CHƯƠNG 8
Mặc dù đã qua một lúc nhưng tôi cũng không cách nào diễn tả được cảm xúc của mình khi nghe những lời đó của Lí Tiến.
Lúc đó tôi chỉ biết ngơ ngác không nói nên lời, trong não trống rỗng.
Thật lâu sau, mới nghẹn ngào thấp giọng hỏi: “Quang đâu? Quang hiện tại đang ở đâu?”
Lí Tiến thở dài nói: “Tôi hôm nay tới tìm anh cũng chính là vì chuyện của Quang.”
“Làm sao? Quang đã xảy ra chuyện gì?” Trong lòng tôi run lên, bỗng nhiên có loại dự cảm bất hảo.
Lí Tiến nhìn tôi ảm đạm nói: “Quang không làm sao cả, chính là lại bị phái đi nằm vùng . . .”
Tâm tôi mới bình tĩnh lại, lập tức trầm xuống.
Lí Tiến lại nói tiếp: “Vốn ban đầu sau khi tiêu diệt bang hội các anh, Lí Thành Phương đáp ứng để chúng tôi được tự do. Nhưng Quang vì cứu anh nên đáp ứng Lí Thành Phương tiếp tục thực hiện thêm một nhiệm vụ nữa. . .”
“A!” Tôi lập tức giật mình, đầu choáng váng. . . Quang vì tôi nên đã hy sinh lớn như vậy. . . Mà tôi lúc trước còn hiểu lầm cậu cừu hận cậu. . . Tôi thật sự. . .
Nhắm mắt lại, tôi giờ tay lên hung hăng tát mình hai phát.
“Anh làm gì vậy? !” Lí Tiến lập tức ngẩn người, sau đó lập tức hiểu ra, hòa nhã nói: “Anh không nên tự trách mình, việc cấp bách bây giờ là phải tìm cách cứu Quang ra. . . Nghe nói Lão Đại của hắc bang mà câu ấy nằm vùng lần này cực kỳ tàn bạo, đối xử với cậu ấy như chó. . . Muốn hoàn thành nhiệm vụ, so với lên trời còn khó hơn. . .”
“Đừng nói nữa. . .” Tôi thật sự nghe không nổi nữa, túm lấy Lí Tiến khàn khàn nói: “Mau nói cho tôi biết Quang bị nhốt ở đâu? Tôi muốn cứu cậu ấy!”
“Anh đừng vội. . .” Lí Tiến trấn an tôi: “Tôi tới tìm anh vì muốn anh cùng tôi đi cứu Quang!”
“Vậy anh còn chần chờ ở đây làm gì nữa?” Tôi lo lắng la lên: “Mau xuất phát a!”
Lí Tiến cười lắc lắc đầu, mở khóa, “Brừ” một tiếng khởi động xe.
Sau ba tiếng, tôi và Lí Tiến sau khi cải trang liền bước vào vũ trường lớn nhất trong thành phố.
Theo lời Lí Tiến nói, Lão Đại của hắc bang mà Quang nằm vùng hôm nay buổi tối đem Quang đưa Quang đến vũ trường này để tiêu khiển. Người ở đây lẫn lộn hỗn tạp, chúng tôi dễ dàng tìm cơ hội ra tay cứu Quang.
Trải qua một hồi trắc trở, chúng tôi lẻn vào được hậu đường, đánh hôn mê tiểu đệ bưng rượu và hoa quả, sau đó tôi mặc quần áo của hắn, giả dạng thành tiểu đệ đó rồi mang rượu nước đến phòng mà vị Lão Đại hắc bang kia bao.
Lí Tiến không để tôi mang theo súng, mà dùng băng dính dính khẩu súng vào phía dưới toa ăn(*), như vậy cho dù bị soát người cũng không bị phát hiện ra súng.
Tất cả đều diễn ra như trong phim vậy, tôi đẩy toa ăn tỏ vẻ thong dong đi tới phòng Lão Đại hắc bang kia đang ở trong.
Bốn vệ sĩ ngăn tôi lại, một vệ sĩ mặt đầy râu lạnh lùng hỏi tôi: “Mày là người mới tới sao? Tại sao chưa bao giờ thấy mày?”
Tôi vội cười bồi nói: “Tôi là tạp dịch ở hậu đường, bởi vì hôm nay không đủ người nên được phái đến.”
Vệ sĩ kia “Nga” một tiếng, như thường lệ bắt đầu khám xét người tôi. Khám xét xong rồi nhìn lướt qua những thứ trong toa ăn, sau đó để tôi đi vào.
Vừa mở cửa phòng, tôi liền nghe thấy từng đợt cuồng tiếu lỗ đích, ngay sau đó thấy một mà khó coi
Trong căn phòng rộng lớn đặt một chiếc ***g sắt rất lớn ở giữa, bốn năm nam tử bộ dạng hắc đạo ngồi vây quanh, uống rượu đàm tiếu.
Trong ***g sắt, Quang cả người trần trụi bị trói tay ra sau lưng, nằm rạp xuống đất, không ngừng giãy dụa vặn vẹo.
Một gã mập mạp lên tiếng cười khẩy: “Tìm tiểu thư gì chứ? Tìm một cô tiểu thư chẳng thú vị bằng xem sủng vật của tao phát xuân. . .”
Tôi không biết tôi đã mất bao nhiêu khí lực mới kiềm chế được mình không phát cuồng.
Chậm rãi đẩy toa ăn lại gần sô pha, tôi cực lực khiêm tốn nói: “Ông chủ, đồ của ngài đây ạ.”
“Nga, cứ để đó. . .” Mấy gã kia ngay cả nhìn tôi một cái cũng không nhìn, thuận miệng nói.
Thật sự là một cơ hội tốt! Tôi hít sâu một hơi, rút khẩu súng từ dưới toa ăn bắn điên cuồng . . . .
Ngoài phòng đồng thời vang lên tiếng súng, tôi biết Lí Tiến mai phục ở hành lang cũng đã bắt đầu hành động .
Bởi vì bị tôi đoạt mất thế chủ động, mấy gã kia có hai tên lập tức gục tại chỗ, ba tên còn lại cũng bị thương, chạy ra phía sau sô pha lấy súng phản kích tôi.
Tôi vội trốn vào phía sau một chiếc tủ nơi góc tường, bắn chống trả lại những gã kia. Mấy gã đó đều là cao thủ hắc đạo, tuy rằng bị thương nhưng vẫn vô cùng dũng mãnh.
Ngay khi chúng tôi đang giằng co, Lí Tiến bỗng nhiên vọt vào tiêu sái lưu loát một lượt quét sạch, lập tức giải quyết ba gã còn lại.
Sau khi nguy cơ giải trừ, tôi từ phía sau chiếc tủ lập tức lao tới chiếc ***g sắt.
Quang ở trong ***g tựa hồ cũng hiểu chuyện gì đã xảy ra, giãy dụa cố gắng đứng lên.
Nhìn cậu cả người đầy thương tích, suy yếu không chịu nổi, tôi cơ hồ rơi lệ, vội vàng đánh nát xiềng xích, thật cẩn thận bế cậu ra.
Quang mềm yếu nằm trong lòng tôi, thâm tình nhìn tôi, từ từ lộ ra nụ cười an tâm.
Tôi kích động trong lòng, rốt cuộc không nhịn được, gắt gao ôm cậu vào lòng.
Khoảnh khắc đó, tôi biết mình đã vĩnh viễn chiếm được Quang. . . . . .
(*) Toa ăn:
HOÀN