Đi qua một đoạn đường hầm dài âm u, đoạn phía trước có vẻ trở
nên ngay ngắn hơn, đường đi tuy có chút gập ghềnh vì được con người đi riết mà
thành. Trên những bức vách trên cao đầy những bích họa kì lạ.
Tiêu Ngự lờ mò có thể hiểu sơ sơ được những bích họa đó muốn
biểu đạt cái gì.
Từ những buổi cúng tế trong khánh điện, thị tộc trong chiến
tranh, săn bắn, trồng trọt, nuôi dưỡng, đều được bích họa mô tả toàn bộ từ lúc
cường thịnh đến thời hưng suy. Cổ Đức nhân vốn là một thị tộc cường đại, đã
chinh phục các thị tộc chung quanh, trở thành chúa tể, song cũng vì hoàn cảnh
như thế mà thiên biến, rừng rậm thì biến mất, đất đai thổ nhưỡng phì nhiêu thì
trở nên cằn cỗi như sa mạc, chủng tộc thì bắt đấu suy bại, những người còn lại
bất lực đành đem tất cả hy vọng chuyển về phía thần linh, vì thế, “ Thần” xuất
hiện, bọn họ vì “ Thần” mà xa cho người một thần điện đồ sộ hùng vĩ, thành kính
địa kính bái thần linh, dâng cả tộc nhân đế cúng tế thần. Nhưng cuối cùng những
gì họ cầu xin cũng ko đến, ôn dịch, sợ hãi lan tràn, cuối cùng đem cả thị tộc đầy
xuống hố sâu hủy diệt.
Về phần cái được gọi là “ Thần” kia, thủy chung đều ko xuất
hiện trong bích họa, từ trong máu tanh của những bíc họa, Tiêu Ngự tựa hồ như cảm
nhận được cái được gọi là “ Thần” kia đang đứng đằng sau lưng tất cả mà cười một
cách tàn nhẫn, hắn chứng kiến mọi việc từ đầu đến cuối, từ lúc chủng tộc này
còn bình tĩnh cho đến lúc điên cuồng, sau đó diệt vong, hắn tựa hồ như đang hưởng
thụ toàn bộ quá trình này.
Chứng kiến tràng cảnh cúng tế đầy máu tanh khủng khiếp ấy,
Tiêu Ngự ko khỏi rùng mình, nếu “ cái được gọi là Thần” kia thật sự tồn tại, khẳng
định cũng là một kẻ dị thường, nếu ko hắn cũng sẽ ko ngồi yên mà nhìn hết thảy
tình cảnh phát sinh mà ko ngăn cản.
Tiêu Ngự chuyên chú nhìn bích họa đó, bị nội dung bích họa
làm cho hấp dẫn, trống ngực tự nhiên trở nên dồn dập, những sự tình phát sinh tại
đây qua thật rất đáng sợ. Nếu như Tiêu Ngự đoán ko sai, thì những bức bích họa ở
đây chính là lịch sử của Cổ Đức nhân, chủng tộc này vô cùng cường thịnh, rồi
suy bại để cuối cùng bị hủy diệt trong dòng lịch sử, chỉ còn sót lại tòa thần
điện này cùng những bích họa, như đang kể lại lịch sử của họ cho đời sau.
Ketttttt ! Dưới chân Tiêu Ngự truyền đến vài tiếng động lạ.
“ Nguy, là bẫy rập !” Tiêu Ngự hơi hơi biến sắc …. Độn Hình
!!!
Đinh Đinh Đinh …! Hơn mười mũi tên kim loại tự chế từ bốn
phương tám hướng bắn thẳng đến nhưng đều bị hiệu ứng của độn hình ngăn cản,
Tiêu Ngự nhanh chóng khỏi bãi tên dày đặc, một giây đồng hồ vừa qua, phốc một
tiếng, trên đùi Tiêu Ngự phun ra một dòng máu tươi.
Một mũi tên xuyên thủng bắp đùi Tiêu Ngự, một con số hơn
trăm thương tổn nhẹ nhàng xuất hiện trên đầu Tiêu Ngự, hoàn hảo, chỉ có một mũi
tên bắn trúng Tiêu Ngự.
Tiêu Ngự lập tức lui trở về, tìm một chỗ an toàn ngồi phục hồi
huyết lượng.
Sau khi đã đầy máu, Tiêu Ngự tiếp tục tiến lên phía trước, bất
quá lần này ko dám khinh thường nữa, luôn luôn dùng kĩ năng bài trừ bẫy rập vừa
học được để tránh bẫy rập.
Phía sau vài bức bích họa đột nhiên chuyển biến, ko còn những
hình ảnh tràn ngập máu tanh mà là sự sợ hãi vô cùng vô tận. Vô số Cổ Đức nhân
đã tàn sát lẫn nhau để cúng tế cho thần linh. Cổ Đức nhân khẩu chợt giảm, đương
lúc hoàng hôn u ám một lần nữa bao phủ đầy nơi ở của họ, vô số u linh xuất hiện
trong doanh địa, lũ u linh điên cuồng tàn sát Cổ Đức nhân, tiếng cười ghê rợn của
lũ u linh cùng nhưng tiếng kêu gào thê lương của Cổ Đức nhân bao trùm khắp nơi,
mọi người khóc hô chạy vào thần điện tìm kiếm sự che chở. Tuy nhiên, bên trong
thần điện lạ càng xuất hiện nhiều u linh hơn. Bọn họ bây giờ mới hiểu được rằng,
vị thần mà bọn họ thờ cúng chính là ma quỷ.
Khi tất cả đã trở lại bình yên, toàn cảnh hiện lên một màu
huyết sắc, ánh sáng ban mai của mặt trời chiếu rọi trên mặt đất, những Cổ Đức
nhân may mắn sống sót khóc rời quê nhà, lẳng lặng nhìn thi thể người thân mà cất
bước ra đi.
Bích họa đến đây thì gián đoạn, xem ra nơi này vẫn còn một số
Cổ Đức nhân may mắn tồn tại lưu lại, Tiêu Ngự nhìn những bích họa đó, bi
thương, phẫn nộ, sỡ hãi, các loại tâm tình đồng loạt dâng trào, nhất thời khó
có thể bình tĩnh ngay được.
Tiêu Ngự mạnh mẽ ép cho tâm tình bình tĩnh trở lại, muốn
hoàn thành nhiệm vụ này thuận lợi, hắn cần phải tỉnh táo. Tiêu Ngự hít sâu một
hơi, cố gắng quên đi những hình ảnh ko ngừng xoay quay đầu hắn.
Xuyên qua một địa đạo hẹp dài âm u, Tiêu Ngự phát hiện ra một
cái cầu thang đầy cát vàng hướng lên phía trên, ở trên cùng có một chút ánh
sáng bắt vào, phỏng chừng có lối ra.
Theo cầu thang đi lên trên, rốt cuộc từ trong địa đạo đi ra,
chứng kiến tràng cảnh, Tiêu Ngự bất ngờ rung động, chung quanh là một khu vực
trống trải, có rất nhiều Cổ Đức nhân sinh sống, quanh các ngôi nhà, các loại dụng
cụ sinh hoạt hằng ngày nằm tán loạn, nhưng nhiều nhất chính là những thi hài của
Cổ Đức nhân, khắp nơi đều có thi hài, mênh mông, vô số, ko thể nhìn thấy điểm
cuối.
Âm phong kêu khóc, trên bầu trời là vầng thái dương hắc sắc,
giống như một sự nguyền rủa đáng sợ, Tiêu Ngự đột nhiên rùng mình, cảm giác giống
như đang bước vào địa ngục.
Chuyện này quả thật rất khó tin, nghĩ lại những gì vừa nhìn
thấy trên bích họa, Tiêu Ngự có thể tưởng tượng rằng, nơi đây ngày ấy đã phát
sinh ra những sự tình đáng sợ đến chừng nào, nhìn những cánh đồng bát ngát này,
trong lòng Tiêu Ngự chợt nỗi lên một cảm giác bi thương.
Một trận gió lạnh thổi qua người Tiêu Ngự, cảm nhận được hàn
ý, hắn ko khỏi run người một chút.
Phía xa đường chân trời kia, trên bình tuyến kia có thể lờ mờ
nhận ra được một toàn thần điện kiến trúc hùng vĩ, cao vút đứng sừng sững, lộng
lẫy nguy nga, so với nơi này hoàn toàn khác hẳn, nhưng nhìn kỹ lại, lại thấy
hài hòa vô cùng, tràn ngập mỹ cảm.
Gần đó có một sườn núi cáo, Tiêu Ngự bò lên trên sườn núi,
hướng ánh mắt về phía xa kia, tòa kiến trúc hùng vĩ kia hẳn chính là thần điện
do Cổ Đức nhân kiến tạo nên, trên con đường dẫn đến đó là một cánh đồng bát
ngát đầy rẫy những thi thể. Nhìn kỹ cánh đồng bát ngát đó một lần nữa sẽ thấy
có rất nhiều u linh đang tha thẩn ở đấy.
Hệ thống : Ngươi phát hiện ra cánh đồng hài cốt.
“ Phỏng chừng đây là bản sao” Tiêu Ngự nghĩ thầm, ở cánh đồng
bát ngát quát, ở giữa có rất nhiều hài cốt, thỉnh thoảng có thể thấy được vài
con chuột chạy đi kiếm ăn, và đống hài cốt ấy trở thành một bàn tiệc thịnh soạn
của chúng.
Những thi hài này, có cái bị cọc sắt đâm thủng, dựng lên ko
trung, có cái thì bị trường mâu đâm xâu vào mặt đất, có cái thì tứ chi thiếu thốn,mà
như thế cũng chưa phải trường hợp đặc biệt, vì những thi hài bị đem đi cúng tế
càng kinh khủng hơn, bị cắt thành đoạn đoạn đặt trong mấy cái thùng, phần trên
của cái xác thì được đính vào các cọc sắt.
Khi một dân tộc điên cuồng lên, thì vô cùng đáng sợ, bọn họ
mất đi nhân tính, tiêu diệt lẫn người thân ruột thịt, cuối cùng đẩy nhau về cái
hố diệt vong.
Loài người, là một chủng tộc khó giải thích nhất, bọn họ có
thể có yêu, có quan tâm tới nhau, bọn họ có hận, có cam ghét, những người cao
thượng có thể vì người khác mà hy sinh chính mình, những kẻ ti tiện lại có thể
vì lợi ích bản thân mà sát hại người khác. Loài người trong lịch sử cũng có văn
minh, cũng có dã man, cũng có tàn bạo.
Nơi đây phát sinh hết thảy, chỉ là lập lại lịch sử trong khoảng
thời gian ngắn thôi.