Đám bang chúng Thiết Kỵ cũng thu hoạch khá tốt, người chơi bị
chết đều được hồi sinh trở lại, không có tổn thất gì, mà trang bị thu thập được
cùng với khen thưởng của Dong Binh công hội cũng đủ cho thực lực của họ đề
thăng được một cấp độ rồi.
Trong trận chiến này người gọi là Phong Lạc kia để để lại ấn
tượng sâu sắc cho Tiêu Ngự, người này là một lãnh đạo ko tồi, phỏng chừng hắn dẫn
đầu Thiết Kỵ, làm hội ngày càng cường đại.
Không có tranh đấu, trang bị cũng được thu thập hết, Tiêu Ngự
lẳng lặng rời đi, tiếp tục xuất phát xuống phía nam, vừa sát quái luyện cấp,
thuận tiện gặp người chơi Thiên Sứ liên minh thì giết chết.
Tiêu Ngự vừa thử qua vài lần kĩ năng ăn trộm của mình, bất
quá trộm được phần lớn chỉ có một hai ngân tệ, dù sao quái bình thường cũng
không có tiền nhiều như boss được, thử qua vài lần cũng không có đồ tốt gì,
Tiêu Ngự chán nản bỏ qua không ăn trộm quái bình thường nữa.
Tìm quái săn cấp quá chậm, tiền lời lại ít, Tiêu ngự dứt
khoát đem đám quái vật này trở thành vật thí luyện, luyện tập các hạng kĩ năng,
gia tăng độ thuần thục kĩ năng.
Dần dần tới một địa phương ẩm ướt gần phía nam, đi xuyên qua
một bụi cây tùng nhỏ, Tiêu Ngự nghe thất xa xa có một chút tiếng động truyền tới,
không biết là người chơi của Thiên Sứ liên minh hay Tà Ác liên minh, mở Tiềm
hành hắn lặng lẽ chậm rãi đi qua.
Cách bụi tùng môt đoạn, Tiêu Ngự nhìn thấy tình huống đương
trường, là một man rợ cuồng chiến sĩ của thiên sứ liên minh, đang công kích một
con Dã Sư, đại kiếm trong tay sắc bén vô cùng, kiếm quang bốn phía, đánh lui Dã
Sư liên tiếp.
“ Là một man rợ cuồng chiến sĩ.” Tiêu Ngự khẽ nhíu mày, cuồng
chiến sĩ là một trong những nghề nghiệp Tiêu Ngự ko muốn dây dưa nhất. Gặm họ mất
của nửa ngày không nói, công kích của bọn họ là rất cường đại, chỉ vài cái công
kích khẳng định mình sẽ chết.
Tiêu Ngự cấp cho cuồng chiến sĩ một cái [Điều Tra].
Huyết Ưng: nghề nghiệp: Man rợ cuồng chiến sĩ, Đẳng cấp,
lv16. Tam giai tân binh, HP : 589.
“ Tam giai tân binh?” Tiêu Ngự nhớ rõ giá trị vinh quang khi
lên tới tam giai tân binh có thể tới dong binh công hội mua một bộ chiến trường
sáo trang lục sắc.
Nhìn thoáng qua người cuồng chiến sĩ này, áo giáp màu xám bạc
lông lẫy, hẳn là một bộ sáo trang rồi. Có thể trong thời gian ngắn như vậy lên
tam giai tân binh, thực lực tất không quá kém, nếu như là ở trên chiến trường
uýnh lộn, kinh nghiệm sẽ phi thường phong phú. Hơn nữa một thân tân binh sáo trang,
trang bị cũng không trông cậy gì được, càng khó “gặm”. Huống hồ người này có có
tới gần 600 hp.
Biết rõ tình cảnh không được tốt mà vẫn liều mạng với người,
đây là một hành vi ngu ngốc. Tiêu Ngự chuẩn bị bỏ qua cuồng chiến sĩ này đi tìm
mục tiêu khác.
Hống!
- Liệt Phong Trảm! – Man rợ cuồng chiến sĩ đột nhiên bộc
phát, đại kiếm trong tay biến ảo thành một bóng kiếm thật lớn, chém xuống. Máu
tươi bắn ra tung tóe, con Dã sư kia đau đớn nức nở một tiếng, lảo đảo vài bước,
ngã ầm trên mặt đất.
Cuồng chiến sĩ kia thản nhiên nhặt vật phẩm dưới đất lên, tiếp
tục tìm kiếm mục tiêu kế tiếp.
“ Người này quả nhiên rất mạnh.” Vừa mới giết chết một con
Dã Sư, hắn thậm chí còn không ngồi xuống hồi phục huyết lượng, bắt đầu tìm kiếm
mục tiêu kế tiếp. Minh chứng hắn giết con Dã Sư mà không tổn thất bao nhiêu máu
cả.
Tiêu Ngự đang định rời đi, nhớ tới gì đó dừng chân lại mở bảng
kĩ năng ra, nhìn ngắm kĩ năng ăn trộm một chút, rồi hướng tới cuồng chiến sĩ.
Giết chết cuồng chiến sĩ này có chút khó khăn nhưng nếu tiếp
cận ăn trộm vài thứ rồi chạy mất hẳn là không có vấn đề gì, không biết trong bọc
của hắn có gì tốt không nữa.
Tiêu Ngự biết, kĩ năng ăn trộm có tính xác xuất khá lớn,
trong hành trang của đối phương có nhiều vật, tùy cơ lấy được một vật, có thể
có xác xuất lấy ra một kiện rác rưởi nhưng cũng có thể lấy ra được một kiện đồ
vật cực phẩm, còn phải xem đối phương có để trang bị cực phẩm ở trong hành
trang hay không nữa, rồi thì vận khí, liệu có phải số không giẫm phải *** chó
không, từ trong một đống rác rưởi lại mò ra được một kiện cực phẩm thì sao.
Tiêu Ngự chuẩn bị ra tay ăn trộm, mặc kệ là vật gì, ăn trộm
lần thứ hai xác xuất là cực kì thấp, đối thủ cũng có phòng bị, người chơi dù
sao cũng không giống boss, một khi có phòng bị, ăn trộm lần thứ hai gần như
không có khả năng.
Tiêu Ngự chậm rãi đi theo cuồng chiến sĩ, tìm kiếm cơ hội xuống
tay.
Một tiếng sư hống rung trời, một con tông mao hùng sư từ
trong bụi cỏ nhảy ra cách người man rợ cuồng chiến sĩ chừng hai mét, hướng tới
man rợ cuồng chiến sĩ cúi đầu gầm thét.
Cuồng chiến sĩ thân hình cường tráng là cho Hùng Sư thẹn
không bằng, nên trong lúc nhất thời không dám tiến tới.
Cuồng chiến sĩ quát lên một tiếng, vọt tới công kích Hùng
sư.
“ Cơ hội tốt.” Tiêu Ngự tiềm hành tới gần.
So sánh với đạo tặc, cuồng chiến sĩ chiến đấu rất quy củ, họ
không có thân thể linh hoạt, nhưng lại có được phòng ngự và công kích cường đại,
hiên ngang chống đỡ hùng sư, chém giết liên tục làm cho hùng sư phải bại lui.
Hùng sư cuồng bạo gào thét xông lên, một chân đập vào người
cuồng chiến sĩ, nhưng khắp người cuồng chiến sĩ là ngân giáp, trên đầu cuồng
chiến sĩ bay lên 30+ điểm thương tổn, đối với cuồng chiến sĩ có tới gần 600 hp
thì 30+ điểm hp ấy có ăn nhằm vào đâu.
Cuồng chiến sĩ vẫn chống đỡ hùng sư, hồn nhiên không biết có
người đang ăn trộm đồ vật của mình ở phía sau.
Tiêu Ngự có tiềm hành cấp 6 lên hiệu quả ẩn hình rất cường đại,
hơn nữa sáo trang trên người cũng tăng lên 10% hiệu quả ẩn hình, tiềm hành thì
quỷ không hay thần không biết, loại nghề nghiệp có cảm giác thấp như cuồng chiến
sĩ càng đừng mong phát hiện ra được.
Tiêu Ngự chân tay lanh lẹ vòng ra phía sau lưng cuồng chiến
sĩ, lựa chọn một vị trí thích hợp.
Ăn Trộm!
Hệ thống: Ăn Trộm thất bại.
Ăn Trộm!
Hệ Thống: Ăn trộm thất bại.
Hai lần liên tiếp thất bại, Tiêu Ngự kiên nhẫn đợi chờ cơ hội
lần thứ ba.
Cuồng chiến sĩ có chút cảm giác kì kì, nhưng ở chỗ nào thì
không rõ, hơn nữa hùng sư trước mặt hấp dẫn toàn bộ chú ý của hắn, hắn căn bản
không phát hiện ra có đạo tặc đang móc túi phía sau hắn.
Ăn Trộm!
Hệ thống: Ăn trộm thành công.
Nhìn thấy hệ thống nhắc nhở, Tiêu Ngự cảm thấy vui vẻ, dù
không biết là vật gì, dù sao cũng tới tay.
Hệ thống: Vật phẩm bạch ngân khoáng thạch của bạn bị ăn trộm.
“ Có tặc!” Cuồng chiến sĩ lập tức phản ứng lại, bạo rống lên
một tiếng, một cái Đao trảm làm hùng sư bật ra đằng sau xoay người xông tới chỗ
Tiêu Ngự đánh đến.
- Gặp lại sau! – Tiêu Ngự chỉ mới xuất hiện trong mắt của cuồng
chiến sĩ trong giây lát, mở Tật phong Bộ biến mất ở trong rừng.
“ Kĩ năng ăn trộm? Người này không ngờ lại có được kĩ năng
hi hữu như vậy.” Cuồng chiến sĩ liếc nhìn chung quanh một cái, không phát hiện
ra tung tích Tiêu Ngự, xoay người chống đỡ hùng sư, cũng cẩn thận đề phòng
chung quanh hơn.
Cuồng chiến sĩ nhìn thoáng qua hệ thống nhắc nhở, đột nhiên
cười sằng sặc, cười tới đau cả bụng, cái tên này xui xẻo thật, trong hành trang
của mình nhiều vật đáng giá như vậy mà không ngờ hắn lại chỉ trộm được một khối
bạch ngân khoáng thạch mà thôi.
Tiêu Ngự chạy ra xa xa, đối với một mục tiêu ăn trộm một lần
là đủ rồi, lần thứ hai là không dùng được.
“ Không biết trộm được đồ tốt gì.” Tiêu Ngự mở hành trang
nhìn thoáng qua, sắc mặt từ trắng chuyển sang hồng, rồi lại biến thành xanh,
đáng chết, xui xẻo vậy sao, tốn nhiều công phu như vậy không ngờ lại lấy phải một
khối bạch ngân khoáng thạch, trên thị trường chỉ cần 2 kim tệ là có thể mua được
một đống bạch ngân khoáng thạch như thế này.
Tiêu Ngự trong lòng giận dỗi, lần tới mà như thế này nữa,
Tiêu Ngự sẽ không ăn trộm với người chơi nữa, dù sao ăn trộm được thứ tốt xác
xuất quá nhỏ, quá lãng phí thời gian, nếu như gặp phải boss hoặc tinh anh quái
thì ngược lại lên thử một lần.
Tiêu Ngự đang muốn rời đi, sau lưng truyền tới tiếng cười
càn rỡ vui mừng của cuồng chiến sĩ, sắc mặt hắn liền thay đổi, không ngờ người
này lại dám cười nhạo mình, Tiêu Ngự hận không thể xông lên biến tên kia thành
cái đầu heo, ngẫm lại vẫn lên quên đi. Dưới tình huống này, mình không những
không giết chết được đối thủ nói không chừng lại bị đối thủ giết chết lại, cái
được không bù nổi cái mất, không cần phải lao lực đi gặm cục xương cứng rắn
này.
Tiêu Ngự xoay người đi, tiếp tục luyện cấp, sát nhân.
Ngoại trừ cuồng chiến sĩ, thuẫn chiến sĩ, thợ săn, Đức Lỗ Y
một số ít các nghề nghiệp Tiêu Ngự không muốn dây dưa vào, nếu gặp gỡ phải các
nghề nghiệp áo vải, bì giáp của Thiên Sứ liên minh, Tiêu Ngự không du dự ban
cho họ vài kích đau đầu. Chiến đấu tăng lên, kinh nghiệm chiến đấu của Tiêu Ngự
cũng tự nhiên ra tăng.
“ Tạc Kích cùng Giảo Sát độ thuần thục kĩ năng đã đầy, cần
phải trở về thôi.” Xem xét độ thuần thục của các kĩ năng, Tiêu Ngự phát hiện một
các xếp đặt kì quái, Tạc Kích, Giảo Sát mấy cái kĩ năng này so với Bối Thứ, Phản
Thủ Bối Thứ, dễ dàng thăng cấp hơn một chút, đã là cấp 3 lên cấp 4 rồi. độ thuần
thục kĩ năng cần có ít đi tới một nữa, cái này làm cho độ thuần thục của hai kĩ
năng này đã nhanh chóng đầy lên khiến hắn phải trởn về thăng lên cấp 4.
Tiêu Ngự cũng không thể giải thích như thế nào, nếu máy chủ
đầu não đã xếp đặt ra như vậy, tự nhiên nó có đạo lí của nó, Tiêu Ngự cũng
không có tâm tư tìm tòi nghiên cứu, nhìn thoáng qua sắc trời, hoàng hôn ngày
càng đậm.
Tiêu Ngự chuẩn bị giết thêm vài con hùng sư nữa đem độ thuần
thục của kĩ năng Muộn Côn tăng lên sau đó quay về thành.
Một cái Muộn Côn kích ngất một con Hùng sư, một cái Bối Thứ,
làm cho Hùng sư mất đi 150+ điểm thương tổn, vừa lại một chiêu Dịch Cốt, độ
hoàn thành 100%, kích ngất hùng sư sau đó bổ liên tiếp vài cái đã đánh bại con
hùng sư này rồi.
Gió nhẹ phất qua, một cảm giác khác lạ dâng lên trong lòng
Tiêu Ngự, Tiêu Ngự cúi xuống mò mẫm trang bị rơi ra từ con hùng sư, cầm chủy thủ
trong tay xem xét tình huống chung quanh.
Chung quanh phi thường yên lặng, Tiêu Ngự không có buông lỏng
cảnh giác, chuẩn bị công kích.
Bụi cỏ xa xa lay động một chút, nhưng không có tiếng vang
nào.