Qua lời của bà quản gia thì Thư Yến cũng rõ được những gì đã xảy ra trước đây ở Diệp gia.
Diệp Thương trước đây từng kết hôn với Đường Chỉ Nam, cả nhà họ Đường và Diệp hứa hôn với nhau vì thế lực hùng mạnh của cả hai, thế nhưng Chỉ Nam từ lâu đã yêu thầm Diệp Thương, cô rất hạnh phúc khi được lấy người mà mình yêu.
Thế nhưng đối với Diệp Thương, cuộc hôn nhân này chỉ là nhằm mục đích chính trị, ngoài ra không còn gì khác, vì vậy dù cưới Chỉ Nam, hắn cũng chẳng thèm để tâm đến người vợ cùng chung chăn gối với mình là bao, còn nói trắng ra là đối mặt với Chỉ Nam, hắn chỉ đưa ra bộ mặt lạnh lùng không chút tình cảm.
Đường Chỉ Nam tuy buồn nhưng vẫn luôn cố làm hắn vui, cô cố gắng trở nên xinh đẹp hơn thì hắn lại bảo khuôn mặt cô trang điểm vào trông rất không tự nhiên. Cô ngày đêm học nấu ăn cho hắn thì hắn lại chẳng thèm động một đũa, cuối cùng Chỉ Nam đành thẫn thờ ăn hết số thức ăn một mình.
Ngày qua ngày, cô chỉ biết khóc trong thầm lặng và bị Diệp Thương vô cùng chán ghét.
Đường Chỉ Nam cho rằng, chỉ cần cô cố gắng, một người sắt đá như hắn sẽ động lòng với cô hơn.
Thế nhưng sắt đá tuy rằng vẫn có thể động lòng, nhưng người mà hắn động lòng lại không phải là cô, mà là một nữ hầu bên cạnh hắn.
Cái ngày mà cô phát hiện Diệp Thương cũng với người nữ hầu đó qua lại với nhau, một nam một nữ trong căn phòng, tiếng rên rỉ trầm bổng trong hạnh phúc ấy, cái mà dù cô có nằm mơ đi chăng nữa, Diệp Thương cũng không bao giờ dành cho cô thứ cảm xúc đó.
Anh ta quả thật rất tàn nhẫn, dù sao thì dù không có tình cảm, thì vẫn mang danh nghĩa vợ chồng, vậy mà khi cô đứng trước mặt bọn họ chỉ trích, không những cô là người bị chỉ trích ngược lại, thậm chí còn bị Diệp Thương tát một cái vào mặt đau điếng.
Mà người nữ hầu bên cạnh Diệp Thương không ai khác chính là A Nhược, A Nhược trước giờ đều cảm thấy bản thân có lỗi vì đã trở thành người thứ ba chen chân vào hôn nhân của người khác, lần này lại tận mắt nhìn thấy Diệp Thương tát một cái thật mạnh vào mặt của Chỉ Nam, cô cảm thấy tội lỗi vô cùng, vì vậy sau đó đã cương quyết từ chối cuộc tình bẩn thỉu này.
Nhưng Diệp Thương không đồng ý rời xa cô, vì vậy A Nhược đã nhờ sự giúp đỡ của Hoàng Long, cũng là một người làm ở trong Diệp gia, nói với Hoàng Diệp rằng cô và Hoàng Long đã phải lòng nhau.
Nào ngờ Diệp Thương vô cùng tàn nhẫn, hắn vì không để Hoàng Long cướp đi A Nhược đã sai người đánh gãy chân của anh ta.
A Nhược vì thấy có lỗi với Hoàng Long nên đã cùng anh ta bỏ trốn, nhưng sau đó cô đã có thai với Diệp Thương và sinh ra Diệp Khải.
Còn Chỉ Nam, cô muốn ly hôn với Diệp Thương nhưng lại không được anh ta đồng ý, anh ta độc ác đến mức ngày đêm dày vò thân xác cô, cho rằng bởi vì cô cho nên A Nhược mới rời xa anh ta.
Tình yêu mà Chỉ Nam dành cho anh ta trước đây vô cùng trong sáng và thuần khiết, nhưng sau đó lại biến thành đau khổ và thù hận, cô hận gã đàn ông tệ bạc, ngày đêm nhục mạ thân xác cô mà trong miệng không ngừng gọi tên người phụ nữ khác.
Chỉ Nam mang thai và sinh ra Diệp Hàn, lúc này cô đã bị hành hạ đến mức trầm cảm, vì vậy đứa con do cô sinh ra mà cô chỉ cảm thấy thù hằn và ghét bỏ nó.
“Mẹ ơi, mẹ thấy bức tranh con vẽ mẹ có đẹp không?”- Diệp Hàn đôi mắt tươi cười hỏi người phụ nữ dxang ngồi thẫn thờ trên giường.
“Bốp!”
“Câm miệng, mày chính là đồ nghiệt chủng, mày đừng xuất hiện trước mắt tao!”
Diệp Hàn khóc òa lên, thế nhưng vẫn chẳng nhận được bất cứ sự quan tâm nào từ mẹ.
“Khóc khóc khóc, suốt ngày chỉ biết khóc, ngoài khóc ra thì mày làm được gì hả?”
“Rầm”
Diệp Hàn bị nhốt trong phòng cả ngày, chẳng được đi chơi vui đùa như những đứa trẻ khác.
Đương nhiên, Diệp Thương cũng không hề thương yêu gì đứa con trai này, ông ta bỏ bê và chỉ sai người huấn luyện anh các môn võ, nói rằng con trai của một người như ông ta thì không được yếu đuối.
Lần đó, Diệp Hàn lấy hết can đảm bỏ trốn trong lúc Diệp Thương đưa anh đến một thành phố biển để làm mối làm ăn lớn.
Xui xẻo thay lại bị một đám người bắt cóc anh để đòi tiền chuộc, may mắn anh đã trốn được nhưng lại lạc đường, cuối cùng gặp phải một cô gái có đôi mắt rất đẹp đã không vì bất cứ thứ gì mà giúp đỡ, cưu mang anh.
Cô ấy tên là Tiểu Tuyết, cô ấy ra bên ngoài xin ăn để mang thức ăn về cho anh.
Cô bảo vệ anh trước đám côn đồ.
Cô không ngần ngại cõng anh trên lưng khi chân anh bị thương không thể chạy nổi nữa.
Ngày tháng ở bên cô ấy, thật sự rất hạnh phúc, tuy rằng không đầy đủ vật chất như ở Diệp gia và luôn mang theo chiệc bụng đói, anh vẫn muốn ở bên cạnh cô ấy và được cô ấy bảo vệ cả đời.
Thế nhưng một ngày Tiểu Tuyết nói rằng muốn đưa anh về nhà.
Thật lòng anh không muốn, anh sớm đã biết đường về chỗ của Diệp Thương từ lâu nhưng vẫn giả vờ ngu ngơ để Tiểu Tuyết dắt tay anh đi tìm đường về nhà từng ngày này qua ngày nọ.
Xui xẻo thay lại bị anh Hổ bắt gặp, anh ta đưa cả hai về căn nhà mà anh luôn muốn trốn đi thật xa.
Nhưng không sao, có Tiểu Tuyết ở bên cạnh, khổ bao nhiêu anh cũng chịu được.
Đêm đó trên xe anh ngủ một giấc thật say trên đùi cô ấy, chỉ khi có cô ấy ở gần anh mới có thể ngủ ngon như vậy.
Thế nhưng khi tỉnh giấc, Diệp Thương, người cha lạnh lùng của anh nói rằng, cô đã rời đi vì không muốn làm phiền nhà họ Diệp.
Anh muốn đi tìm cô ấy, nhưng Diệp Thương không cho phép, ông ta nói dối sẽ sai người đi tìm cô về cho anh, nhưng đến tận bây giờ, anh chẳng thể nhìn thấy cô bé tốt bụng lại mạnh mẽ, đáng yêu năm đó nữa.
Cùng lúc đó lại có tin mẹ anh, Đường Chỉ Nam đã qua đời, anh nhốt mình trong phòng nhiều ngày không ra ngoài.
Nhưng Diệp Thương lại bắt anh phải mạnh mẽ, phải luyện tập để xứng đáng với chức vị của ông ta, trên người anh toàn là vết thương và vết trầy xước vì phải luyện tập không kể ngày đêm.
Còn Diệp Khải, một người anh trai xa lạ được cha anh mang về lại được ông ta bao bọc, cưng chiều, dành hết tình cảm cho khiến anh không ngừng ghen tỵ.
Thư Yến biết được tất cả, biết được năm đó anh không hề bỏ rơi cô, có chút mũi lòng, hóa ra là cô trách lầm anh rồi.
Đêm nay cô khoác lên người một bộ váy dạ hội đuôi cá, tôn lên dáng góc vô cùng gợi cảm của mình, mái tóc đen óng được uốn xoăn làm nổi bật khuôn mặt xinh đẹp cùng nước da trắng ngần của mình.
Thư Yên cũng sẽ đi đến buổi tiệc sinh nhật của nữ chính Trần Nhã Linh, nghe nói Diệp Hàn thích cô ta, sao cô có thể để bản thân bị thua kém được, vì vậy cô quyết định sẽ khiến cho Diệp Hàn phải yêu cô giống như hai thế giới trước đã từng yêu cô vậy.
Nhưng lần này có chút khác, cô sẽ là người chủ động.