Tiêu Ngự vọt tới kích ngất kỵ sĩ, Tát mãn Toàn Luật thối
lui, thoát khỏi phạm vi công kích của kỵ sĩ, nhìn về phía thú nhân chiến sĩ
Toàn Phong, một tia chớp giật bắn ra ngoài công kích lên người chiến sĩ nhân loại,
hợp lực cùng Toàn Phong giết chết chiến sĩ nhân loại kia.
Vừa thoát ra, quay đầu lại thấy kỵ sĩ bị Tiêu Ngự kích ngất,
tát mãn Toàn Luật lại dùng một tia chớp giật bắt tới kỵ sĩ.
Đức Lỗ Y đang truy kích phía sau Tiêu Ngự, nhảy cao lên, muốn
tấn công Tiêu Ngự, thú nhân chiến sĩ xông tới, đụng trúng Đức Lỗ Y, thú nhân
chiến sĩ bạo rống lên một tiếng, điên cuồng công kích Đức Lỗ y, kích lui liên
tiếp Đức Lỗ y.
“ Cảm giác hợp tác thật là tốt.” Loại cảm giác phối hợp ăn ý
này trước kia Tiêu Ngự chưa có từng thấy, kĩ thuật của hai người rất tốt, phối
hợp cũng rất thống khoái, nhưng nếu đổi lại là năm người chơi kia thì chỉ sợ
Tiêu Ngự lại không nghĩ như vậy.
Thâu Tập!
Đạo tặc đang tiềm hành kia thấy Tiêu Ngự công kích kỵ sĩ, tới
đánh lén Toàn Luật.
Toàn Luật sớm đã có phòng bị, thân thể đột nhiên triệt thoái
về phía sau, tránh khỏi công kích của đạo tặc, cây búa trong tay vung lên
nghênh đón đạo tặc, công kích lên người đạo tặc mấy cái làm hiện lên vài điểm số
thương tổn.
Đạo tặc nọ kĩ thuật cũng không cao, thấy đồng đội liên tiếp
bị giết chết hai người, hai người khác cũng đã bị ngăn cản, trong lòng cũng có
ý khiếp sợ, tính toán chạy trốn như thế nào, nên chống đỡ công kích của Toàn Luật
có chút vất vả, luống cuống. Tiêu Ngự kích ngất kỵ sĩ xong, một kĩ năng Phản Thủ
Bối Thứ xuất ra, trên đầu kỵ sĩ bay lên 120+ điểm thương tổn. Kỵ sĩ phòng ngự
so với chiến sĩ thì kém hơn một chút, Tiêu Ngự công kích hắn cũng tương đối
khó.
- Mọi người chạy mau! – Kỵ sĩ tỉnh dậy sau khi choáng váng,
hắn đã biết không thể xoay chuyển tình thế được, quát lên.
Đạo tặc kia phản ứng nhanh nhất, mở ra Tật Phong Bộ biến mất
trước mặt ba người Tiêu Ngự. Đức Lỗ Y đã biến hóa thành săn báo, tốc độ di chuyển
cũng cực nhanh, thấy tình thế không ổn, nhanh chân bỏ chạy, thú nhân chiến sĩ
không theo kịp.
- Muốn chạy, không đơn giản như vậy đâu! – Khi kỵ sĩ vừa định
tăng tốc chạy trốn, chủy thủ trên tay trái Tiêu Ngự đã vạch lên người kỵ sĩ vài
nhát, tốc độ liền chậm lại.
Độc giảm tốc, trong mắt kỵ sĩ hiện lên một tia tuyệt vọng,
ta hận đạo tặc! Dù sao cũng là chết, liều mạng. Kỵ sĩ quát lên một tiếng, xoay
người công kích Tiêu Ngự.
- Sắp chết nổi khùng lên sao, ý chí khá đây nhưng vẫn là ngu
xuẩn mà thôi! – Tiêu Ngự chậm lại, tránh né công kích trực tiếp của kỵ sĩ, chủy
thủ trên tay phải liên tiếp bổ xuống, Toàn Luật phía sau cũng đánh vài tia chớp.
Tiêu Ngự vừa công kích một cái nữa, đã đánh ngã kỵ sĩ xuống mặt đất.
Tiêu Ngự mò lấy trang bị của kỵ sĩ rơi trên đất, là Kỵ Sỹ
thương, lam trang. Phỏng chừng ném vô đấu giá có thể kiếm được mấy chục kim tệ
đây.
Thú nhân chiến sĩ Toàn Phong đánh Đức Lỗ Y tơi tả nhưng hắn
lại không có kỹ năng khống chế nào, cuối cùng vẫn để cho Đức Lỗ Y chạy mất, chỉ
có thể căm giận mà quay về.
Tiêu Ngự định rời đi thì Toàn Phong cùng Toàn Luật đi tới.
Toàn Phong xoa đầu nói:
- Huynh đệ, cám ơn ngươi, nếu không có ngươi chúng ta đã chết
rồi, không biết xưng hô thế nào?
- Tiêu Ngự! – Tiêu ngự trả lời rất ngắn gọn, hắn cũng không
muốn có quá nhiều gút mắc với người chơi khác, về phần ân cứu mạng, trong game,
mấy thứ này thật buồn cười không đáng giá chút tiền nào cả.
Toàn Luật cười với Tiêu Ngự, hắn có vẻ rất thân thiện, có một
cảm giác rất thân thiết khiến cho người ta trong lòng không thể nảy sinh phản cảm
được. Toàn Luật đưa tay ra nói:
- Ta tên là Toàn Luật, game thủ chuyên nghiệp, còn đây là
huynh đệ ta Toàn Phong.
Vừa đưa tay ra vừa cười làm cho Tiêu Ngự khó có thể có ác cảm
gì được, cũng đưa tay ra bắt tay Toàn Luật nói:
- Ta cũng vậy.
- Cũng đoán được! – Toàn Luật cười nói, game thủ chuyên nghiệp
có tính chất khác xa với người chơi nhàn rỗi.
Nghe thấy Toàn Luật nói, Tiêu Ngự hơi hơi sửng sốt, hắn
không rõ tại sao Toàn luật lại biết mình là game thủ chuyên nghiệp, có thể hắn
chỉ nói như vậy mà thôi, Tiêu Ngự cũng không để tâm nghiên cứu.
Toàn Luật và Toàn Phong thêm tên Tiêu Ngự vào danh sách hảo
hữu.
Tiêu Ngự cũng không thể nói tại sao mình cứu hai người kia, đúng
là do nhất thời nhiệt huyết dâng lên, nói:
- Ta đi trước.
- Càng nhiều bằng hữu thì càng tốt sau này có chuyện gì có
thể tìm chúng ta! - Toàn Luật rất muốn kết giao cùng Tiêu Ngự, vừa rồi thấy
Tiêu NGự ra tay sắc bén quyết đoán, để lại ấn tượng rất sâu cho Toàn Luật,
nhưng tính cách Tiêu ngự lãnh đạm, tựa hồ không muốn tiếp xúc cùng người khác,
nếu nhớ kỹ tên của đối phương, sau này khẳng định còn có cơ hội liên lạc, đều
là game thủ chuyên nghiệp, như vậy sẽ có nhiều ngôn ngữ chung hơn.
- Được rồi! – Tiêu Ngự đáp, cáo biệt hai người, xoay người rời
đi.
Nhìn theo bóng lưng Tiêu Ngự rời đi, Toàn Phong gãi gãi đầu
buồn bực nói:
- Người này thật đúng là lãnh huyết vô tình, bất quá kĩ thuật
hắn không cần phải bàn, nếu không có hắn hôm nay chúng ta đã nằm ở nơi này.
Toàn Luật cười cười nói:
- Tính cách của hắn như thế, nhưng ta có cảm giác hắn là một
bằng hữu rất tốt.
- Ta cũng cho rằng như vậy! – Toàn Phong chấp nhận nói.
Toàn Phong cùng Toàn Luật sóng vai tác chiến khí thế kiên định
vẫn khắc sau trong đầu tiêu Ngự, hắn vẫn cảm giác được mình thiếu cái gì đó,
thì ra chính là bằng hữu, bất quá bằng hữu chính thức lại chỉ có thể ngộ không
thể cầu, loại người vì lợi ích mà phản bội nhau, bằng hữu mà đấu đá lẫn nhau,
Tiêu Ngự thà rằng không muốn có còn hơn.
Với tính cách đó Tiêu Ngự nhất định sẽ cô độc.
Tranh đấu vẫn còn đáng tiếp diễn, dù ở ngoài chiến trường
cũng không ít người đang hỗn chiến.
Trên tường thành của thị trấn nhỏ, một vong linh cung tiễn
thủ rống to chỉ huy người chơi phía dưới:
- Đội hai đánh sau vào cánh trái, công kích!
Ước chừng sáu bảy mươi thú nhân chiến sĩ kết thành một trận
hình đoàn đội, một đám gào thét nhằm vào cánh trái của liên minh Thiên Sứ, mặc
dù không rõ tại sao vong linh cung tiễn thủ lại chỉ huy như vậy nhưng bọn chúng
đối với lệnh của hắn là không chút nghi ngờ.
Phe liên minh Thiên Sư cánh trái rối loạn cả lên, bởi vì ở
đó phần lớn là người chơi pháp hệ, nếu như bị thú nhân chiến sĩ vọt vào, khẳng
định tàn sát sẽ nghiêng về một bên.
- Tất cả chiến sĩ, xông lên nhanh một chút, ngăn bọn họ lại!
– Phe Thiên Sứ liên minh cũng có một người chơi quát lên, chiến sĩ nhân loại
như ong vỡ tổ ào ào vọt tới chặn đường thú nhân chiến sĩ, phía bên phải nhất thời
còn một nửa.
- Cung tiễn thủ, pháp sư, phía bên phải ba mươi độ bốn mười
mét, xạ kích! –Vong linh cung tiễn thủ cười lạnh một tiếng, hành động của thiên
sứ liên minh tất yếu trong dự liệu của hắn rồi, vô số tên, ma pháp dày đặc bao
trùm xuống, trong nháy mắt đã tiễn biệt hơn hai mươi mục sư về suối vàng.
- Đáng chết! – Người của phe cánh liên minh Thiên Sứ rít gào
liên tiếp.
- Cung tiễn thủ, công kích, giết chết tên trên tường thành
kia.
Vù vù …. Vô số vũ tiễn phát ra tiếng kêu rung động không
gian, hướng tới tường thành bắn qua.
- Đội hai, trực tiếp đánh sâu vào! – Vong linh cung tiễn thủ
truyền chỉ thị cuối cùng, nhìn thấy màn mưa tên đang bay lại đây, hắn quyết
đoán nhún người nhảy khỏi bờ tường thành.
Màn mưa tên dày đặc cắm hết lên tường thành không có trúng
vong linh cung tiễn thủ.
Vong linh cung tiễn thủ từ trên tường thành rơi xuống, kêu
rên lên một tiếng, hắn bị thương không nhẹ, từ trên tường thành rơi xuống hp
còn lại một chút ít, may mà tường thành này không cao không trực tiếp chết được.
Một Hắc ám Đức Lỗ Y từ xa chạy tới cấp cho vong linh cung tiễn
thủ một cái trị liệu.
- Phong Lạc lão đại, chúng ta không chống cự được bao lâu nữa
đâu, bọn họ quá nhiều người, hơn ba nghìn, chúng ta mới có một nghìn, đến bây
giờ đã là cực hạn rồi, chúng ta nhanh chóng rút lui đi! – Hắc Ám Đức Lỗ Y nói với
vong linh cung tiễn thủ.
- Rút lui? Vậy những huynh đệ đã chết không ai hồi sinh, chết
vô ích sao? – Cung tiễn thủ Phong Lạc lạnh giọng quát.
Hắc ám Đức Lỗ Y trên trán mồ hôi lạnh chảy xuống, nhưng tình
thế trước mắt quả thật làm bọn họ rất bất lợi, phỏng chừng không đợi kịp viện
quân NPC tới, toàn quân sẽ bị diệt, bất quá nếu Phong Lạc lão đại đã muốn, hắn
phải đánh bạc với tính mạng mình một phen, chiến đấu tới thời khắc cuối cùng.
Vong linh cung tiễn thủ lại ra chỉ huy chiến đấu.
Tiêu Ngự đang mò mẫm trang bị dưới tường thành, nhìn thấy cảnh
này, không khỏi nhìn vong linh cung tiễn thủ kia vài lần, người này đúng là một
nhân vật lớn.
Cục diện trước mắt này có như thế nào cũng không quan hệ với
Tiêu Ngự, năng lực cá nhân của hắn có hạn, nhiều nhất cũng chỉ giúp bọn họ giết
được mấy người mà thôi.
- Viện quân tới rồi, viện quân NPC tới rồi! – Cũng không biết
ai rống lên, thanh âm này như kích thích, làm cho liên minh Tà Ác lâm vào cảnh
gần như tuyệt vọng bỗng chốc hồi sinh trong nháy mắt.
- Ha ha, viện quân NPC đã tới, các ngươi chịu chết đi!
Trong nhất thời tất cả người chơi liên minh Tà Ác hưng phấn
điên cuồng gào thét.
- Không, làm sao viện quân NPC lại tới nhanh như vậy! –
Thiên Sứ liên minh thấy không hợp lý cao giọng quát mắng.
- Mọi người đứng vững, viện quân của bọn họ còn chưa tới, hoảng
cái gì?
Nhưng thanh âm của hắn bị tiếng gào thét của liên minh Tà Ác
bao phủ, căn bản không nghe thấy gì cả, đám người chơi thuộc liên minh Tà Ác
như được ăn thuốc kích thích vậy, dũng cảm quên mình sát thương người chơi liên
minh Thiên Sứ.
Liên minh thiên sứ tâm chí nguội lạnh, cả đám mất đi khí thế,
liên tiếp lui dần.
- Rút lui, mọi người lui mau! – Liên minh Thiên Sứ thấy bên
mình đã mất đi ý chí chiến đấu, không còn lực để xoay chuyển tình thế, chỉ có
thể hạ lệnh rút lui. “ Thật là không dễ dàng mang mới có cơ hội mang công hội tới
đoạt một thành trấn, không ngờ gặp phải đám người Thiết Kỵ, xui xẻo mà.”
Hơn 2000 người thối lui lại về sau tựa như thủy triều đồ sộ
vậy, chỉ để lại khắp nơi là thi thể, liên minh Tà Ác hoan hô rung trời, chúc mừng
thắng lợi.
Liên minh tà ác bắt đầu thu thập trang bị trên mặt đất, Tiêu
Ngự cũng nhân cơ hội mò mẫm vài món.
- Ủa, viện quân NPC đâu?
- Sao không thấy viện quân NPC nhỉ?
Đám người chơi lúc này mới phản ứng lại, thì ra không có viện
quân NPC tới, đám người này lúc này mồ hôi mới chảy xuống, vừa rồi không biết
ai hô viện quân NPC tới, nếu họ không có tới, bọn họ làm gì có lòng can đảm mà
đánh tiếp? Nếu bên liên minh Thiên Sứ biết không có viện quân NPC tới họ làm
sao mà lui quân đây?
Bọn họ hiểu ra, thắng lợi vừa rồi thật là ngàn cân treo sợi
tóc.
- Nhanh lên hồi sinh đồng đội nhanh! – Vong linh cung tiễn
thủ Phong Lạc thở dài một cái, hờ hững nói với đám người Ám Vu.