Ta Xuyên Nhanh Cứu Vớt Kết Cục Bi Thảm Của Nữ Phụ

Chương 37: Chương 37




Thư Yến đứng trước phòng của Diệp Hàn, gõ cửa mấy lần vẫn không thấy anh ta có phản hồi gì mới hé cửa bước vào.

Bên trong căn phòng yên lặng đến lạ thường, đột nhiên Diệp Hàn bước ra sau cánh cửa nhà tắm.

Mùi hơi nước hòa với mùi dầu gội và sữa tắm vẫn còn chút thoang thoảng hương thơm, hơi nước nóng vẫn còn vương vấn lại, Diệp Hàn để lõa vòng ngực với bộ đồ tắm trắng xóa, cơ thể săn chắc đầy cuốn hút, trên cổ còn quàng một chiếc khăn tắm đang dùng tay lau mái tóc ướt sũng của mình.

Thư Yến bị cảnh này làm cho có chút đỏ mặt, một nữ nhân đã hơn năm trăm tuổi như cô quả thật chưa nhìn thấy cảnh đàn ông vừa tắm xong lần nào, cô ngượng ngùng quay đầu định đi ra ngoài thì bị Diệp Hàn gọi lại.

“Đi đâu?”

Thư Yến nhàn nhạt đáp:

“Ra... Ngoài.”

Diệp Hàn cau mày, biểu cảm có chút bực dọc, kéo cô lại, dùng sức đẩy cô nằm xuống giường, giọng trầm xuống.

“Cô là người đi theo bên cạnh tôi, phải nghe lời của tôi, vừa rồi cô đã làm gì có biết không? Cô khiến tôi tức điên lên!”

Thư Yến muốn đẩy anh ta ra để ngồi dậy nhưng đương nhiên không đủ sức.

“Ăn một bữa cơm thôi mà? Có cần phải làm tới như vậy không?”

“Cô muốn ăn ngon lắm chứ gì? Cô muốn ăn gì thì về phòng tôi sẽ cho cô ăn, cô muốn ăn cả ngày cũng không sao, nhưng cô dám cãi lời tôi trước mặt của cái tên Diệp Khải đó!”

Nghĩ lại thì Diệp Hàn không thích nhất là Diệp Khải, mà lúc đó cô lại trước mặt Diệp Khải cãi lời của anh ta, anh ta tức giận cũng không phải là không nói lí lẽ.

Thư Yến thở dài.

Diệp Hàn thấy biểu cảm của Thư Yến có chút hối lỗi, cánh tay anh ta có chút buông lỏng ra.

Mà lúc này ánh mắt Thư Yến hướng về phía một nốt ruồi son trên cơ ngực của Diệp Hàn, cô có chút ngạc nhiên, khuôn mặt cũng nghiêm lại đôi chút.

Trước đây khi cô khám bệnh cho Đường Chính Lâm, anh ta cũng có nốt ruồi son giống như vậy, cũng ở vị trí đó, và cả David cũng như thế, chẳng lẽ Diệp Hàn chính là...

Thư Yến giống như thất thần, sờ sờ vào nốt ruồi son trên ngực của Diệp Hàn, Diệp Hàn nhíu mày khó hiểu:

“Cô thích sờ mó đàn ông như vậy sao?”

Lúc này cô mới hồi thần, cười gượng gạo:

“Ai bảo anh ăn mặc như vậy trước mặt tôi làm gì.”

Diệp Hàn đứng thẳng người dậy, liếc mắt:

“Tôi đi thay đồ, nếu không kẻ dê xòm như cô lại thèm chảy cả nước miếng.”

Anh mới chảy nước miếng đó!

Thư Yến quay đầu sang hướng khác:

“Hứ, đàn ông muốn tôi để ý trên đời này không thiếu.”

Diệp Hàn nhìn cô dương dương tự đắc, có chút tức cười.

“Chẳng phải lần đầu gặp tôi cô cũng nhìn tôi đến ngẩn cả người ư?”

Thư Yến bị nói trúng tim đen, thẹn quá hóa giận, vội xoay người ra khỏi phòng.

“Anh đừng có ảo tưởng nha,có mù mới nhìn anh... Đúng, xấu ma chê quỷ hờn như anh, có mù mới nhìn, hừ.”

“Cái gì? Cô dám nói chủ của mình xấu ma chê quỷ hờn sao? Có tin tháng này tôi trừ lương cô không?”

...

Thư Yến cho rằng Diệp Hàn chính là “người đó”, người mà cô đang tìm kiếm, nhưng nếu đúng như vậy, cô sẽ cố gắng bảo vệ và không để Diệp Hàn, nhân vật phản diện trong nguyên tác phải chịu cái chết bi thảm như tác giả đã viết, và cô cũng sẽ không để anh phải chịu bất cứ thiệt thòi nào từ Diệp Thương.

...

Ngày mai là tiệc sinh nhật của Trần Nhã Linh, cũng là nữ chính trong nguyên tác, cả Diệp Hàn và Diệp Khải đều sẽ đến tham dự, tất nhiên cô cũng sẽ đi theo họ.

Nghe nói tiểu thư nhà họ Trần này là con của một tập đoàn lớn có mối giao hữu tốt với Diệp Thương, vì vậy Trần Nhã Linh và Diệp Khải ba năm trước đã được định sẵn hôn ước với nhau.

Trong lúc tất cả mọi người đang tất bật chuẩn bị đồ đạc cho hai vị thiếu gia đi dự tiệc sinh nhật, Thư Yến đi đến chỗ bà quản gia lâu năm ở Diệp gia, bà ta có tính hay buôn chuyện vì vậy hỏi bà ta chắc chắn sẽ dễ dàng biết về chuyện của Diệp Hàn.

Cô muốn biết thêm thật nhiều về anh ta, về những gì mà anh ta đã trải qua, bởi vì những gì mà cô nợ anh ở hai thế giới trước, cô nhất định sẽ trả lại cho anh ở thế giới này.

Chỉ là, điều đầu tiên mà cô biết được chính là, Diệp Hàn cũng thích nữ chính Trần Nhã Linh!

Không hiểu sao khi nghe tin này, cô có chút buồn trong lòng...

“Thế vì sao hôn ước lại là anh Diệp Khải và tiểu thư Nhã Linh vậy ạ?”

Bà quản gia thở dài.

“Không hiểu sao cả hai thiếu gia lần đầu gặp tiểu thư Nhã Linh đều có tình ý với cô ấy, nhưng đương nhiên Diệp Khải vẫn được lão gia ưu tiên hơn.”

“Thế vì sao cô tiểu thư đó lại được cả hai người họ yêu thích vậy ạ?” -Thư Yến được nước liền hỏi tới.

Bà quản gia có chút khó chịu.

“Cô hỏi chuyện này làm gì? Đương nhiên bởi vì cô ấy vừa xinh đẹp, giỏi giang, gia thế lại phù hợp với nhà họ Diệp, ai có thể cưỡng lại sức hút từ một cô gái như vậy chứ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.