Ta Xuyên Nhanh Cứu Vớt Kết Cục Bi Thảm Của Nữ Phụ

Chương 36: Chương 36




Căn biệt thự rất rộng lớn, vì vậy Diệp Hàn và Diệp Khải không mấy khi gặp nhau trừ lúc ăn cơm tối, đó là yêu cầu của Diệp Thương cho nẻn dù không muốn họ cũng phải đồng ý.

Diệp Thương thường ngày không hay ở nhà, ông ta luôn ra nước ngoài để giao dịch với đối tác hoặc xử lý công việc riêng nào đó, vì vậy từ khi ra khỏi khu huấn luyện đến giờ Thư Yến vẫn chưa gặp mặt ông ta bao giờ.

Trên chiếc bàn ăn cơm được bày đầy các món hấp ở đại sảnh, Thư Yến đứng cạnh Diệp Hàn đang ngồi trên ghế ăn cơm.

Thật ra cô vẫn chưa ra tay với bất kì ai là vì muốn đợi đến thời điểm mấu chốt lúc Diệp Khải gặp nguy hiểm để cứu anh ta, hệ thống có tiết lộ thêm cho cô rằng, trong nguyên tác Diệp Khải vì cứu nữ chính mà hy sinh tính mạng, sau đó nhiều năm sau nữ chính yêu và cưới một người đàn ông khác hạnh phúc đến cuối đời.

Nguyên chủ Tiểu Tuyết lại nhất mực chung tình, thậm chí đến khi cô ấy chết thảm cũng chỉ muốn bảo vệ nam chính mà không có bất kì ước nguyện nào khác.

Thư Yến thở dài.

Cô ngước nhìn bóng dáng người đàn ông cao lớn ở phía đối diện cũng đang ăn cơm, cũng đã lâu lắm rồi cô không gặp lại người anh trai này, dù sao mẹ của anh ta là dì A Nhược cũng từng hy sinh để cứu mạng cô, cô vì vậy cũng nên ra sức bảo vệ anh ta mới phải.

Đột nhiên Diệp Khải cũng nhìn lên, đúng lúc cả hai ánh mắt chạm nhau, anh ta phì cười, hỏi Diệp Hàn.

“Cô ấy cũng là người mà ba sắp đặt ở bên cạnh em sao? Trông cũng rất xinh đẹp và đáng yêu.”

Anh ta nhìn sang Thư Yến.

“Em tên là gì?”

Thư Yến định đáp lời thì Diệp Hàn lên tiếng:

“Người của tôi không cần anh phải lo, anh quản người bên cạnh mình là được.”

Thư Yến thấy thái độ khó chịu của Diệp Hàn nên cũng không đáp lại câu hỏi của Diệp Khải.

Vân Hạ ở bên cạnh Diệp Khải đáp thay:

“Cô ấy tên là Ngân Tuyết, là bạn của em ạ.”

Nghe đến chữ “Tuyết”, Diệp Khải có hơi khựng lại như suy nghĩ điều gì đó, lát sau anh cười hiền hậu:

“Tên của em rất hay, dù sao cũng có rất nhiều đồ ăn, cả hai người đều cùng ngồi xuống bàn ăn cơm đi.”

Thư Yến nghe vậy vui như tết, vừa định ngồi vào bàn thì bị Diệp Hàn trừng mắt:

“Ai cho cô ngồi? Cô nghe lời tôi hay nghe lời hắn?”

Đúng là chưa kịp ăn mà đã bị trời đánh, hắn ghét Diệp Khải là chuyện của hắn, sao lại đem cô ra để ương ngạnh với nhau chứ?

Diệp Khải vẫy tay với Thư Yến:

“Tên đó khó chịu như vậy đấy, thôi em qua bên này ngồi ăn cùng Vân Hạ đi.”

Thư Yến đã đói đến rã bụng rồi, hà cớ gì cô phải đứng canh cửa còn Vân Hạ được rong chơi, hà cơ gì cô phải đứng nhìn trong khi Vân Hạ được ăn chứ?

Lúc bấy giờ cô còn chẳng thèm để ý khuôn mặt xám xịt của Hàn Diệp, thong thả bước đến chỗ ngồi bên cạnh Vân Hạ ngồi xuống.

“Ngân Tuyết! Cô dám không nghe lời tôi sao?”

Thư Yến lúc này không còn nhân nhượng cái kẻ đáng ghét trước mặt cô nữa, người xưa có câu có thực mới vực được đạo, hắn không cho cô ăn chính là đang bạc đãi cô rồi, cô cóc cần nghe lời hắn.

“Tôi không nghe đó, muốn nói gì thì đợi tôi ăn cơm đã rồi tính.”

Diệp Hàn bốc hỏa:

“Cô!”

Anh ta tức giận đập đũa xuống, chén cơm chưa ăn xong cũng bỏ ở đó, rời đi, trước khi đi còn không quên nhắc nhở:

“Đợi cô ăn xong sẽ biết tay tôi.”

Thư Yến nhìn bóng anh ta khuất dạng, lè lưỡi:

“Hứ, cái đồ trẻ con.”

Vân Hạ ở bên cạnh không ngừng lo cho số phận của Thư Yến, liên tục khuyên ngăn cô bớt lời lại.

Diệp Khải chứng kiến sự cứng đầu của Thư Yến, không nhịn được bật cười:

“Lá gan của em cung to lắm đấy, ở căn biệt thự này không ai ngoài ba anh dám chống đối lại Diệp Hàn.”

Đã nhiều năm như vậy rồi, lần đầu tiên cô có thể ăn được một bàn ăn thịnh soạn như vậy, không cho cô ăn thì chính là đang thử thách sự kiên nhẫn của cô rồi!

Thư Yến vừa ăn với tốc độ rất nhanh vừa đáp:

“Đầu bếp ở đây tai nghề đúng là khó có ai sánh bằng, ngon quá đi.”

Diệp Khải nhìn Thư Yến ăn, bất giác có chút vui vẻ, ở nơi này tìm đâu ra một người không màng đến quy tắc, tự do phóng khoáng như vậy chứ?

Anh ta gắp cho cô một miếng thịt bò.

“Ăn nhiều vào, trông em có vẻ rất đói.”

Thư Yến được gắp cho một miếng thịt nướng nóng hổi, hạnh phúc không thể tả, bất giác nói:

“Người đi theo bên cạnh anh Khải đúng là không gì sướng bằng.”

Vân Hạ nhìn thấy Thư Yến được Diệp Khải chú ý từ nãy đến giờ, có chút không vui trong lòng, lại nghe Thư Yến gọi “anh Khải”, vội chỉnh sửa.

“Tuyết, cậu ăn nói hàm hồ gì vậy? Sao lại vô lễ với thiếu gia như vậy chứ?”

Mà Diệp Khải lúc này như chết lặng, nhìn chằm chằm vào cô gái đang ăn trước mặt, tên cô ấy cũng có chữ “Tuyết”, cách nói chuyện cũng rất giống Tiểu Tuyết, nhưng... Ngoại hình thì không giống chút nào.

Nhưng sao cô ấy lại gọi anh là “anh Khải” chứ? Cách gọi này ngoài Tiểu Tuyết ra thì không còn ai nữa.

Diệp Khải định nói gì đó thì đột nhiên Thư Yến đặt đũa xuống, xoa xoa bụng.

“Xin lỗi vì ban nãy được ăn ngon quá nên em gọi nhằm, ăn xong rồi em xin phép đi trước, cảm ơn anh rất nhiều.”

Nói rồi cô vội rời ghế đi, có lẽ cái tên Diệp Hàn kia đang mắng cô xối xả ở trong phòng của anh ta, sợ thì không sợ, bất quá có chút cảm thấy phiền phức.

Diệp Khải nhìn theo bóng lưng của cô, thở dài...

Chắc có lẽ chỉ là nhầm lẫn và ảo tưởng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.