Cái mộ huyệt mở ra, rõ ràng cho thấy chủ nhân của nó đã mất,
thi thể bị xé nát vẫn còn cầm công cụ khai thác, phỏng chừng là một tên trộm mộ.
Chuyện này rất dễ đoán được, do cái bọn trộm mộ tham lam đi
đào mộ người khác, cứ tưởng rằng sẽ lấy được tiền bạc châu báu gì đó, nhưng ko
ngờ phải trả giá bằng cái mạng của mình, từ cái dấu vết hỗn độn trên mặt đất
cho thấy, thực trạng lúc đó thảm thiết như thế nào, thân thể của tên trộm mộ bị
xé ra thành nhiều mảnh nhỏ.
- Ngươi xem đây là cái gì ? - Triệu Lam Hinh chỉ vào một phiến
đá, phiến đá này ko phải vì bị đập vỡ mà là do lợi khí vẽ đoạn, trên mặc còn
lưu lại vết trảo.
Mấy thứ này đều làm cho Tiêu Ngự cảm thấy bất an, dù các dấu
vết này ko chứng minh được gì, nhưng trong cái mộ này có thể là nơi ở của một
con quái vật cường đại, hơn nữa hẳn là một cương thi.
“ Tử tước Ai Thác Tư Cách … “ Triệu Lam Hinh cau đôi mày
thanh tú lại, giống như đã từng nghe thấy cái tên này trước kia, từ trong bọc lấy
ra một quyển sách cổ.
“ Đây là cái gì ?” Tiêu Ngự chỉ vào quyển sách trong tay Triệu
Lam Hinh, quyển sách đã ko chịu nỗi sức tàn phá của thời gian, trang sách đã bị
tàn phá nặng nề, chẳng lẽ thứ này và cái nhiệm vụ kia có liên quan sao?
- Đây chính là quyển sổ ghi chép lịch sử của bộ lạc Địch đặc
tạp đức, ta được lão ngưu đầu nhân đưa cho.
Triệu Lam Hinh giải thích, bắt đầu lật xem cái cuốn sách sử,
lật qua lật lại, cuối cùng tìm được một tờ giấy tả tơi, mừng rỡ nói:
- Tìm được rồi! Tử tước ai thác tư cách, là người thừa kế của
bộ lạc vong linh tộc tát đức, mấy ngàn năm trước, thú nhân cùng vong linh đều
là những chủng tộc vô cùng yếu kém, tử tước ai thác tư cách đã đi khắp đại lục,
đến được bộ lạc địch đặc tạp đức, ở lại hơn nửa tháng, sau đó ko hiểu sao lại mất
tích. Một tháng sau, người của bộ lạc phát hiện ra thi thể của tử tước ai thác
tư cách trong rừng, rồi lên chôn hắn tại nơi này, cũng tu kiến mộ huyệt.
Triệu Lam Hinh lật xem một chút, nội dung bên trong hình như
thiếu một chút, ngoài tư liệu liên quan đến tử tước ai thác tư cách thì ko còn
gì nữa.
Tiêu Ngự khẽ nhíu mày, tất cả các đầu mối đều cho thấy, tử
tước ai thác tư cách ngày xưa và nhiệm vụ lần này có liên quan mật thiết với
nhau. Tử tước ai thác tư cách bị sát hại, kẻ giết hắn là ai ? Trong khoảng thời
gian hắn mất tích rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ?
Nhìn đống mộ bia hỗn độn đằng kia, Tiêu Ngự rùng mình, chẳng
lẽ tử tước ai thác tư cách hồi sinh, hơn nữa biến thành cương thi, chẳng lẽ hắn
muốn báo thù ? Mục tiêu của hắn là ai ?
- Chúng ta nhanh chóng rời khỏi đây đi!
Tiêu Ngự lo lắng nói.
Nghe Tiêu Ngự nói, Triệu Lam Hinh hơi sửng sốt, nhưng nhìn
thấy vẻ mặt của Tiêu Ngự xong, ý thức được chuyện ko đơn giản, liền đem sách bỏ
lại vào trong hành trang.
Tiêu Ngự và Triệu Lam Hinh đang chuẩn bị rời đi thì một mùi
hôi kinh khủng ập đến.
“ Tiêu rồi !” Chân Tiêu Ngự bị nắm lại, cúi đầu xuống nhìn,
đó là một con hủ lạn địa thủ đang nắm lấy chân phải của hắn. Một đạo hàn quang
hiện lên, này thì hu lạn địa thủ, nói chùng là bị thánh ngôn chủy thủ 1 hit đứt
làm đôi ^_^
Triệu Lam Hinh hô nhỏ một tiếng, chân của nàng cũng đang bị
nắm chặt lại, ko thể di chuyển.
Xoẹt xoẹt, cũng 1 hit đứt làm đôi !
Hai người bỏ chạy ra ngoài, mấy chục con cương thi từ khắp
nơi đuổi theo Tiêu Ngự và Triệu Lam Hinh, dưới chân thì lâu lâu lại lòi ra một
ít hủ lạn địa thủ muốn nắm giò hai người.
“Bỏ mịe, sắp bị mần thành bánh bao rồi” Tiêu Ngự nhìn ra đằng
xa, vô số cương thi đang hướng về chổ hai người. Số lượng ước chừng khoảng vài
trăm em. Còn nhiều em khác đang từ dưới đất chui lên. Vây lấy Tiêu Ngự và Triệu
Lam Hinh chật đến con kiến cũng ko lọt.
- Ngươi chạy trước đi!
Triệu Lam Hinh sốt ruột nói, Tiêu Ngự là một đạo tặc, dĩ
nhiên là có thể chạy ra.
Tiêu Ngự lắc đầu cười khổ rồi nói:
- Chạy ko thoát đâu, quái quá nhiều.
Với tình huống bây giờ, cho dù Tiêu Ngự có ba đầu sáu tay đi
chăn nữa ko trốn ko thoát.
Vừa mới ra đời chưa kịp làm gì có ích cho xã hội đã phải chết
rồi. Tiêu Ngự bây giờ chẳng còn có ý nghĩ chạy trốn, cùng Triệu Lam Hinh dựa
vào một tấm bia đá, lấy đó làm thế phòng ngự.
Nhìn thấy thánh ngôn chủy thủ trong tay Tiêu Ngự, đám cương
thi đó ko còn xông lên nữa, mà đứng cách Tiêu Ngự và Triệu Lam Hinh một khoảng
chừng 2 thước.
Nê Chiểu thuật !
Triệu Lam Hinh biến mặt đất trước mặt thành một vũng bùn,
chuẩn bị tinh thần đối phó với lũ cương thi này.
Một con cương thi bước lên đầu tiên liền bị Triệu Lam Hinh
tay phải cầm pháp trượng vung lên, phóng ra thủy phược thuật, Tiêu Ngự xông lên,
một cái tạc kích, vòng qua sau lưng tặng thêm một cái bối thứ, nhìn thấy cương
thi quay lại thì khuyến mãi thêm một cái phản thủ bối thứ, kết liễu cuộc đời của
nó.
Động tác Tiêu Ngự thật nhanh, nhìn thấy động tác của hắn,
Triệu Lam Hinh cũng giật mình, nàng chưa từng gặp qua một người nào chiến đấu
như vậy, dù đã từng giao tiếp với rất nhiều cao thủ, nhưng cái đám đó so với với
Tiêu Ngự bây giờ thì giống như một trời một vực.
Giết chết em cương thi này, thu thập chiến lợi phẩm, Tiêu Ngự
nhanh chóng lui trở về.
Đám cương thi bộ dáng xấu xí, đôi mắt đục ngầu ko có sắc
thái, hiển nhiên ko có ý thức, số lượng chừng mấy trăm, khắp nơi nhung nhúc là
đầu người.
Tiêu Ngự, Triệu Lam Hinh cùng dựa vào tấm bia đá giằng co
qua lại, đám cương thi đó ko xông lên, đối với Tiêu Ngự ko uy hiếp gì thì hắn
cũng ko điên mà xông lên.
- Xin lỗi, nếu ko phải vì giúp ta làm nhiệm vụ này thì ngươi
sẽ ko phải lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm như vậy! - Triệu Lam Hinh tự trách mình.
Tiêu Ngự lạnh nhạt cười, nói:
- Ta đã từng gặp nhiều chuyện còn ghê hơn thế này, những mỗi
lần như thế ta đều bình yên vô sự.
Tiêu Ngự có chút buồn bực, mặc dù đám cương thi này e ngại
thánh ngôn chủy thủ trong tay mình nhưng tuyệt đối ko sợ đến mức bỏ chạy, vì
cương thi là một loài ko có não, mà lại vô cùng khát máu, nhìn thấy sinh linh sẽ
ko chút do dự mà xông lên. Nếu tất cả cùng xông lên, công kích Tiêu Ngự và Triệu
Lam Hinh, cả hai tuyệt đối ko có đường sống, thế nhưng bọn chúng lại dừng lại,
đứng yên đó. Nhìn thấy đám cương thi đã dừng lại, nhãn tình Tiêu Ngự sáng lên,
chuyện này có thể xoay chuyển.
- Chúng ta có thể thoát được! - Tiêu Ngự vừa nói vừa đưa mắt
nhìn vào giữa đám cương thi tìm tòi.
Triệu Lam Hinh nghi hoặc, ko biết Tiêu Ngự dựa vào đâu mà
phán đoán thế.
Ko có căn cứ gì cả, chỉ là trực giác của Tiêu Ngự mà thôi,
còn phần chính thì sẽ được biết ngay.
Phía xa kia một đại đội cương thi đang từ từ tách ra, tránh
đường cho một cương thi mặc áo vàng đang từ xa chậm rãi đi tới, tay phải cầm một
cây pháp trượng màu tím, trang phục nhẹ nhàng, khoan khoái sạch sẽ, so với những
cương thi còn lại rất khác biệt.
- Quả nhiên là như vậy. Chính chủ xuất hiện, tử tước ai thác
tư cách.
Tiêu Ngự nói, con cương thi này phỏng chừng là do tử tước ai
thác tư cách khống chế, chỉ cần nó ra lệnh, con cương thi này sẽ giết chết Tiêu
Ngự và Triệu Lam Hinh ngay. Nếu ai thác tư cách ko làm như vậy, hẳn là có
nguyên do khác, cho nên hắn và Triệu Lam Hinh tạm thời còn giữ được cái mạng.
Triệu Lam Hinh đối với sự nhạy cảm của Tiêu Ngự vô cùng bội
phục, ở dưới tình huống nguy hiểm như vậy mà còn có thể suy nghĩ nhiều như thế.
- Chúng ta đã phát động nhiệm vụ, chuẩn bị tốt, phỏng chừng
còn cần phải có điều kiện phát động! - Tiêu Ngự thấp giọng nói.
Con cương thi kia chậm rãi đi tới gần, làm cho Tiêu Ngự và
Triệu Lam Hinh giật mình, bởi vì cương thi này vẫn còn duy trì được dung mạo
khi còn sống, anh tuấn, cao nhã, có khí chất của một quý tộc, chỉ là sắc mặt có
chút tái nhợt, ko có một tia huyết sắc.
Tiêu Ngự liền sử dụng điều tra với nó.
Tử giả tử tước ai cách tư thác : boss tinh anh cường hóa cấp
20, hp 10000 :96:
Tiêu Ngự kinh hãi ko thôi, con boss này thật đáng sợ, hắn hiểu
được rằng boss tinh anh mà còn cường hóa thì có ý nghĩa gì, loại boss này ít nhất
phải đại đội party cỡ năm mươi mạng cấp hai mươi trở lên mới có thể giết chết
được.
- Nhân loại, các ngươi xông vào chốn nghỉ ngơi của ta! - Ánh
mắt của tử tước ai thác tư cách nhìn thoáng qua Tiêu Ngự và Triệu Lam Hinh, vẻ
mặt hắn dù lạnh như băng nhưng ko có một tia sát khí.
- Chúng ta chỉ là vô tình đi ngang qua đây, trong lúc vô ý
đã xông vào nơi này, mong ngài tha thứ.
Tiêu Ngự vái một cái, dùng lễ tiết của vong linh quý tộc,
cung kính nói, hắn nhớ rằng, tử tước ai thác tư cách khi còn sống là người của
vong linh tộc, dùng lễ tiết của vong linh tộc hy vọng có thể lấy được hảo cảm của
nó.
- Trên người ngươi có một hơi thở làm cho ta cảm thấy thân
thiết, ta tha thứ cho các ngươi tội vô lễ.
Tử tước ai thác tư cách nhìn thoáng qua Tiêu Ngự nói.
- Trong lòng ngài mang ý chí của tổ tiên đều có cảm giác trống
trải ?
Tiêu Ngự nói, quả nhiên hết thảy đều như hắn dự tính.
- Từ trên người nàng ta ngửi được hơi thở của hải tộc, nàng
là người hải tộc, các người là một cặp tình nhân sao?
Tử tước ai thác tư cách nhìn về Triệu Lam Hinh đang đứng
phía sau hỏi.
- Không phải! - Tiêu Ngự cẩn thận xem xét vẻ mặt của tử tước
ai thác tư cách, nhìn thấy vẻ mặt nó vẫn lạnh như băng, linh cơ vừa động, nói:
- Ta mến mộ người con gái xinh đẹp này, nhưng cuối cùng
chúng ta vẫn chỉ là bằng hữu.
Tiêu Ngự nhớ ra, bộ lạc địch đặc tạp đức có tìm thấy một thi
thể người con gái, trong đầu hắn hiện lên một suy đoán, tử tước ai thác tư cách
có thể có liên quan đến người con gái kia, nhìn thấy vẻ mặt của nó bắt đầu có dấu
hiệu chuyển biến, Tiêu Ngự cảm giác được có thể mình đã phát động nhiệm vụ
thành công.
Ánh mắt Triệu Lam Hình có chút phức tạp nhìn Tiêu Ngự, suy
ngẫm về những lời nói kia, có lẽ hắn chỉ muốn phát động nhiệm vụ nên nói như thế
mà thôi.
Tử tước ai thác tư cách mỉm cười, nụ cười ấm áp làm cho Tiêu
Ngự và Triệu Lam Hinh ngẩn ngơ, nụ cười tuyệt đối ko thể xuất hiện trên mặt của
một cương thi, chẳng lẽ đây là một quái thai !!!
- Mong cho ngươi sớm ngày theo đuổi được vị cô nương xinh đẹp
này.. Tình yêu, đúng là một điều hoàn mỹ,
Tử tước ai thác tư cách thì thào nói, giống như đang nhớ về
chuyện xưa, mắt nhìn về phía chân trời xa xôi, tự nhủ: “ Vấn thế gian tình ái
hà thị vật.” ( hỏi thế gian tình ái là gì? – câu của Lý Mạc Sầu trong Thần Điêu
Đại Hiệp, ta thích nên cho vô. :110:)
Tiêu Ngự tâm bỗng động, thời điểm mấu chốt để phát động nhiệm
vụ đã tới.
- Ái chi cực trí, tình chi cực tri, vi kì sinh, vi kì tử!
-(1) Tiêu Ngư suy nghĩ một chút, trong lòng có chút xúc động, nếu có một tình
yêu như vậy, nhân sinh sẽ ko còn gì để tiếc nuối.