Nghe Phí Tư giảng giải, trong đầu Tiêu Ngự hiện ra một vài bức
tranh thảm khốc, mấy trăm du hồn long dăng kỵ sĩ thề bảo vệ quê nhà, và mấy
trăm lần cùng người nạp đức anh dũng chiến đấu, từng người chết trận trên sa
trường, cuối cùng dã thác thành, hiện tại cũng là di thất chi thành, trở thành
cứ điểm của người nạp đức, về phần sau này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mọi
người nạp đức như thế nào biến thành bán vong linh, Phí Tư cũng không biết.
Nhìn tòa trạch viện này, long dăng kỵ sĩ Phí Tư thì thầm
ngâm nga:
Dạ thâm liễu, da lan hoa tiểu tiểu đích khai phóng, phủ mạc
tâm ái đích kỵ sĩ thương, mĩ lệ đích cô nương, ngã tức tương khứ viễn phương…”
(Đêm đã khuya, hoa lan lặng lẽ nở, kỵ sĩ yêu thích vuốt ve
trường thương, cô nương xinh đẹp, ta sắp đi về phương xa)
Mặc dù thanh âm của nghe không được hay lắm, nhưng là trong
tiếng hát ẩn chứa tình cảm sâu kín làm người khác dung động.
Bài hát này miêu tả một người kỵ sĩ vì bảo hộ quê nhà, từ biệt
cô gái mình yêu thích, đi ra chiến trường, tiếng hát du dương và truyền cảm nhẹ
nhàng bình dị bên tai Tiêu Ngự.
“Tên bài hát này là gì vậy?” Nghe long dăng kỵ sĩ Phí Tư hát
hết bài, Tiêu Ngự hỏi.
“Dạ lan hoa.” Long dăng kỵ sĩ Phí Tư nói.
“Tên thật là lạ.”
share by kiemhiepcac.net
“Dạ lan hoa tượng trưng cho nối nhớ mong cùng tình yêu trong
sáng vô cùng, mỗi khi màn đêm phủ xuống, dạ lan hoa sẽ theo gió bay múa, theo
gió bay về phương xa, gửi gắm nỗi nhớ nhung của mọi người tới người mình yêu.”
Long dăng kỵ sĩ Phí Tư giải thích nói.
Tiêu Ngự không khỏi nhìn thoáng qua long dăng kỵ sĩ Phí Tư,
trên nét mặt kiên cường này, có một thoáng bi thương khó tả, có lẽ hắn cũng
đang nhớ tới người thân.
“Thủ vệ quê nhà, thủ vệ người yêu.” Long dăng kỵ sĩ chứng kiến
xuất hiện một cái bóng dáng màu đỏ, thương kỵ sĩ trong tay giương lên, một con
long dăng rất lớn bỗng dưng xuất hiện trong không trung, long dăng kỵ sĩ Phí Tư
cưỡi trên người long dăng, lao xuống phía dưới, thương kỵ sĩ trong tay huy vũ tạo
ra liên tiếp các màu sắc đẹp đẽ, bao trùm lên hồng y giáo sĩ này. Thương kỵ sĩ
của long dăng Phí Tư đâm xuyên qua ngực tên hồng y giáo sĩ, điên cuồng đem hồng
y giáo sĩ này xé ra thành từng mảnh nhỏ.
Giết chết hồng y giáo sĩ, long dăng kỵ sĩ Phí Tư điều khiên
long dăng bay về phía bên cạnh Tiêu Ngự.
“Đáng tiếc không được chia kinh nghiệm.” Tiêu Ngự thở dài một
hơi.
Ngươi có biết long dăng kỵ sĩ ở ngoài dã thác thành kia
không?” Tiêu Ngự hỏi.
“Đó là cháu đời thứ 71 của ta, hắn phụ trách nghênh tiếp và
chỉ dẫn sứ giả. Hắn cũng giống chúng ta là long dăng kỵ sĩ thủ hộ tòa thành thị
này.” Long dăng kỵ si Phí Tư nói.
Cháu đời thứ 71, Tiêu Ngự lộ ra vẻ mặt cổ quái. Bộ dáng của
long dăng kỵ sĩ Phí Tư thoạt nhìn cũng rất trẻ, mà lão đầu kia ở ngoài dã thác
thành thoạt nhìn có lẽ cũng đã bảy mươi tám mươi rồi. Tuổi tác thực tế của hai
người, chênh lệch thật nhiều! Nguyên lai lão đầu chỉ là một người chỉ dẫn giả.
Tiêu Ngự còn tưởng ràng là một nhân vật trọng yếu chứ, xem ra trước kia chính
mình đã nghĩ nhầm rồi.
“Kế tiếp chúng ta sẽ đi đâu?” Tiêu Ngự hỏi, Tiêu Ngự đối với
tòa thành thì này không quen thuộc. Không biết kế tiếp nhiệm vụ nên làm như thế
nào, chỉ có thể để cho long dăng kỵ sĩ Phí Tư chỉ dẫn cho mình. Tiêu Ngự đoán
được nội dung kế tiếp của nhiệm vụ hẳn là muốn Tiêu Ngự phối hợp dọn sạch người
nạp đức bán vong linh trong thành thị.
“Chúng ta phải đi xuống tư lạc đức chi thành, ở dưới mặt đất
của thành thị này, là hang ổ của người nạp đức.” Long dăng kỵ sĩ Phí Tư trong
đôi mắt hiện lên một đạo quang mang sắc bén.
Phía dưới tòa thành thị này còn có một thành thị? Trong lòng
Tiêu Ngự giật mình. Chả lẽ kế tiếp của nhiệm vụ là đem người nạp đức của tư lạc
đức chi thành ở dưới mặt đất tiêu diệt sạch sẽ? Nội dung của nhiệm vụ này thật
là nhiều.
Tiêu Ngự cùng long dăng kỵ sĩ từ trong hẻm nhỏ đi ra, về tới
đường chính của trung tâm dã thác thành, theo như lời của Phí Tư đi đến cửa vào
của tư lạc đức chi thành ở dưới đất.
Trong dã thác thành cũng không phải tất cả là hồng y giáo
sĩ, tuyệt đại bộ phận các địa phương đều chỉ có một ít lam y giáo sĩ tuần tra.
Là một ít quái vật tinh anh bình thường cấp hai mươi.
“Xem ra phụ cận cái hẻm nhỏ kia là khu vực trọng yếu, mới an
bài nhiều hồng y giáo sĩ như vậy.” Tiêu Ngự nghĩ thầm, để cho long dăng kỵ sĩ
Phí Tư đứng ở một bên, còn mình an tâm giết đám lam y giáo sĩ này.
share by kiemhiepcac.net
Cấp bậc rất trọng yếu, đám lam y giáo sĩ là quái pháp hệ. Lực
công kích rất mạnh, nhưng phòng ngự rất thấp, giá trị kinh nghiệm lại phi thường
phong phú, gấp khoảng ba lần quái bình thường cấp hai mươi, Tiêu Ngự an tâm giết
đám lam y giáo sĩ này, chuẩn bị ở chỗ này giết nhiều quái một chút.
Long dăng kỵ sĩ Phí Tư mặc dù lo ngại tốc độ chậm chạp của
Tiêu Ngự, nhưng cũng không có biện pháp, hắn tất nhiên phải nghe theo lời nói của
Tiêu Ngự, hắn không rõ, tại sao Tiêu Ngự không cho hắn ra tay.
Tiêu Ngự dọn sạch lam y giáo sĩ ở phụ cận. Nhìn giá trị kinh
nghiệm một điểm lại một điểm đinh đinh một tiếng, trên mặt đất rơi ra một miếng
ngọc bích. Tiêu Ngự cầm lấy xem một chút, là một miếng thâm lam bảo thạch.
Thâm lam bảo thạch: Giá trị ma pháp +30. Dùng để gia công bảo
thạch, khảm nạm, công trình học.
Nghe nói trước mắt một miếng thâm lam bảo thách đều bán được
giá cao là năm trăm kim tệ, xem như là một kiện đồ vật không tồi.
Tiêu Ngự cất thâm lam bảo thạch vào trong hành trang, tiếp tục
giết quái, một mặt tiến tới đích, ngoại trừ miếng thâm lam bảo thạch này, Tiêu
Ngự vẫn kiếm được không ít lam trang và lục trang, hẳn là có thể bán được không
ít kim tệ. Đánh hắc tái làm cho Tiêu Ngự kiếm được không ít tiền mặt, Tiêu Ngự
không cần phải đến diễn đàn giao dịch để tiêu thụ kim tệ rồi, mà phải chuyên
tâm thụ thập thật nhiều kim tệ dùng để tăng thực lực của bản thân lên, thực lực
của bản thân tăng lên, có thể thông qua đánh hắc tái kiếm được nhiều tiền hơn,
chuyện này Tiêu Ngự vẫn còn phải tính toán.
Bận rộn gần ba giờ, hệ thống truyền đến âm thanh nhắc nhở
thăng cấp.
“Lại lên một cấp.” Tiêu Ngự nhìn thoáng qua bảng thuộc tính,
trước mắt cấp bậc là cấp hai mươi hai.
Sau khi lên cấp hai mươi hai, Tiêu Ngự so với đám quái bình
thường nay cao hơn hai cấp, giết chết quái bình thường cấp hai mươi này hiệu quả
càng rõ ràng, tốc độ giết quái nhanh hơn không ít, nhưng đồng thời giá trị kinh
nghiệm đạt được lại hạ xuống.
Tiêu Ngự đang chuẩn bị tiếp tục tiến về phía trước, phía xa
một đội ngũ bóng dáng màu đỏ hướng tới Tiêu Ngự cùng Phí Tư đi lại đây.
“Tích tích, phát hiện hồng y giáo sĩ, số lượng 30, đang tới
gần…” Người máy nói. Giáo sĩ, Tiêu Ngự là tuyệt đối không đối phó được.
“Phí tư, giao cho ngươi.” Tiêu Ngự quay đầu lại nhìn về phía
Phí Tư nói, hắn không thể giết chết nhiều hồng y giáo sĩ như vậy, đối với Phí
Tư có thể giết chết đàm hồng y giáo sĩ này không, Tiêu Ngự cũng có chút lo lắng,
nếu Phí Tư chết, không thể nghi ngờ là nhiệm vụ thất bại.
Đám hồng y giáo sĩ phát hiện Tiêu Ngự cùng Phí Tư, lập túc
hùng hổ hướng bên này đánh tới.
Phí Tư vung trường thương kỵ sĩ trong tay, lao tới đám hồng
y giáo sĩ.
Suy nghĩ của Tiêu Ngự xoay chuyển, hắn không thể cứ đứng như
vậy. Cho dù là không thể giúp được cái gì, cũng phải xông lên giết chết mấy tên
hồng y giáo sĩ.
Long viêm phá!
share by kiemhiepcac.net
Thương kỵ sĩ trong tay Phí Tư nổi lên hỏa diễm màu đỏ rực rỡ,
xông lên phía trước đâm tới một tên hồng y giáo sĩ, phốc, hỏa diễm phun ra, tên
hồng y giáo sĩ này toàn thân bị cháy sạch. Thương kỵ sĩ tỏng tay Phí Tư huyễn
hóa ra nhiều đáo hoa nhọn, trùm tới tên hồng y giáo sĩ này, trong nhất thơi huyết
vị bắn khắp nơi. Hồng y giáo sĩ này bị mũi nhọn xé thành từng mảnh nhỏ.
“Nguyên lai máu của bán vong linh cũng là màu đỏ.” Tiêu Ngự
nghĩ thầm.
Chứng kiến Phí Tư giết chết một hồng y giáo sĩ, đám hồng y
giáo sĩ này càng thêm điên cuồng, đánh về phía Phí Tư.
Thần chi thẩm phán!
Một cột sáng từ trên trời giáng xuống. Đem tên hồng y giáo
sĩ trong đó hóa thành tro tàn.
Nếu như xông lên liều mạng đối phó như vậy với đám hồng y
giáo sĩ , không thể nghi ngờ là muốn chết, Tiêu Ngự nhớ lại, chính mình cũng
không phải cái cũng kém, bởi vì có thần dụ chi thư có hiệu quả hạ thấp thuộc
tính đối với quái hệ bất tử, Tiêu Ngự không cần làm gì, chỉ cần tới gần đám hồng
y giáo sĩ này. Tiềm Hành tới địa điểm hỗ trợ Phí Tư chiến đấu kịch liệt, mặc dù
làm như vậy rất nguy hiểm.
Hơn hai mươi tên hồng y giáo sĩ phát uy thật là kinh khủng,
bọn họ bao vây Phí Tư lại, không ngừng lấy vũ khí trong tay công kích Phí Tư. Đồng
thời đối mặt với nhiều hồng y giáo sĩ như vậy. Phí Tư chiến đấu đúng là có phần
cố hết sức.
Thiên long trảm!
Thương kỵ sĩ trong tay Phí Tư biến ảo thành một con địa long
to lớn, hướng phía dưới chém xuống, lực lượng bá đạo đem hồng y giáo sĩ chém
thành hai nửa, xé rách thành từng mảnh nhỏ.
Chứng kiến Phí Tư liên tục chém giết mấy tên hồng y giáo sĩ,
Tiêu Ngự không khỏi líu lưỡi, người này thật đúng là mạnh mẽ, Tiêu Ngự cẩn thận
tới gần, rốt cuộc thần không biết quỷ không hay đi tới trung tâm chiến trường,
tất cả hồng y giáo sĩ đều không có phát hiện sự tồn tại của Tiêu Ngự, đám hồng
y giáo sĩ này đã bị lực lượng nào đó áp chế. Thuộc tính phần lớn hạ xuống. Phí
Tư chiến đấu trở lên ung dung thoải mái hơn rất nhiều.
Sau mấy lần, Phí Tư liên tục chém chết sáu tên. Hơn nữa Tiêu
Ngự giết chết một tên, trên chiến trường vẫn còn lại hai mươi ba tên hồng y
giáo sĩ, huyết lượng của Phí Tư tổng cộng là 21000, bị mất mất 8000.
share by kiemhiepcac.net
Long quyển liệt sát!
Phí Tư chợt quát một tiếng, thương kỵ sĩ trong tay quét
ngang ra ngoài, thương kỵ sĩ làm không khí va đập, phát ra tiếng rít bén nhọn,
bức lui hơn mười tên hồng y giáo sĩ, đâm vào trong cơ thể một tên hồng y giáo
sĩ, điên cuồng mang thương đem tên hồng y giáo sĩ kia chia thành bốn mảnh bị
ném bay lên trời, quyền trượng trong tay rơi xuống hướng tới lưng Phí Tư đập xuống.
“Không tốt!” Tiêu Ngự hô nhỏ một tiếng, nếu Phí Tự bị hồng y
giáo sĩ đánh rơi khỏi long dăng sẽ gặp phải phiến toái, chứng kiến hồng y giáo
sĩ hướng phí tư đánh tới, Tiêu ngự một chiêu Thần Chi Tài Quyết phóng ra ngoài.
Huyết lượng tên hồng y giáo sĩ kia vốn còn lại không nhiều lắm,
sau khi bị Thần Chi Tài Quyết công kích, bay ngược ra ngoài, ngã trên mặt đất.
Phí tư lúc này mới ý thức được phía sau có người đánh lén,
quay đầu ánh mắt hướng tới Tiêu Ngự cảm kích, vung thương kỵ sĩ trong tay lên,
tiếp tục đánh mạnh tới tên hồng y giáo sĩ khác.
Bởi vì thi triển một chiêu kĩ năng công kích, trạng thái ẩn
hình của Tiêu Ngự biến mất, mấy tên hồng y giáo sĩ phát hiện Tiêu Ngự, quát
tháo đánh tới Tiêu Ngự.
Tật Phong Bộ!
Tiêu Ngự một chiêu Tật Phong Bước ngăn cản công kích của mấy
tên hồng y giáo sĩ này, nghiêng người né tránh.
Long viêm trảm!
Một đoàn hỏa long hướng bên này đánh tới, đem một tên hồng y
giáo sĩ truy kích Tiêu Ngự nuốt vào. Trên người tên hồng y giáo sĩ nổi lên hỏa
diễm nóng rực, phát ra tiếng hét thê lương, thân thể từ từ co lại, cuộn mình
trên mặt đất, biến thanh một khối thi thể cháy đen.
Mấy tên hồng y giáo sĩ này không hề thấy e ngại chút nào, vẫn
như cũ dũng cảm quên mình đánh tới phía Phí Tư.
Tiêu Ngự tiến vào trạng thái Tiềm Hành, cuối cùng tránh khỏi
sự truy kích của hồng y giáo sĩ.
Rống, long dăng phát ra một tiếng gầm mạnh mẽ, một đôi móng
vuốt bắt lấy một tên hồng y giáo sĩ, hung hăng xé ra, đem tên hồng y giáo sĩ
này chia thành hai nửa.
Phí Tư chợt quát một tiếng, thương kỵ sĩ trong tay đầm vào đầu
một tên hồng y giáo sĩ, làm đầu tên hồng y giáo sĩ bị đục thành lỗ.