Vó trước của u linh bán nhân mã giơ lên, muốn đạp xuống người
Áo Đức.
Thân thể của áo đức thoáng lui lại phía sau một chút, sau đó
trở tay lại đâm ngược một kích vào thân thể u linh bán nhân mã, chủy thủ ở tay
phải đâm vào lưng nó, thương tổn lên đến 3500 nhẹ nhàng xuất hiện trên đầu u
linh bán nhân mã.
U linh bán nhân mã bị mất mục tiêu, vó trước nặng nề giẫm
lên mặt đất khiến mặt đất ầm ầm rung động, mặt đất nham thạch bị vỡ thành từng
khối lớn, một cỗ khí thế mạnh mẽ quét ngang mặt đất, mặt đấtxung quanh nó ba bước
lập tức vỡ nát.
Bị luồng sóng năng lượng quét trúng người, áo đức rên lên một
tiếng, hơi hơi choáng váng, ngắn ngủi trong 2 giây, u linh bán nhân mã xoay người
lại “tặng” Áo Đức 1 tên, một đạo mũi tên màu bạc bắn thẳng về phía vai phải của
Áo Đức.
Áo đức cũng không chịu yếu thế, tay trái nắm thành quyền,nằng
nề nện lên thần thể của u linh bán nhân mã, u linh bán nhân mã gầm to một tiếng,
thân thể bắn thẳng vào trong thần điện.
Áo đức từ trong hành trang lấy ra một bình đại hồng sau đó uống
vào, rồi từ từ đi về phía u linh bán nhân mã.
U linh bán nhân mã lảo đảo đứng dậy, mặt tràn đầy vẻ sợ hãi,
lực lượng của tay trái áo đức quá mạnh mẽ, khiến nó cảm thấy rất hoảng sợ.
Tiêu ngự nhận thấy Áo Đức và u linh bán nhân mã vốn không
cùng một cấp bậc, hắn hoàn toàn có thể dùng tay trái để chiến thắng u linh bán
nhân mã. Tiêu ngự có chút nghi ngờ đối với nhiệm vụ này, con u linh bán nhân mã
này chỉ là một con BOSS nhỏ trông coi thần điện mà thôi, vậy mà áo đức đã phải
cố hết sức, nhiệm vụ kế tiếp sẽ phải làm thế nào đây?
Áo Đức lập tức dùng tay trái kết liễu u linh bán nhân mã,
đem nó hoàn toàn hạ gục.
- Già rồi, đối phó mỗ con u linh bán nhân mã này mà phải tốn
sức như vậy! - Áo đức thở dài một hơi, trong giọng nói mang theo vẻ anh hùng phẫn
chí, nếu không phải vì bị nguyền rủa thôn phệ dần lực lượng, lực chiến đấu của
hắn chắc chắn không chỉ như vậy. Hiện tại hắn chỉ có thể sử dụng lực lượng còn
chưa bị thôn phệ để chiến đấu, điều này không thể không nói là một loại châm chọc
đối với hắn.
- Mặc kệ là chiến đấu ra sao, luôn luôn phải bảo trì khoảng
cách 20 bước, không nên tới quá gần. Lát nữa có thể có thêm người xuất hiện! -
Áo đức nhìn thoáng qua tiêu ngự ở phía sau nói.
Tiêu ngự đương nhiên hiểu điều này. Ở trong thần điện này bất
cứ con quái tinh anh nào tiêu ngự cũng không thể đối phó được, hắn chỉ có thể đứng
nhìn ở bên cạnh, chỉ có thể nhìn áo đức chiến đấu. Vì thế hắn không chút do dự
làm theo lời áo đức nói.
Có người xuất hiện?Áo Đức nói vậy là có ý gì đây?
Áo đức lại lấy ra thứ gì đó từ trong hành trang. Sau đó tại
trên mặt đất vẽ vài đồ án hình tròn không biết để làm gì. Sau đó hắn chỉ tay về
phía đồ án hình tròn, trong miệng thì thào gì đó.
Một đạo quang mang chói mắt xuất hiện. Rồi một người mặc
pháp bào màu xám hiện ra, trong tay cầm một cây pháp trượng màu bạc. Trên mặt
có một chòm râu rất dày,thoạt nhìn có chút lôi thôi. Tuổi có vẻ không sai biệt
lắm với áo đức, phỏng chừng là bị truyền tống từ nơi khác đến.
- Hắc hắc, Áo Đức. Người sao lại đến đây vậy?Xem ra ngươi thật
sự đã già rồi, không phải bị Khắc Lị Ti lấy sạch rồi chứ? - Pháp sư kia châm chọc
nói.
- Lôi Đa Nạp, ngậm cái miệng thối của ngươi lại, nếu ngươi
còn nói nhảm như vậy nữa, ta cũng không ngại giáo huấn ngươi ngay tại đây. - Áo
đức lạnh lùng liếc mắt nhìn pháp sư tên Lôi Đa Nạp kia.
Lôi Đa Nạp bị dọa một trận nhanh chóng thối lui về bên cạnh,
quang mang của pháp trượng nhấp nháy, dáng vẻ đề phòng. Sau đó ngượng ngùng
nói:
- Đừng nghiêm túc như vậy chứ, chỉ đùa chút thôi mà.
Áo Đức không tiếp tục đề ý đến lôi đa nạp nữa, cúi đầu tiếp
tục công việc của mình.
Lôi Đa Nạp mất hứng lầm bầm một câu:
- Pháp không cùng Tặc đấu, Pháp sư là một nghề nghiệp cao
quý.
Áo Đức có vẻ không nghe thấy điều này. Một lát sau, trong trận
pháp hình tròn quang mang lại một lần nữa sáng lên, một nữ cung tiễn thủ khoảng
30 tuổi dáng người hỏa bạo xuất hiện bên trong pháp trận.
- Này, Khắc Lị Ti, đã lâu không gặp! - Lôi Đa Nạp nhìn nữ
cung tiễn thủ có vóc người hỏa bạo kia, mồm miệng liến thoắng hỏi. Lão yêu tinh
này đã hơn 60 tuổi rồi, nhưng mà chăm sóc quả thật là quá tốt, khiến cho người
ta tưởng rằng mới chỉ là một đại cố nương tầm 30 tuổi.
Nữ cung tiễn thủ kia có vẻ coi thường lôi đa nạp, chỉ tùy tiện
đánh giá chung quanh xem đây là địa phương nào, sau đó ánh mắt dừng lại trên
người áo đức rồi nói:
- Lão quỷ, ta biết các ngươi gọi ta đến tuyệt đối là không
có việc gì tốt, ta còn muốn sống lâu thêm vài năm, không ngờ các ngươi lại đem
ta đến địa phương quỷ quái này.
- Thôi đi, ngươi cùng lắm có thể sống thêm 2,3 năm nữa, chờ
đến khi chúng ta hoàn toàn biến thành thủ hạ của tên kia, xem ngươi còn có thể
đùa giỡn không.
- Ngươi! - Nữ cug tiễn thủ kia không làm sao phản bác được,
mặt đỏ bừng, bực mình đành đứng qua một bên.
Lôi Đa Nạp lúc này nhìn thoáng qua tiêu ngự ở phía sau, rồi
hỏi:
- Kia chính là người ngươi tìm để giải phong ấn sao?
- Uh! - Áo đức thuận miệng nói.
- Tư chất thế nào?
- Cũng không tệ lắm.
- Hy vọng hắn có thể hoàn thành nhiệm vụ, cơ hội của chúng
ta không có nhiều rồi! - Lôi Đa Nạp thở dài nói.
- Thực lực của chúng lại vừa được tăng cường, chúng ta còn
có 10 ngày thôi! - Áo Đức nhẹ giọng nói.
Liên tục xuất hiên thêm NPC chức nghiệp khác xuất hiện trong
truyền tống trận, có thú nhân chiến sĩ, vong linh vu sư, vong linh kỵ sĩ,
nguyên tố pháp sư, ám vu rồi hắc vu xuất hiện, tướng mạo rất đa dạng, đến lúc
này áo đức mới bắt đầu dừng lại. Tiêu ngự đếm lại một chút, tổng cộng thấy có
17 người, dã đủ để thành lập một tiểu đội cấp trung.
Áo đức chưa từng nói qua với tiêu ngự là có nhiều người tham
gia nhiệm vụ này như vậy! Tiêu ngự trong long càng thêm nghi hoặc, nhiệm vụ này
có vẻ còn phức tạp hơn so với hắn nghĩ, tự nhiện lại xuất hiện nhiều chức nghiệp
như vậy. Mắt hắn bỗng nhìn về phía huy chương trên ngực của vong linh vu sư.
Trên ngực vong linh vu sư này có một miếng huy chương được chế tạo rất tinh tế,
phía trên có một đồ án hình khô lâu màu bạc.
Tiêu ngự kinh hãi, hắn có thể nhận ra cấp bậc của huy chương
này, dù sao hắn cũng đã ở Minh Dạ Thành lâu như vậy rồi, làm sao hắn lại không
nhận ra huy chương này được! Miếng huy chương này là của Địch Nhã Quốc, ở Minh
Dạ Thành những người đeo huy chương này đều có địa vị rất cao, nhưng những người
này đều chỉ đeo huy chương không có màu sắc, huy chương màu bạch ngân này chắc
chắn là người có địa bị rất cao. Cao nhất chính là kim sắc, chỉ có anh hùng chức
nghiệp cấp sử thi trở lên mới có được.
Tiêu ngự lập tức hiểu rằng vô tính hắn đã tham gia vào một
nhiệm vụ vô cùng trọng yếu, nếu không Địch Nhã sẽ không phái đi nhiều người có
chức nghiệp cao như vậy để tham gia nhiệm vụ này. Áo đức sở dĩ không nói cho hắn
là có nhiều người tham gia nhiệm vụ như vậy, chắc chắn là vì giữ bí mất!
Những người này vẻ mặt đều rất cao ngạo, không muốn nhiều lời
với người bên cạnh, nhưng có vẻ rất cung kính với vong linh vu sư.
Áo Đức hướng tới chỗ Tiêu Ngự đi tới.
- Ngươi trong long có phải là có rất nhiều nghi hoặc! - Áo đức
nhìn Tiêu Ngự nói.
- Đúng vậy! - Tiêu Ngự trả lời, trong lòng hắn quả thật đang
có rất nhiều nghi vấn chờ được giải đáp, hắn không rõ tại sao Địch Nhã lại phái
nhiều người có chức nghiệp cao như vậy tham gia nhiệm vụ này, chắc chắn nhiệm vụ
này sẽ không đơn giản như Áo Đức nói lúc trước.
- Ta nói cho ngươi biết một chút vậy, bắt đầu từ 10 năm trước,
ta và đệ đệ nhận chức trong quân đội, trong lúc chấp hành nhiệm vụ thu được một
tấm bản đồ, theo bản đồ chúng ta tìm được đến nơi này, phát hiện được thần điện
cúng tế của người Cổ Đức, nơi này bị vô số vong linh chiếm cứ. Chúng ta thăm dò
vào đến trung tâm của thần điện, phát hiện ra không chỉ đơn giản như vậy, bên
trong thần điện ẩn chứa một linh hồn vô cùng cường đại, hắn đã khống chế tất cả
u linh, rồi không ngừng phát triển thế lực của hắn, muốn đem tất cả vong linh
du đang trên toàn đại lục kéo hết đến đây để huấn luyện. Ta và đệ đệ muốn phá hủy
thủy tinh năng lượng ở trung tâm thần điện vì đó chính là đại não của hắn, song
chúng ta đã thất bại, đệ đệ ta bị hắn không chế, biến thành vu yêu, còn ta thì
bị hắn nguyền rủa, tuy đã chạy thoát, nhưng nguyền rủa vẫn chậm rãi ăn mòn cơ
thể ta, muốn khống chế linh hồn ta để biến ta thành vu yêu. Ta đem tin tức này
báo cho công tước Viêm Địch Đặc, sau khi chưng cầu ý kiến được công tước Sơn Đức
Lỗ đồng ý, bắt đầu triển khai kế hoạch diệt trừ, nhưng rốt cuộc vẫn không thành
công, người bị nguyền rủa càng lúc càng nhiều. Về sau chúng ta mới biết được
phương pháp phá hủy nơi này. Đó là để cho một người cấp 20 đột phá qua phòng hộ
của tế đàn, sau đó dùng thanh Thánh Ngôn Chủy Thủ phá hủy đi thủy tinh năng lượng
ở trung tâm tế đàn, khi đó mới có thể phá hủy được tất cả nơi này. Sau đó,
chúng ta bắt đầu tìm kiếm người phù hợp ở khắp nơi, điều kiện đầu tiên chính là
thông qua được khảo nghiệm của chúng ta, trước kia đã có rất nhiều người tham
gia khảo nghiệm, tới nơi này, nhưng tất cả đều thất bại.
Nghe được lời kể lại của Áo Đức, Tiêu Ngự cuối cùng đã hiểu,
hắn rất buồn bực, hắn vốn tưởng chỉ là một nhiệm vụ mà thôi, không ngờ lại phức
tạp như vậy, quả thật có quá nhiều bước.Nếu đây là nhiệm vụ quốc gia của Địch
Nhã Quốc, Tiêu Ngự không thể từ chối, dù sao hắn cũng không cần nghĩ nhiều, làm
theo từng bước của nhiệm vụ là được.
- Nhiệm vụ của chúng ta là đưa ngươi đến bên ngoài tế đàn,
còn trước đó chúng ta khó có thể lo cho ngươi được, chính ngươi phải tự mình cẩn
thận! - Áo Đức nói.
Tiêu ngự lộ ra vẻ mặt khinh thường, tốt xấu gì mình cũng là
nhân vật quan trọng của nhiệm vụ, đám người này lại mặc kệ không thèm để ý, nơi
này nguy cơ tứ phía, khắp nơi đều là tinh anh quái, tùy tiện một con cũng có thể
dùng ngón tay bóp chết hắn. Nếu gặp phải tình huống nguy hiểm, bằng vào chút
năng lực này của hắn, căn bản là chạy không thoát.
- Đương nhiên nếu ngươi bị giết, chúng ta có thể hồi sinh
cho ngươi, nhưng ngươi chỉ có 3 lần cơ hội. Nếu ngươi liên tục bị giết 3 lần,
chúng ta sẽ phán định là ngươi không có năng lực hoàn thành nhiệm vụ, sau đó
đưa ngươi trở về, rồi thay người mới. - Áo Đức nhìn lướt qua tiêu ngự nói.
Tiêu ngự hiểu rất rõ, nguyên lại lúc trước hắn cũng Tiêu Ngự
một mình xông vào đây là để khảo nghiệm Tiêu Ngự xem hắn có khả năng hoàn thành
nhiệm vụ này không! Nói chung có 3 cơ hội hồi sinh còn hơn là không có, vì khen
thưởng của nhiệm vụ, tiêu ngự sẽ cố gắng hết sức.