Tử tước ai thác tư cách thì thào lặp lại lời của Tiêu Ngự,
trong mắt tỏa ra một thần thái kì lạ, khẽ thở dài một hơi, lại lộ ra một nụ cười
sáng lạng:
- Ta ở đây đã mấy ngàn năm, thật đúng là chưa có người nào
cùng trò chuyện, các người có hứng hú nghe ta kể chuyện xưa ko ?
Tử tước ai thác tư cách vung tay, cả đám cương thi từ từ tản
ra, chung quanh trở nên trống trải.
Tiêu Ngự cùng Triệu Lam Hinh trong lòng thở phào một hơi, tử
thần đã buông tha cho họ.
Nhìn thấy Tiêu Ngự và Triệu Lam Hinh ko phản đối, Tử tước ai
thác tư cách bắt đầu kể:
- Tại đại thảo nguyên ai lap tây á xa xôi, nơi đó là cố
hương của ta, tộc nhân của ta chăn thả trên thảo nguyên, kính bái minh thần,
nhưng thần thánh điện phủ lại cho rằng chúng ta là bạn của tử thi, là tượng
trưng cho tà ác, nên đuổi chúng ta ra khỏi ai lập tây á. Ta mang theo nguyện vọng
phục hưng của vong linh tộc đi khắp mọi ngươi, theo đuổi sức mạnh cường đại, ta
tưởng rằng cuộc đời ta sẽ đắm chìm trong cừu hận. Nhưng, từ sau khi gặp nàng,
con người ta đã thay đổi. Khi ta xuyên qua những rừng cây vô tận, bước chân vào
vùng đất xinh đẹp này, đi đến bộ lạc địch đặc tạp đức này, đã gặp một cô gái
đang ngồi trên cây liễu, đôi chân dài tuyệt mỹ, khuôn mặt tựa như tiên, giọng
hát xướng lên êm tai, vẻ mặt tiềm tĩnh của nàng vừa lại an tường, tựa như là một
tinh linh xinh đẹp nhất trong thiên nhiên, vẻ đẹp này khiến người khác đến hít
thở cũng khó khăn.
- Từ đó về sau, cho dù ta đi đến nơi nào cũng ko thể quên được
cô gái ấy. Ta biết, trong người mang gánh nặng phục hưng cho tộc nhân, nhưng,
khuôn mặt điềm tĩnh cùng nụ cười xinh đẹp của nàng đã làm ta quên mất cừu hận.
Ta ở lại bộ tộc địch đặc tạp đức, về sau mới biết, người con gái ấy là một hồ nữ,
tại thú nhân tộc, địa vị cực thấp, các nàng chỉ là đồ chơi của quý tộc. Sau này
trưởng thành sẽ trở thành một công cụ giải trí cho các quý tộc.
- Trong thời gian đó, ta đã dùng đủ mọi cơ hội để đến gần
nàng, chúng ta yêu nhau, cũng giống như nhiều đôi nam nữ trẻ tuổi khác, ái tình
rừng rực, cả hai đều muốn có được đối phương, muốn cùng nhau quyến luyến thật
sâu. Từ một quý tộc của thú nhân tộc, ta học trộm được lai địa ma pháp giải
khai địa phược ấn trên người nàng. Ta đã mang nàng trốn chạy ra khỏi nhà giam,
nhưng cuối cùng bị thất bại. Khi chúng ta vừa chay ra khỏi bộ lạc, ta đã bị một
bóng đen đánh lén, một thanh chủy thủ đâm vào ngực ta, ta đã gần như tuyệt vọng,
sức mạnh trên người ta từ từ biến mất, ý thức chậm rãi rơi vào khoảng không hắc
ám. Ta ko hối hận, ta yêu nàng, cho dù đánh đổi cả tính mạng ta cũng ko hối tiếc.
Điều làm ta áy náy nhất chính là, ta đã ko thể đem lại hạnh phúc cho nàng. Ta
nghe được nàng khóc hô cùng sợ hãi. Nhưng ta vô lực bảo vệ nàng.
Tử tước ai thác tư cách trầm giọng nói, trong đó bao hàm rất
nhiều sự quyến luyến.
- Từ trong bóng tối ta tỉnh dậy, thân thể ta ko nhúc nhích,
nhưng ta lại có được ý thức, kế tiếp trải qua mấy ngàn năm cùng sự cô độc vô tận.
Mỗi lần hồi tưởng đến gương mặt tươi cười của nàng đều làm ta cảm thấy vô cùng ấm
áp. Ta ko cô độc, bởi vì ta vẫn nhớ được, ta tin tưởng, vào một ngày nào đó,
nàng sẽ cảm nhận được tình yêu cùng nỗi nhớ của ta. Địch Na, nàng có nghe ta
nói ko ?
Tử tước ai thác tư cách thất thần nhìn về phương xa, khóe miệng
lộ ra một nụ cười nhưng làm cho Tiêu Ngự cùng Triệu Lam Hinh bỗng dưng đau xót.
- Cho đến một ngày, cái được in vào mắt ta chính là gương mặt
của những tên trộm đáng ghê tởm. Ta phẫn nộ gào thét, ta giết bọn chúng. Nhìn
thi thể bọn chúng, ta bỗng nhiên phát hiện, ta đã trở thành một cương thi, một
cương thi khát máu. Ta đã cố gắng khống chế giết chóc, ta muốn một cuộc sống của
người bình thường, để rồi khi tĩnh lặng, ta lại tiếp tục kiên trì, tin rằng vào
một ngày nào đó, ta có thể gặp lại nàng, nụ cười nàng vẫn sáng lạng như xưa, ngồi
ở trên cao kia, là một tinh linh xinh đẹp nhất” Tử tước ai thác tư cách nở một
nụ cười sáng lạng, hắn còn sống, bởi vì hắn còn có hy vọng, mặc dù hy vọng ấy
hơi xa vời.
Khó tưởng tượng được sau một thời gian dài ngàn năm như thế,
Ai Thác Tư Cách làm cách nào vượt qua được, theo lời hắn nó, hắn ko cô độc, bởi
vì hắn còn hồi ức.
Tiêu Ngự liếc mắt nhìn Triệu Lam Hinh một cái, ánh mắt của
nàng có chút tránh né cái nhìn của hắn.
Tiêu Ngự lẳng lặng ngồi nghe chuyện xưa của Tử tước ai thác
tư cách, hắn cảm giác được chuyện này ko hề đơn giản như lời kể của Tử tước ai
thác tư cách, cuối cùng là ai đã sát hại hắn ? Còn hồ nữ được gọi là Địch Na
kia sau đó như thế nào ? Điều đó vẫn còn là bí ẩn chưa có lời giải, Tiêu Ngư từ
trong những lời kể của Tử tước ai thác tư cách sinh ra một chút tò mò.
- Thần sẽ chiếu cố cho những người yêu nhau. Một ngày nào
đó, các người sẽ gặp lại.
Tiêu Ngự an ủi Tử tước ai thác tư cách
- Ta cảm nhận được hơi thở của nàng. Ở trong quặng mỏ vô
cùng vô tận này, như muốn làm say lòng người. Mỗi lần ta tiến vào quặng mỏ, hơi
thở của nàng tự nhiên biến mất ko còn tăm hơi. Cho nên, tộc nhân thân ái, ta muốn
ngươi trợ giúp ta.
Tử tước ai thác tư cách nhìn Tiêu Ngự, chân thành nói.
Nghe những lời nói của Tử tước ai thác tư cách, Tiêu Ngự rất
nghi hoặc, hồ nữ kia còn sống ??? Không, hẳn là đã chết, nhớ đến những ghi chép
của bộ lạc địch đặc tạp đức, đã phát hiện ra một thi thể nữ. Tiêu Ngự phỏng
đoán, ko chừng hồ nữ kia cũng đã biến thành cương thi giống như Tử tước ai thác
tư cách. Tại nơi này cuối cùng đã xảy ra bao nhiêu chuyện ?
- Ta nên trợ giúp người như thế nào? - Tiêu Ngự biết, kế tiếp
chính là nội dung của nhiệm vụ.
- Giúp ta tìm nàng. Sau đó dùng cái này, có thể để ta triệu
hoán các người về bên ta! - Tử tước ai thác tư cách nói. Tay phải đưa ra một khối
đá trắng xám khắc đầy hoa văn.
- Thứ này dùng như thế nào ? - Tiêu Ngự tiếp nhận nó từ tay
Tử tước ai thác tư cách, xem xét một chút rồi hỏi.
Tử tước ai thác tư cách hoán linh chi thạch : Vật phẩm nhiệm
vụ.
- Bóp nát là được. Chân thành cảm tạ tộc nhân, ta cùng tổ
tiên sẽ phù hộ cho ngươi.
Tử tước ai thác tư cách thi một lễ nói.
- Ta sẽ hoàn thành tâm nguyện cho người! - Tiêu Ngự nói,
nhưng trong tim hắn lại có một dự cảm bất hảo, hồ nữ kia tại sao lại tránh né
ko muốn gặp Tử tước ai thác tư cách, chẳng lẽ bọn họ … hay chỉ là Tử tước ai
thác tư cách yêu đơn phương ?
- Trong quặng mỏ có rất nhiều cương thi, ko biết từ đâu đến,
ta chỉ có thể khống chế được một hai con, để các người tâm nhất điểm. Nếu các
người có thể đưa ta đến gặp nàng, ta sẽ báo đáp cho các người, ta biết các người
cũng ko cũng, những đây là thành ý của ta, mong hai người hãy nhận lấy.
Tử tước ai thác tư cách do dự một hồi rồi kiên quyết nói.
Tiêu Ngự hờ hững, đối với một người, làm xong nhiệm vụ đương
nhiên phải được khen thưởng, Tiêu Ngự dĩ nhiên cũng ko cự tuyệt.
Nhìn thấy Tiêu Ngự cũng ko có vẻ từ chối, Tử tước ai thác tư
cách thở phào một hơi.
Tiêu Ngự đem hoán linh chi thạch bỏ vào trong hành trang, hướng
đến Tử tước ai thác tư cách nói lời từ biệt.
- Chúng ta đi thôi! - Tiêu Ngự quay lại nói với Triệu Lam
Hinh.
- Uh!
Hai người hướng đến lối vào quặng mỏ, Tử tước ai thác tư
cách cũng quay lại hướng rừng cây, bóng lưng hắn chậm rãi biến mất trong đêm tối.
- Tiêu Ngự ! - Triệu Lam Hinh do dự gọi Tiêu Ngự.
- Chuyện gì? - Tiêu ngự quay đầu lại hỏi.
- Chuyện ngươi nói với Tử tước ai thác tư cách có phải sự thật
ko ? - Triệu Lam Hinh tránh né ánh mắt của Tiêu Ngự
Ta mến mộ người con gái xinh đẹp này, nhưng cuối cùng chúng
ta vẫn chỉ là bạn. Tiêu Ngự hồi tưởng lại những lời kia nãy, nhìn vào ánh mắt của
Triệu Lam Hinh, cười nói:
- Chỉ vì để phát động nhiệm vụ nên mới nói, ngươi cũng đừng
để ý.
Mặc dù nghĩ một đằng nhưng nói một nẻo.
- Nga! - Triệu Lam Hinh đáp, ko biết vì sao, trong lòng có
chút mâu thuẫn, cảm thấy có chút mất mát. Bất tri bất giác, bóng dáng trước kia
trong lòng nàng đang mờ dần, và thay vào đó, một hình bóng khác lẳng lặng đi
vào, làm nàng có chút bất ngờ.
Tiêu Ngự dẫn đầu tiến vào quặng mỏ u ám, trên đỉnh quặng thỉnh
thoảng có vài cột sáng chiếu xuống, tầm nhìn coi như rõ ràng.
Tiêu Ngự thay dạ ngọc hạng liên vào, tầm nhìn lập tức gia
tăng rất nhiều, có thể nhìn thấy rõ ràng chung quanh, vách tường hai bên quặng
mỏ đều bị đào bới, phỏng chừng là do con người khai thác khoáng thạch lưu lại,
lâu lâu có vài giọt nước nhỏ xuống, được quặng mỏ khuếch đại lên, có thể nghe
rõ ràng.
- Vào thôi! - Xác định chung quanh ko có gì nguy hiểm, Tiêu
Ngự cung cấp cho Triệu Lam Hinh tin báo.
Triệu Lam Hinh cũng tiến nhập quặng mỏ.
- Đưa bản đồ đây, để ta xem một chút.
- Được !
- Chúng ta hẳn là … đang ở đây! - Tiêu Ngự tiếp nhận bản đồ
từ trong tay Triệu Lam Hinh, xác định vị trí chỗ đứng, phân tích một chút rồi
nói:
- Đi hướng bên kia, có một cái lộ khẩu giao nhau, có thể tập
trun rất nhiều cương thi, cẩn thận một chút.
- Uh!
Tiêu Ngự đi phía trước dò đường, Triệu Lam Hinh phối hợp với
hắn, duy trì khoảng cách 5 bước, đi sau lưng Tiêu Ngự đồng thời chuẩn bị trị liệu.
Tiêu Ngự từ trong bóng tối ở thông đạo chậm rãi mò đường, một
cương thi thân hình to lớn từ từ đi qua, một đạo thủy long từ mặt đất dâng lên,
tựa như mạn đằng, gắt gao cuốn lấy cương thi. Là thủy phược thuật của Triệu Lam
Hinh, tốc độ phản ứng của nàng ko tệ lắm. Chứng kiến cương thi bị nhốt trụ.
Tiêu Ngự vọt tới.
Tiêu Ngự liên tiếp công kích, nhìn thấy cương thi thoát ra
khỏi thủy long liền tặng cho nó một cái dịch cốt.
Một thủy tiễn công kích trên người cương thi, trên đầu nó xuất
hiện con số 100 thương tổn.
Phản thủ bối thứ !
Tiêu Ngự sử dụng phản thủ bối thứ, con số hơn 300++ nhẹ
nhàng xuất hiện trên đầu nó, nửa ống huyết lượng của cương thi tụt xuống đáy,
ngã xuống mặt đất.
Tiêu Ngự thu lấy đồ vật trên người cương thi, dựa theo quy tắc
phân chia của party, kim tiền nhặt được chia làm hai nửa, phân cho hai người,
còn về trang bị, bọn họ chọn hình thức tự do lựa chọn, đầu tiên để Tiêu Ngự giữ,
sau đó mới đem ra phân phối.
Trong quặng mỏ thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng kêu thê
lương, lại được sự khuếch tán nên có vẻ đáng sợ hơn.
Từng cơn gió gào thét trong quặng thổi ra, làm Tiêu Ngự và
Triệu Lam Hinh trong lòng sinh ra một cảm giác sợ hãi ko tên. Vốn định post tới
chương 210 nhưng còn tắc vài chỗ mong anh em thông cảm