biệt thự là một khoảng không gian rộng lớn trồng đầy hoa và các đồ vật trang trí cực kì tinh xảo, còn có một đài phun nước lớn trông rất trang hoàng, có rất nhiều người hầu đang quét dọn, tỉa lá, tưới cây chẳng khác nào một hoàng cung đích thực.
Lúc bấy giờ Thư Yến mới hiểu vì sao con trai của ông trùm lại được đặt cho danh hiệu hoàng tử rồi, bởi vì cuộc sống của bọn họ xa hoa chẳng khác nào hoàng tử thực sự cả.
Bước vào bên trong có một dãy nữ hầu đang xếp thành một hàng dài đẹp mắt, mà phía trước, người đứng ở chính diện là một người đàn ông trẻ, anh ta cao khoảng hơn một mét tám, có mái tóc màu trắng bạch kim, làn da trắng như em bé nhưng lại có chút xanh xao, chiếc mũi cao vút cùng với đôi mắt phượng đầy cuốn hút tạo nên một con người xuất thần đến từng milimet.
Thư Yến lần đầu tiên nhìn thấy người đàn ông đẹp như tạc tượng như vậy, đương nhiên cô không ngần ngại ngắm nghía một lúc, nếu không người đời lại cho rằng cô phí của trời cho.
Người đàn ông hơi nhướng đuôi mắt, ngước nhìn Thư Yến, trầm giọng:
“Cô nhìn đủ chưa?”
Lúc này Thư Yến mới bị đánh trở về thực tại, cô cười hề hề, ngắm đủ rồi thì vào việc chính, cô hơi cúi người:
“Xin chào, tôi tên là... Ừm...”
Thư Yến chợt nhớ ra người trước mặt biết đến tên cô, và Mục Đồng cũng yêu cầu không được tiết lộ thân phận thật của bản thân, đó là nguyên tắc của một sát thủ, cô ngừng một lúc mới nói tiếp:
“Tôi tên là Ngân Tuyết, từ hôm nay tôi sẽ trở thành người hầu phục vụ bên cạnh của anh.”
“Ngay cả tên mình cũng phải suy nghĩ nữa sao? Ba của tôi thật đúng là một người thiên vị mà, ngay cả người đi theo bên cạnh của tên kia và tôi cũng khác biệt rõ rệt.”- Diệp Hàn cười lạnh.
Thư Yến đoán rằng người mà Diệp Hàn nhắc đến không ai khác chính là Diệp Khải, có lẽ sau khi cô đến khu huấn luyện, Diệp Khải đã trở về bên cạnh của Diệp Thương rồi.
Diệp Hàn quay lưng đi.
“Tôi muốn đi ngủ, cô đứng bên ngoài canh cho tôi.”
Thư Yến tưởng tai cô nghe nhầm, nữ hầu thân cận của hắn công việc chính là đứng canh cho hắn ngủ sao? Đi ngủ cũng cần người canh sao? Hắn tưởng hắn là tổng thống à? Tổng thống còn không như hắn!
Nhiệm vụ cho một sát thủ hạng hai như cô cũng thật là mất mặt quá đi...
Có điều nghĩ đi nghĩ lại, thằng nhóc Diệp Hàn yếu đuối năm xưa còn cần cô bảo vệ, bây giờ đã lớn như thế này rồi, cũng đẹp trai hẳn ra, kể ra tướng mạo cũng hợp với vai trùm phản diện trong nguyên tác đấy chứ.
Mà nhắc đến thằng nhóc Diệp Hàn năm đó, cô vì cứu hắn mà không màng cả tính mạng, cuối cùng khi trở về nhà lại dám vứt bỏ không cần cô nữa, nghĩ đến mà khiến cô tức đến mức nuốt không trôi được cơn giận này.
Diệp Hàn đi được một khoảng xa, hơi quay đầu.
“Cô làm gì mà chậm chạp thế? Nhanh chân lên, muốn bị đuổi việc sao?”
“Tới ngay đây ạ.”
Thư Yến muốn bổ anh ta ra làm đôi! Cô cố nhẫn nhịn chạy theo sau lưng Diệp Hàn.
Vẫn là câu châm ngôn cũ, anh hùng trả thù mười năm chưa muộn, hãy đợi đấy cái tên đáng ghét!