Thư Yến đang đứng canh bên ngoài cửa cho tên Diệp Hàn đang ngủ bên trong phòng thì có người đi đến, là Vân Hạ.
Vân Hạ nhìn thấy cô đứng ở trước cửa, liền hỏi:
“Sao cô lại đứng ở đây?”
Thư Yến nhìn Vân Hạ, khổ sở đáp:
“Canh cửa, còn cô đang đi đâu vậy?”
“Diệp Khải thiếu gia nói rằng anh ấy không quen có người đi theo bên cạnh cho nên bảo tôi rằng hãy đi nghỉ ngơi hoặc dạo một vòng quanh biệt thự để quen thuộc hơn.”
Đây đúng là bất công mà!
Rõ ràng anh Khải dễ hầu hạ như vậy, cô lại phải đi hầu hạ cho cái tên Diệp Hàn khó ở kia, biết sớm như vậy cô rõ ràng nên dùng hết sức để dành lấy danh hiệu sát thủ hạng một mới đúng...
[Hệ thống: Tôi đã bảo cô lấy hạng một rồi mà cô có nghe đâu.]
“Im miệng đi, ai cần ngươi nhắc nhở!”
[Hệ thống: Đúng là không nói đạo lí mà.]
“Biến!”
Vân Hạ có chút vui vẻ:
“Tuyết, cậu biết không, Diệp Khải thiếu gia thật sự là một người hoàn hảo, anh ấy dường như không có bất kì khuyết điểm nào, lại dịu dàng với tôi dù thân phận cả hai khác biệt.”
Thư Yến biết rõ, trước đây khi sống cùng ở căn nhà gỗ, Diệp Khải đúng là một người ân cần và chu đáo, luôn chăm sóc cho cô rất tốt, đến bây giờ có lẽ vẫn không thay đổi tính cách đó.
Còn cái tên Diệp Hàn kia đúng là thay đôi một trăm tám mươi độ không thể nhận ra nữa.
Chỉ là... Cô quen biết Vân Hạ nhiều năm, cả hai ăn cùng ngủ cùng, nhìn biểu hiện của Vân Hạ dường như rất thích Diệp Khải, thế nhưng nam chính đương nhiên sẽ không yêu ai ngoài nữ chính, nếu yêu phải anh ta e rằng cô ấy sẽ khổ.
Thư Yến đặt tay lên vai của Vân Hạ, biểu cảm rất nghiêm túc:
“Cậu nghe tôi nói, cho dù Diệp Khải thiếu gia có tốt với cậu gấp mấy lần thì cũng chỉ xuất phát từ tính cách thân thiện của anh ta, tôi biết anh ta sẽ không thể nào dễ dàng yêu ai được, tôi không muốn cậu chịu khổ nên mới nhắc nhở, đừng để rơi vào lưới tình với người này, kết cục không tốt đâu.”
Vân Hạ gượng cười:
“Cậu nói gì tôi không hiểu... Mà thôi, cậu cũng biết thân phận của chúng ta thấp hèn như vậy, làm sao dám mơ tưởng đến điều đó chứ, thôi tôi đi dạo một lát đây, gặp cậu sau.”
Nói rồi Vân Hạ rời đi, ngoài mặt thì cô tỏ ra không có gì, nhưng Vân Hạ sớm không tin những lời của Thư Yến, Thư Yến còn chưa gặp Diệp Khải lần nào thì làm sao biết được con người của anh ấy chứ? Cô cho răng Thư Yến là không muốn cô qua mặt trở thành thiếu phu nhân của Diệp gia nên mới nói như vậy.
Vả lại trên đời này tình yêu trai gái là điều khó nói, bây giờ cô được làm nữ hầu cả ngày bên cạnh anh ấy, cô không lo không thể khiến anh ấy yêu mình, dù sao một sát thủ cũng được huấn luyện về cách quyến rũ đàn ông mà.
Thư Yến ngước nhìn bóng lưng của Vân Hạ, có chút lo lắng cho cô ta, dù sao khi ở trại huấn luyện cả hai cũng từng cùng nhau trải qua nhiều khổ cực.
Khoảng một tiếng rưỡi sau, Diệp Hàn thức dậy, gọi cô vào bên trong phòng.
“Ngân Tuyết, rót cho tôi ly trà.”
Không có tay hay gì?
Cô cẩn thận rót một ly trà đưa cho anh ta, anh ta uống vào, biểu cảm không hài lòng.
“Trà nguội rồi, cô pha cho tôi bình trà mới đi.”
Được voi đòi bà trưng hay gì?
“Vâng ạ.”
Sau đó mất một lúc sau cô rót cho Diệp Hàn một ly trà nóng, cô đã dự đoạn trước tên này sẽ chê trà quá nóng nên cô đã cẩn thận thổi cho trà bớt nóng rồi mới dịu dàng đưa cho anh ta.
Anh ta hớp một ngụm.
“Trà này...”
Lại nữa rồi! Lần này cô sẽ bỏ thuốc độc vào trà cho anh uống vào chết cho khuất mắt cô, đúng là tên điên mà!
“Ngon.”- Diệp Hàn đặt cốc trà xuống bàn, nói.
May cho anh đấy!
Biểu cảm của Thư Yến dịu xuống.
Diệp Hàn đánh giá Thư Yến từ trên xuống dưới.
“Vừa nãy dường như cô nhìn tôi với anh mắt đầy sát khí, muốn giết tôi sao?”
Thư Yến cười hô hô, xua tay chối đây đẩy:
“Làm gì có, trí tưởng tượng của anh thật phong phú nha.”
Diệp Hàn cau mày:
“Tôi cũng mong là như cô nói.”
Im lặng một lúc, anh lại lên tiếng:
“Được ba tôi đưa vào vị trí hầu cận tôi và cái tên kia( ý chỉ Diệp Khải), ắt hẳn phải có một thân phận đặc biệt đúng không? Nói đi, cô có thân phận gì?”
Thư Yến đưa tay ra phía sau, mỉm cười:
“Đặc thù công việc không thể tiết lộ, đó là mệnh lệnh của ba anh.”
“Bây giờ tôi là thiếu gia của cô rồi, cô vẫn không thể nói sao?”
Thư Yến lắc đầu.
Diệp Hàn tựa lưng vào tường:
“Vậy thì tôi muốn biết, giữa cô và cái cô gái đang đi theo tên đó, ai được đánh giá cao hơn?”
“Cô gái kia cao hơn tôi một chút.”
Anh ta đột nhiên bật cười lớn.
“Ông ta lúc nào cũng yêu thương hắn, còn tôi so với hắn thì chẳng là gì trong mắt ông ta cả.”
Hệ thống từng tiết lộ cho cô biết, Diệp Khải và Diệp Hàn là anh em cùng cha khác mẹ, năm xưa Diệp Thương vì quan hệ thương trường nên đã lấy mẹ của Diệp Hàn trong cuộc hôn nhân không có tình yêu. Sau đó ông ta gặp và yêu dì A Nhược, mẹ của Diệp Khải và sinh ra anh ta, vì một số lí do nên dì A Nhược đã chạy trốn khỏi Diệp Thương.
Còn mẹ của Diệp Hàn sau đó cũng mang thai anh ta, nhưng tất nhiên, Diệp Thương không có tình cảm với mẹ của Diệp Hàn nên vẫn không quá yêu thương gì anh ta.
Ngược lại Diệp Thương lại tốn biết bao nhiêu công sức để mang Diệp Khải về lại với ông ta, cũng đủ biết ông ta thương đứa con này như thế nào.
Mà đó cũng chính là nguyên nhân khiến Diệp Hàn hắc hóa, anh ta hận sự phân biệt đối xử giữa Diệp Khải và mình vì vậy luôn muốn Diệp Khải biến mất khỏi cuộc đời anh ta.
Nguyên nhân còn lại tất nhiên là bởi vì yêu nữ chính.
Thư Yến đi đến một kệ sách gần đó, lấy một mảnh giấy trắng, xếp thành một con hạc sau đó đưa cho Diệp Hàn, cười nói:
“Anh đừng có xem thường tôi, tuy rằng thứ hạng tôi không bằng Vân Hạ, thế nhưng mấy trò vật vãnh này chưa chắc cô ấy làm được đâu, tặng cho anh.”
Anh ta nhận lấy con hạc, vừa nhìn vừa nghĩ ngợi một lúc, sau đó hỏi:
“Cô cũng có chữ Tuyết trong tên giống một người mà tôi đã từng quen biết... Thật trùng hợp. Ước gì tôi có thể gặp lại được người đó.”
Người có tên Tuyết, “Ngân Tuyết, “Tiểu Tuyết”, chẳng phải người được nhắc đến là cô sao? Thế nhưng rõ ràng năm xưa anh ta đã bỏ rơi cô ở bên ngoài khách sạn, không thể nào là cô được, có thể anh ta cũng từng quen một người nào đó khác cũng tên là Tuyết.
“Luyên thuyên nãy giờ buồn ngủ thật.”- Diệp Hàn xoa xoa thái dương.
Thư Yến tá hỏa:
“Anh mới ngủ dậy mà!”
“Tôi nói đi ngủ nhưng không ngủ được nên ngồi vẽ tranh một lúc sau đó gọi cô vào.”
Vậy mà bắt cô đứng ngoài cửa canh cho anh ta hơn một tiếng đồng hồ, đúng là người tàn ác thường sống thảnh thơi mà!