Trán Thương Minh toát ra một tia mồ hôi lạnh, càng nghĩ càng sợ hãi, Tiêu
Ngự rốt cục ẩn tàng thực lực thâm sâu ra sao? Ngay thời điểm đao kiếm của Tiêu
Ngự cùng chiến sĩ Thú Nhân va chạm vào nhau, cái bộ dáng chật vật kia đúng là
khiến cho Thương Minh cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng thầm nghĩ thực lực
của Tiêu Ngự cũng chỉ đến vậy thôi, xem ra danh khí kia chỉ là vẻ bề ngoài, hết
thảy hắn đều nắm giữ trong tay cả. Nhưng lúc Tiêu Ngự đột nhiên triệu hồi ra
cái ảnh tử chiến sĩ, hắn lại một lần nữa mê mang khó hiểu.
Thực lực đích thực của Tiêu Ngự rốt cục mạnh đến dường nào đây, đây là một
cái vấn đề khó bề phân biệt nổi.
Thời gian chầm chậm trôi qua, thời gian đóng băng cũng chậm chậm kéo tới,
Thương Minh cảm giác được uy hiếp của tử vong đang gần tới sát người hắn, hắn
có điểm hối hận, vì cái gì mà cùng với Tiêu Ngự đánh cược chứ, vốn hắn khao
khát có được Triệu Lam Hinh, nhưng sau này lại bị Tiêu Ngự ám toán, lại tuỳ tiện
đồng ý tham gia sinh tử đổ tràng. Một thân trang bị toàn bộ đã hiến cho đối
phương rồi còn muốn hắn trở thành không cấp, tất cả đều là tâm huyết của hắn a!
Băng phong thuật chậm rãi lan ra, thời điểm băng phong toàn thân đã gần kề!
Thương Minh tựa hồ giống như một con thỏ sợ hãi cùng cực mà bỗng dưng nhảy
dựng lên.
Băng hoàn thuật!
Môt đạo Băng hoàn thuật phô xuất ra, hắn cứ nghĩ rằng, dù gì Tiêu Ngự cùng
cổn thân chi làm hai đường mai phục tại phụ cận, dùng Băng hoàn thuật kiểu gì
cũng có thể chiêu đãi một hồi, nhưng mà, chuyện ngoài ý muốn chính là một chiêu
này của hắn lại không hề đánh trúng ai cả, ngay cả cái bóng của Tiêu Ngự cũng
không thấy, thậm chí cũng không phát hiện ra u linh Bỉ Mông.
Kỹ tràng lâm vào một mảnh yên tĩnh, lần đầu tiên hắn cảm nhận được cái tư
vị hoảng hốt
Lạc lôi thuật!
Băng thứ!
Từng đạo ma pháp từ tay xuất ra không ngừng oanh kích mặt đất phụ cận, ý đồ
có thể bức Tiêu Ngự hiện thân, nhưng tất cả đều thất bại, Tiêu Ngự phảng phất
đã biến mất khỏi kỹ trường, mà ngay cả cái bóng của u linh Bỉ Mông cũng không
thấy.
Trong khi đó, Tiêu Ngự lại ẩn thân trong một góc kỹ trường, lạnh lùng quan
khán Thương Minh.
Từng đạo ma pháp bắn ra nhưng thuỷ chung không có phát hiện ra hắn, mà tâm
tư từ đầu của hắn chính là khiến cho tâm tình đối phương rơi vào hoảng hốt cùng
khủng hoảng cực độ, loại cảm giác này sẽ dần khuếch tán, ảnh hưởng đến động tác
của hắn.
Tru nhân tru tâm, pk không đơn giản chỉ là đánh giá tài nghệ mà còn là tâm
lý chiến nữa! Cao thủ giao chiến, một khi tâm trí bị đoạt mất thì việc thắng
lợi chỉ là vô vọng, sẽ hoàn toàn mất đi tin tưởng chiến thắng.
Thương Minh phát cuồng, tự thân thi triển ra một loại phạm vi ma pháp, hy
vọng có thể may mắn đánh trúng Tiêu Ngự đang ẩn thân. Nhưng mà hắn không có
được một thân trang bị hạ vị thần khí như Đường Đường. Không có đại lượng ma
pháp, ma pháp trong người vì thế mà nhanh chóng tiêu hao đi.
Mắt thấy Thương Minh đã phát cuồng ở trung tâm kỹ trường, khoé miệng Tiêu
Ngự lộ ra một tia cười lạnh, lúc này nếu hắn động thủ, lấy trạng thái hiện tại
của Thương Minh mà nói, muốn ngăn cản hắn quả thực là không có khả năng.
“Không sai biệt lắm.”
Tiêu Ngự cảm giác được thời gian đã không sai biệt lắm, thi triển ra Tật
phong bộ kèm Tật phong gia tốc cùng với Thuấn tiến gia tốc ma pháp, uyển chuyển
lướt nhanh như gió, hướng Thương Minh đánh tới.
Tiêu Ngự, phân thân cùng u linh Bỉ Mông cùng lúc đánh tới.
Thương Minh nhìn thoáng qua lượng ma pháp, hắn phải lo lắng về vấn đề này,
nhưng lúc này bốn phía đều yên tĩnh, nếu hắn không phóng ra ma pháp phạm thì
trong nội tâm hắn lại không cảm thấy an toàn chút nào, huống chi kỹ năng đào
tẩu của hắn vừa rồi vì ứng phó với Tiêu Ngự cũng đã dùng hết rồi
Một đạo hàn quang từ sau lưng hắn đột nhiên bắn tới, đồng tử Thương Minh
bỗng nhiên co rụt lại, trở mình chuẩn bị nghênh chiến đem một đạo chuỷ thuỷ đâm
xuống dưới.
Thương Minh cho dù có thể trốn được một đạo công kích thì đạo thứ hai cũng
không thể tránh khỏi, huống chi bên cạnh hắn còn có u linh Bỉ Mông như hổ rình
mồi.
“Nhanh quá! Xong rồi…”
Trong đầu Thương Minh hiện lên một cái ý niệm cuối cùng, Tiêu Ngự chia làm
hai đường trước sau công kích đánh trúng Thương Minh, đem hắn đánh cho đầu hoa
mắt choáng, trước sau trúng mấy lượt công kích hiểm ác.
Mạt hầu!
Mạt hầu!
Tiêu Ngự cùng cổn thân truỷ thủ trước sau xẹt qua cổ họng của Thương Minh,
máu tươi như nước cuồn cuộn tuôn ra, tất cả chỉ kéo dài trong có năm giây.
Thương Minh liền bị Tiêu Ngự và cổn thân xử lý.
Người chơi còn lại trên đài chưa kịp chuyển thân rời đi thì Tiêu Ngự đã
nhanh chóng kết thúc trận chiến, làm cho các ngoạn gia trố mắt. Dưới kỹ tràng
chỉ còn lại một mảnh yên lặng, những người chơi khác gần như bị hành động của
Tiêu Ngự khiến cho tâm linh rung động mạnh mẽ.
“Thật mạnh, hiện tại ta mới phát hiện ra thì ra lão đại dụng có thể sử dụng
được ảnh tử chiến sĩ, xem cũng có thể so bì với Lưỡi Lê một phần!”
Lưỡi Lê lúc trước cũng dụng tới ảnh tử chiến sỹ kỹ năng, cơ hồ giống như
một loại phong cách vậy, đồng dạng một dạng thủ pháp. Pháp hệ tất tử, chức
nghiệp cận chiến cũng rất khó có thể chống cự được, không gì có thể đánh bại
được Nhuyễn Đao, loại chiến thuật này lại được Tiêu Ngự tái hiện, u linh Bỉ
Mông gia nhập với chiến thuật này lại càng thêm vào không chê vào đâu được.
Không thể kháng cự, các người chơi khác lại càng thêm rung động.
Tuy rằng chỉ có ngắn ngủn mấy giây nhưng cũng chỉ chừng ấy thời gian cũng
đạt tới gần như hoàn mỹ!
“Đúng vậy, thật mạnh!”
“Ca, trông ngươi rất đẹp trai a!”
Tiểu Vũ hoan hô một tiếng, đánh vỡ bầu không khí yên tĩnh trong cạnh kỹ
tràng quốc gia. Tiếng hô quanh quẩn trong sân thi đấu thật lâu, đây cũng chính
vì sự thán phục từ tận đáy lòng mà thốt ra.
“Thế nào, ta đã nói ca ca ta rất lợi hại mà.”
Tiểu Vũ hướng mấy tên bạn học ngồi cạnh tự hào, nói.
“Những lời này ngươi đã nói đến mấy chục lần rồi a!”
“Hì hì, đó là ta sợ các ngươi không hiểu được mà thôi.”
Tiểu vũ giương gương gương mặt nhỏ nhắn lên.
Mấy nam đồng học không khỏi cười khổ, ca ca của ngươi thật lợi hại, cả nhà
ngươi đều lợi hại, cả tà ác liên minh cũng không tìm ra một đối thủ! Bọn họ mấy
người đi theo Tiểu Vũ kỳ thật đều có chủ ý, nhưng ca ca của nàng quả thực quá
mạnh mẽ, làm cho người ta cảm giác được áp lực rất lớn. Cứ thử nghĩ mà xem, nếu
như tiểu muội Tiểu Vũ của chúng ta mà tìm bạn trai thì chắc hẳn Tiểu Vũ sẽ lấy
ca ca của nàng ra làm tiêu chuẩn, điều này tự nhiên khiến nàng nhìn bọn họ tự
nhiên chướng mắt vô cùng, bọn họ không khỏi uể oải vạn phần.
Thương Minh được hồi sinh lại, vừa rồi hắn bị Viên Thần xử lý, nhiều ít có
chút khó chịu nhưng đối mặt với Tiêu Ngự, hắn cũng không có lời nào để nói nữa,
cho dù đấu lại mười trận thì kết quả cũng như nhau mà thôi, làm hắn thập phần
uể oải.
“Đừng quên đánh cuộc, thiếu chút nữa là ta đã quên rồi, nếu ngươi không
chấp hành thì đầu não cũng sẽ cưỡng chế chấp hành mà thôi.”
Tiêu Ngự lạnh lùng nói, trong lời nói lại lần nữa chọc vào nỗi đau bại
tướng của hắn, Thương Minh không còn lời nào để nói được nữa.
“Sự tình lúc trước ta cần phải giải thích, lúc này ngươi buông tha cho ta,
ta có thể ngang hàng bồi thường cho ngươi, không, gấp đôi, chờ cho ta có được
hai phần trang bị, ta nhất định sẽ trả lại cho ngươi.”
Thương Minh mềm giọng, khẩn cầu nói.
Thương Minh rốt cục cũng đã chịu thua, nhưng Tiêu Ngự có thể cho hắn một cơ
hội sao? Không có khả năng! Trong đầu của Tiêu Ngự, Thương Minh xem ra chỉ là
một con chó dữ mà thôi, thân trong hãm cảnh thì nó chỉ có thể vẫy đuôi mừng
chủ, một khi thoát khỏi sẽ hung hăn cắn trả ngươi một nhát, tuyệt đối không thể
để cho ngươi có cơ hội!
“Trận đấu đã kết thúc, ta sẽ hướng đầu não cưỡng chế chấp hành, cút đi!”
Sắc mặt Thương Minh chuyển từ hồng sang trắng, chuyển giọng nhìn chằm chằm
Tiêu Ngự hung tợn nói:
”Ta sẽ nhớ kỹ ngươi!”
“Cảm ơn, nếu ngươi mà còn dám đến, văn võ tùy chọn, tuỳ thời ta sẽ phụng
bồi!”
Tiêu Ngự cười lạnh một tiếng, nói.
Thương Minh hạ tràng, sau là Viêm Thần thượng tràng, đây trận đấu tối hậu
của lượt trận một đối một.
Mắt thấy Tiêu Ngự đứng đối diện, sắc mặt Viêm Thần biến ảo không chừng, thở
dài một hơi nói:
“Trận đấu trước, ta cũng ẩn tàng một phần thực lực.”
Nói xong, tay phải y khẽ nhấc lên, một phiến băng hoa xoay tròn trong lòng
bàn tay hắn, nở rộ ra đoá đoá liên hoa, chiết xạ ra từng đạo hàn quang.
Băng Pháp Sư! Trên khán đài của cạnh kỹ bỉ tái có tiếng người kinh hô nhỏ
một tiếng, không nghĩ tới Viêm Thần cư nhiên lại là Băng hoả song pháp! Liên
tục xuất hiện hai hệ ma pháp, thật đúng là khiến kẻ khác phải ngạc nhiên.
Thương Minh nhìn thấy cảnh này, sắc mặt phức tạp vô cùng. Rốt cục cũng chấp
nhận số phận, thì ra che dấu thực lực không chỉ riêng Tiêu Ngự mà thôi!
“Tên Thương Minh kia căn bản là không đáng để ta động thủ, ta che dấu thực
lực cũng chính là vì ngươi. Ngươi là đối thủ duy nhất của ta. Chẳng qua…”
Viêm Thần nói xong, quay mình chuyển hướng nói tiếp:
“Hiện tại đã không cần phải… ngươi không ngờ cũng học được kỹ năng Ảnh Tử
Chiến Sĩ, nếu đánh tiếp ta khẳng định sẽ bại rất thê thảm, vậy sao ta lại không
lưu lại cho mình chút mặt mũi chứ, ta nhận thua!”
Ảnh tử chiến sĩ một phân thành hai, ám ảnh khắc chế lại không dùng mắt
khống chế, điều này đối với pháp sư mà nói thì không có khả năng đánh bại được
Tiêu Ngự!
Hệ thống: Viêm Thần nhận thua!
Nghe được ý tứ trong lời nói của Viêm Thần, Tiêu Ngự cảm khái rất nhiều,
Viêm Thần hắn đích thân nhận thua với Tiêu Ngự nhưng thật ra là tiết kiệm được
rất nhiều khí lực, nếu không cho dù hai người có toàn lực đánh một trận thì kết
quả vẫn là Tiêu Ngự thắng, thân pháp của đạo tặc tựu khắc chế pháp sư, hơn nữa
ảnh tử chiến sĩ cùng ám ảnh khắc chế lại cường hiệu thếm chiến đấu lực cho hắn,
sức chiến đấu phi thường mạnh mẽ, pháp hệ căn bản là không phải đối thủ.
Rất nhanh, trận thi đấu một đối một nhanh chóng có được kết quả.
Tiêu Ngự đánh chín tràng, chín tràng toàn thắng, Viêm Thần đành phải đứng
thứ hai, Thương Minh đệ tam, Đao Kiếm đệ tứ, Sa Đọa đệ năm, Hầu Tử đệ sáu, Cây
Quýt thứ bảy, Thư Sinh thứ tám, Tiểu Đao thứ chính, Chanh đệ thập.
Kết quả loạt trận một đối một của quốc gia cạnh kỹ tràng đã được công bố
ra, khiến cho người chơi triển khai thảo luận kịch liệt, không khí hào hứng vô
cùng.
Trận đấu rốt cục đã chấm dứt, Tiêu Ngự thở dài một hơi nhẹ nhõm. Đối với
hắn mà nói, kết quả của trận này xem như đã là tốt nhất rồi, trận đầu chấm dứt
hắn liền đoạt được một bộ trang bị thần khí, nghĩ đến đây hắn không khỏi có
chút hưng phấn.
Mà bên phía Thương Minh, kho đồ và trang bị của hắn đều đã tập trung lại
một chỗ, không thể tiến hành giao dịch được nữa. Khi các trận đấu chấm dứt,
Tiêu Ngự sẽ mời đầu não cưỡng chế đoạt lấy tất cả trang bị của Thương Minh.
Thương Minh tốt xấu gì cũng là kẻ có hạng trong liên minh tà ác, thứ tốt khẳng
định là có không ít. Đã đánh cuộc dưới sự khống chế của đầu não thì không thể
nào ăn quịt được. Hiện giờ Thương Minh đã không còn khả năng uy hiếp hắn nữa.
Điều này đối với Tiêu Ngự mà nói quả là một chuyện tốt.
Tiêu Ngự từ trên kỹ tràng đi xuồn nghỉ ngơi, hắn cũng thập phần thỏa mãn.
Sau đó là đến những trận hai đối hai, so với những trận một đối một mà nói, hai
đối hai lại ít kịch tính hơn nhiều, các đội tham gia hai đối hai đụng tới đội ngũ
của Tiêu Ngự và Triệu Lam Hinh đều tránh lui. Tất cả đều không phải chân chính
nhận thua mà sau một hai lượt tất công đều vội vàng kết thúc. Tiêu Ngự và Triệu
Lam Hinh vừa lên đài liền dùng toàn lực kết thúc trận đấu, ảnh tử chiến sĩ, u
linh Behemoth cùng đấu chiến thiên sứ, cơ hồ toàn diện áp chế đối thủ. Quá quan
trảm tướng thật là thoải mái. Chỉ có hai đội ngũ có khả năng uy hiếp đến hắn
chính là đội ngũ của Tử Thần và Hòa Lê Trì kia một tổ, nhất là tổ của Tử Thần,
Phong hòa tri vũ quả thật tạo thành phiền phức rất lớn cho Tiêu Ngự, nhưng Tiêu
Ngự cùng Triệu Lam Hinh cuối cùng cũng thắng khó một trận, giành được quán quân
của hai đối hai.