CHƯƠNG 7
Bất an cùng lo âu chờ đợi suốt hai tháng, cuối cùng tôi cũng bị thẩm vấn .
Trong phòng thẩm vấn rộng lớn, tôi bị còng ngược hai tay ra đằng sau, ngồi trước bàn làm việc. Hai cảnh sát mang theo súng đứng nghiêm nghị phía sau tôi, đề phòng tôi có hành động khác thường.
Một lát sau, cánh cửa được mở ra. Đi vào là một cảnh quan trung niên mặc chế phục phẳng phiu, cư nhiên là cục trưởng công an Lí Thành Phương!
Tôi lập tức ngây ngẩn cả người. Nhân vật nhỏ bé như tôi, làm thế nào mà kinh động khiến cục trưởng công an tự mình thẩm vấn .
Chuyện phát sinh kế tiếp càng khiến tôi giật mình. Theo sát Lí Thành Phương đi vào là một nam tử mặc thường phục, tuổi trẻ tuấn tú, anh khí bừng bừng. Cư nhiên là Quang, người mà tôi vẫn đau khổ lo lắng!
“Quang!” Tôi nhịn không được kêu lên, nhất thời mừng rỡ như điên. Nếu không bị còng lại, tôi sớm đã hưng phấn mà nhảy bổ đến!
Nhưng Quang nhìn thấy tôi cũng không phản ứng gì, chỉ quét mắt nhanh về phía tôi rồi lập tức cúi đầu, tránh tầm mắt của tôi.
Tôi không khỏi kinh ngạc. Làm sao vậy? Chẳng lẽ thoát khỏi hiểm cảnh xong liền trở mặt ?
Khi tôi đang hò nghi, Lí Thành Phương lạnh lùng hỏi hỏi Quang: “Đây là người mà cậu nói?” Quang cúi đầu, “Ân” một tiếng.
Trong nháy mắt, tôi bỗng nhiên có cảm giác rất quỷ dị kỳ quái.
Trong kho hàng, Quang bảo tôi đi trộm bản danh sách giao dịch của Lão Đại, cảnh sát bao vây tổng bộ đại lâu như từ trên trời giáng xuống. . . Những việc ấy tái hiện trong đầu tôi, hơn nữa trước mặt tôi Quang dứng bên cạnh cục trưởng công an. . . . Tôi lập tức hiểu ra toàn bộ . . .
Quang là nằm vùng!
Cậu lợi dụng tôi để trộm bản danh sách giao dịch của Lão Đại, chỉ cần tôi lưu bản danh sách mình trộm được vào hộp thư điện tử mà cậu nói, cảnh sát lập tức có thể truy cập vào hộp thư đem nó phục chế lại.
Có chứng cứ vô cùng chính xác ấy, cảnh sát có thể danh chính ngôn thuận bắt Lão Đại. Lão Đại có lẽ cũng biết lần này bên cảnh sát có bằng chứng rành rành, không thể thoát tội nên mới liều chết chống cự.
Hồi tưởng quang cảnh máu chảy thành sông, thi thể chất cao như núi trong tổng bộ đại lâu, trong lòng tôi đau quặn. . . Bao nhiêu anh em trong bang, đều vì tôi mà chết!
Cắn chặt răng, tôi căm hận nhìn Quang, lớn tiếng hỏi: “Quang, cậu là nằm vùng phải không? !”
Quang ngẩng đầu nhìn tôi đầy phức tạp, sau đó yên lặng hạ mắt xuống, không trả lời câu hỏi của tôi.
Không nói gì chẳng khác nào cam chịu. Vô cùng phẫn nộ, tôi nhịn không được điên cuồng mắng to: “Mày con mẹ nó súc sinh!” Nói xong muốn giãy khỏi còng tay, đứng lên từ ghế lao tới đánh cậu ta.
Hai gã cảnh sát phía sau ngăn tôi lại, ép chặt tôi xuống ghế, không sao nhúc nhích được.
“Tao con mẹ nó mắt như chó mới tin tưởng yêu một thằng tao hóa như mày!” Không thể nhúc nhích, tôi chỉ có thể quát mắng để phát tiết cơn phẫn nộ của mình.
Sắc mặt Quang càng lúc càng trắng, đầu cúi càng lúc càng thấp. Lí Thành Phương nhìn cậu cười nhạt hai tiếng, nói: “Cậu có thể đi rồi, việc còn lại tôi sẽ tự xử lý.”
Quang do dự một chút, nhẹ giọng nói: “Chuyện anh đã đáp ứng tôi nhất định phải làm.”
“Đã biết. . .” Lí Thành Phương không kiên nhẫn nói.
Quang cắn cắn môi, xoay người yên lặng đi ra ngoài.
Sau khi Quang rời đi, tôi vẫn tức giận không ngừng mắng chửi.
Tôi vốn tưởng rằng mình lần này sẽ chịu đau đớn không ngừng, ai ngờ Lí Thành Phương vung tay, cư nhiên hạ lệnh thả tôi ra.
Tôi lúc ấy giật mình không kém gì một người dân bình thường bỗng dưng có được năm trăm vạn.
Sau khi được phóng thích mạc danh kì hiệu, bang hội của tôi đã không còn tồn tại nữa rồi. Nản lòng thoái chí, tôi dần dần quá trải qua cuộc sống bình thường như bao người khác.
Bởi vì chưa từng đọc sách gì cả, tôi chỉ có thể tìm được một công việc ở tiệm sửa xe. Tuy rằng vừa bẩn lại vừa mệt nhưng tôi lại cảm thấy rất thỏa mãn.
Hiện tại tôi chỉ muốn tìm một cách gì đó để lấp đầy cuộc sống của mình, để mình không có thời gian nhàn hạ. Bởi, chỉ cần rảnh rỗi, tôi sẽ nghĩ đến Quang, nghĩ đến những thống khổ khi xưa . . .
Chân tình duy nhất của tôi lại bị lừa gạt lời dụng như vậy, tình cảm mãnh liệt trong lòng đã bị dập tắt hoàn toàn.
Cho nên tôi lựa chọn quên đi, hy vọng có thể mượn dùng thời gian đích trôi qua chậm rãi đích đem này hết thảy phai nhạt.
Ngày một ngày thiên đích quá khứ, ở tôi cơ hồ phải đồng này thế tục xã hội dong làm một thể khi, một người tuổi còn trẻ nam tử đích tới chơi nhiễu loạn của tôi bình tĩnh cuộc sống.
Ngày đó khi tôi đang vùi đầu làm việc ở tiệm sửa xe, ông chủ bỗng gọi tôi: “Thiên Nhai, ngoài cửa có người tìm cậu đấy!”
Tôi sửng sốt. Một người luôn độc lai độc vãng không có bằng hữu như tôi mà cũng có người đến tìm gặp sao?
Bước ra cửa tiệm, tôi nhìn thấy một nam tử trẻ tôi khôi ngô cao lớn cả người mặc bộ hắc y đang tựa vào một chiếc Điểu Bàng màu xanh, nhìn tôi đánh giá từ trên xuống dưới.
“Anh chính là Thiên Nhai?” Nam tử trẻ tuổi ấy nhàn nhạt hỏi.
Tôi “Ân” một tiếng, hỏi ngược lại: “Anh là ai? Tìm tôi có việc sao?”
Nam tử trẻ tuổi ấy không nói, vươn tay mở cửa xe, nói với tôi: “Chúng ta lên xe rồi nói chuyện.”
Tôi mặc dù có chút kinh ngạc nhưng vẫn xoay người ngồi vào xe.
Nam tử trẻ tuổi sau khi đóng cửa xe, hít sâu một hơi, nhìn thẳng vào tôi nói: “Tôi tên là Lí Tiến, tới tìm anh là vì chuyện của Quang.”
Phản ứng đầu tiên của tôi là lập tức mở cửa xe muốn bước ra ngoài..
Lí Tiến lại kéo tôi lại, tôi nhịn không được tức giận nói: “Đừng có nói mấy chuyện thối tha đấy với tôi nữa!”
“Anh hiểu lầm rồi.” Lí Tiến trầm giọng nói: “Quang không phải là cảnh sát!”
Tôi lập tức ngẩn người, Lí Tiến lại nói tiếp: “Không có cảnh sát nằm vùng nào có thể chịu được những chuyện như vậy.”
Trong lòng tôi chấn động, không khỏi nhớ lại những khuất nhục mà Quang phải chịu. Quả thật, cảnh sát cho dù có vô tư dâng hiến cũng không thể dâng hiến đến mức như vậy.
“Vậy cậu ấy là ai?” Tôi kinh ngạc hỏi.
Lí Tiến nói: “Anh còn nhớ người thẩm vấn anh, cục trưởng công an Lí Thành Phương không?”
“Còn nhớ.” Tôi nhẹ nhàng gật gật đầu.
Lí Tiến thở dài nói: “Tôi và Quang đều là cô nhi mà lão thu dưỡng, đồng thời cũng là một quân cờ trong tay lão.”
Tôi hơi giật mình, Lí Tiến tiếp tục nói: “Gia hỏa ấy thu dưỡng chúng tôi đều có mục đích. Chúng tôi sau khi lớn lên vì báo ân nên tự nguyện dốc sức phục vụ cho lão. Thân hình tôi cao lớn lại có thể chiến đấu tàn nhẫn nên trở thành sát thủ bí mật của lão. Cảnh sát đối phó với xã hội đen khi không tiện ra tay đều để tôi giải quyết. Mà Quang bởi vì bộ dạng xinh đẹp, cho nên trở thành nằm vùng dùng sắc để không ngừng thu thập tình bảo ở các bang hội. Quang trở thành tính nô của Lão Đại các anh cũng do cục trưởng an bài. Nhưng chứng cứ mà cậu ấy đánh cắp khi nằm vùng lần đầu không đủ, cho nên cục trưởng liền an bài cậu không cẩn thận bị Lão Đại các anh bắt được, tận dụng cơ hội ấy trà trộn vào bang hội các anh đánh cắp tin tức lần nữa. Quang mỗi lần lẻn vào hắc bang để nằm vùng đều phải chịu rất nhiều đau khổ. Lần này nhờ có anh mà cậu ấy mới có thể thoát khỏi khổ hải sớm như vậy, bằng không cậu ấy không biết còn phải chịu đau khổ bao lâu nữa mới có thể hoàn thành nhiệm vụ.”
Tôi càng nghe càng ngạc nhiên, ngây người một lúc lâu, nhịn không được mà hỏi: “Như vậy thật thái quá. Một quan chức chính phủ tại sao lại làm như vậy?”
“Vì con đường làm quan!” Lí Tiến lạnh lùng nói: “Vị trí cục trưởng công an mà Lí Thành Phương đang nắm giữ đều nhờ mồ hôi và máu của tôi và Quang mà có được. Lần này tiêu diệt được bang hội buôn lậu thuốc phiện khổng lồ của các cậu, lão lại lập công lớn, được đề cử thành Phó giám đốc Cục công an tỉnh.”
Hoàn đệ thất chương.