CHƯƠNG 106
Dị trạng ngày đó không chỉ khiến cho thành trấn quanh biên quan lâm vào cực độ khủng hoảng, mà ngay cả quân Vệ đột kích cũng tránh ở trong quân doanh, vùng đất cách nơi quân Vệ đóng doanh không xa cũng bị “máu loãng” bao phủ toàn bộ. Quân Vệ cũng nhìn thấy rõ tràng dị trạng trời sụp đất nứt kia, cho nên không ít binh lính bị dọa đến sinh bệnh, còn có rất nhiều binh lính chạy trốn, vì ổn định quân tâm, đại tướng của quân Vệ không thể không hạ lệnh nghĩ ngơi, cũng ban bố quân lệnh trừng trị đào binh thực nghiêm khắc.
“Lưu Tương, tìm hiểu được bên trong thành đã xảy ra chuyện gì không?”
Trong quân trướng quân Vệ, Đại tướng quân Ân Hoắc lo lắng hỏi. Vài tên phó tướng với thần sắc khẩn trương đang đứng trước mặt gã, cùng nhìn về phía một người vừa mới đi vào.
Phó tướng được gọi là Lưu Tương còn chưa kịp thay bộ xiêm y của dân chúng bên trong thành ra, tâm tình cực kỳ bối rối nói: “Cả biên quan đều bị phong tỏa, mạt tướng dẫn người giả mạo dân chúng thật vất vả mới lẫn vào bên trong thành được, phát hiện bên trong thành. . . . . . đã trở thành một tòa thành máu. Người ở đó nói rằng là do trời nổi giận, nên trừng phạt bọn họ. Nhà cửa bên trong thành đều bị phá tan. Ba ngày trước năm vạn binh lính của Nhiễm Mục Lân đã từ Nhân Xương đến biên quan này, khắp nơi bên trong thành đều thấy thủ vệ canh gách. Mạt tướng vốn định hỏi thăm thêm một ít tin tức, thế nhưng thủ vệ thành hạ lệnh đóng cửa thành, không được ra vào nữa, nên mạt tướng chỉ có thể lập tức ra khỏi thành.”
“Trời nổi giận?” Ân Hoắc không chút nghi ngờ, dị trạng như vậy trừ bỏ ông trời nổi giận ra, thì còn ai có thể làm được? Ngày mùa đông thế nhưng mây đen dầy đặc, tiếng sấm nổ vang, mà tuyết rơi xuống lại là màu đỏ. Mặc dù gã là tướng quân, đã sớm quen với máu me giết chóc, thế nhưng vẫn bị dọa cho sợ hãi.
“Dân chúng bên trong thành vô cùng kinh sợ hoảng loạn, nhưng theo mạt tướng thấy quân Bắc Uyên vẫn rất bình tĩnh, cho nên mạt tướng nghĩ rằng Nhiễm Mục Lân vẫn chưa chết. Bất quá mạt tướng đi tới ‘Túy Hồng lâu’ lại không nhận được tin tức của Vương Sung.” Lưu Tương lại nói.
Ân Hoắc nhíu mi suy nghĩ sâu xa, qua một lúc, gã lên tiếng: “Vương Sung không có tin tức, có thể là đã xảy ra chuyện. Binh lính của Bắc Uyên cơ hồ nằm ở trong tay Nhiễm Mục Lân, cho nên muốn diệt trừ hắn cũng không phải dễ. Vương Sung đưa Triệu Hiền cho chúng ta, nhưng dù sao hắn vẫn là người của Bắc Uyên, trong việc này có mưu đồ gì không thì chúng ta cũng không biết, cho nên phải đề phòng cẩn thận.”
“Vậy kế tiếp chúng ta nên làm gì?” Có người hỏi.
“Hiện tại Triệu Hiền thế nào?”
“Hắn vẫn là không ăn không uống, mạt tướng sai người cưỡng ép đổ cháo vào miệng hắn, vì phòng ngừa hắn tự sát, mạt tướng đã bịt miệng hắn lại.”
Ân Hoắc gật đầu, nói: “Không cần chờ tin tức của Vương Sung nữa. Trước tiên, chúng ta sẽ dò sét thực lực của quân Bắc một chút. Ba ngày sau công thành, dùng Triệu Hiền ép Nhiễm Mục Lân ra mặt, để ta xem đến tột cùng hắn đã chết hay chưa.”
“Mạt tướng tuân lệnh!”
. . . . . . . . . . . .
Phụ vương. . . . . . Phụ vương. . . . . .
Nhiễm Mặc Phong không ăn không uống, cứ như vậy mà ngồi im ôm lấy thi thể của phụ vương, mấy ngày nay, trong đầu nó hiện lên vô số hình ảnh. Có rất nhiều hình ảnh quen thuộc nhưng cũng có rất nhiều hình ảnh đã trở nên xa lạ. Quen thuộc chính là những ngày tháng nó đã trải qua trong kiếp này; xa lạ chính là những thứ nó đã quên đi. Trong lòng nó khắc sâu mọi khoảng khắc mà nó được ở cùng một chỗ với phụ vương.
Nhiễm Mặc Phong không khóc, mặc kệ bị thương tổn bao nhiêu, ủy khuất bao nhiêu, nó cũng sẽ không khóc. Cho dù nó cực độ phẫn nộ, thì nó chỉ muốn chính tay mình đâm chết người hay vật làm cho nó phẫn nộ, muốn được phụ vương ôm vào trong lòng, muốn được phụ vương dần dần trấn an. Nó sẽ không khóc, không biết khóc. Phụ vương đã chết, bỏ lại nó một mình, nó cũng sẽ không khóc. Trong mắt chảy xuống không phải là nước mắt, mà là máu của nó.
Hai mắt đỏ thẩm ngước lên nhìn về phía trước, một thân ảnh màu trắng đang dần dần tới gần. Nó không ngừng phát ra gầm nhẹ, ôm chặt lấy phụ vương đang “ngủ say” vào trong lòng. Ngay khi thân ảnh màu trắng đó đứng ở trước mặt nó, trong cổ họng nó không ngừng phát ra tiếng gầm rú như dã thú, cực độ cảnh giới mà nhìn đối phương.
Đối phương tháo mũ có màn che màu trắng xuống, lộ ra gương mặt có những đường hoa văn màu đen. Nhiễm Mặc Phong rống lớn lên, máu từ trong mắt chảy xuống lưu lại trên mặt nó hai đường dấu vết màu đỏ. Hai tròng mắt màu đỏ của nó không ngừng xoay chuyển, con mắt ở giữa mi tâm từ từ mở ra, cực kỳ dữ tợn. Thế nhưng người vừa tới lại rất bình tĩnh mà nhìn Nhiễm Mặc Phong xa cách đề phòng, dung nhan xinh đẹp câu hồn người nhưng lại chứa đựng sự lạnh lẽo làm cho người ta cảm thấy rét lạnh.
Ngoài dự đoán của mọi người chính là, người lên tiếng trước không phải là người vừa tới, mà là Nhiễm Mặc Phong.
“Tranh.” Nó khàn khàn kêu lên, trong mắt hiện lên bối rối, khi đối phương nhíu mày lại, nó lại lên tiếng , “Ta, không quay về.”
Nó đã nhớ lại, nhớ lại vì sao nó lại ở chỗ này, nhớ lại thân phận thật sự của nó, nhớ lại sứ mệnh rơi vào nhân thế của nó, nhớ lại ở trên ngọn núi cây cối xanh tươi, người trước mặt này đã dạy dỗ nó. Tranh, là cha thật sự đầy đủ ý nghĩa của nó, là sư phụ của nó, mà nó cũng là tục mệnh của Tranh.
Thế nhưng cho dù là vậy, cho dù nó đã tới thời điểm phải trở về, thì giờ đây nó cũng tuyệt không trở về. Nó kính Tranh, trọng Tranh, nhưng không cách nào cùng hắn trở về, nó đã từng thề, vĩnh viễn không rời xa phụ vương. Nó đã sớm không nhớ rõ mình đã luân hồi bao nhiêu lần, nhưng điều nó nhớ rõ duy nhất chính là phụ vương là hết thảy mọi thứ mà nó có.
“Ngươi là Nanh.” Tranh lên tiếng, lạnh lùng tuyệt đối.
“Ta là Nhiễm Mặc Phong.” Ôm chặt người trong lòng , nó rụt lui vào góc tường.
“Ngươi là Nanh.” Tranh tàn nhẫn nhắc nhở đối phương nhớ rõ thân phận của mình, rồi tàn nhẫn xé mở miệng vết thương của đối phương, “Hắn đã chết.”
Tiếng gầm nhẹ đột nhiên vang lên, con mắt ở giữa phát ra ánh sáng đỏ: “Phụ vương, không có chết!”
“Hắn đã chết.”
Ngôn ngữ lạnh như băng bóp nát trái tim của Nhiễm Mặc Phong, nó gầm nhẹ vài tiếng, đột nhiên nhảy dựng lên, phá vỡ cửa sổ, phóng ra ngoài. Phụ vương không có chết! Không có chết! Nó muốn dẫn phụ vương trốn đi, rời xa Tranh, rời xa số mệnh của nó.
Thân ảnh màu trắng dễ dàng ngăn cản đường đi của nó, dĩ nhiên Nhiễm Mặc Phong đã trở thành ma vật, hai tay nó xiết chặt lấy phụ vương đang nằm trong lòng nó, từ từ lui về sau.
“Tranh, không nên ép ta.” Nó không muốn ra tay với tranh, bởi vì không có Tranh, sẽ không có nó.
Mà Tranh lại không tính buông tha cho Nhiễm Mặc Phong, hắn đi từng bước từng bước tới gần: “Việc ngươi phải làm chính là giết chóc.”
Nhiễm Mặc Phong từng bước lùi về sau, giết chóc? Không, điều này không liên quan đến nó. Cho dù giết bao nhiêu người nữa, thì cũng không thể cứu phụ vương. Nó muốn dẫn phụ vương rời đi, cho dù nhân thế bị biến thành địa ngục, cho dù trời đất vì vậy mà hủy diệt, cõi trời lâm vào hỗn loạn, thì cũng không liên quan đến nó.
Hai tròng mắt của Tranh ẩn ẩn hiện lên màu đỏ, vì trốn tránh cùng phản kháng của Nanh mà khiến hắn nổi giận. Hắn đột nhiên phất tay, một ngọn lửa bay thẳng qua, Nhiễm Mặc Phong ôm lấy phụ vương dễ dàng né tránh, còn chưa đợi nó đứng vững, lại một ngọn lửa nữa bay thẳng về phía nó.
“Tranh!” Nhiễm Mặc Phong rống lên, Tranh có thể đánh nó, nhưng không thể thương tổn phụ vương! Lợi dụng lúc xoay người né tránh mà buông phụ vương ra, Nhiễm Mặc Phong dẫn dắt Tranh rời đi nơi này, mái tóc dài đỏ thẩm tung bay, gió bắt đầu nổi lên.
Hai thân ảnh – một trắng một đen lao vào đánh nhau, tàn ảnh chớp lên chớp xuống tựa như ảo giác. Một người là tuyệt đối đánh chết, một người là trốn tránh không đánh trả. Không trung cuồn cuộn gió rít gào, trong thôn xóm không người lửa cùng nước không chút nào che dấu mà tuôn ra.
“Tranh! Ta không quay về!” Con mắt màu xanh bắn ra kiếm quang màu xanh, ngăn cản từng ngọn nước của Tranh.
“Ngươi vì giết chóc mà sinh ra.” Lời nói đầy tàn nhẫn lạnh lùng.
Ngay sau khi một quả cầu lửa thật lớn đánh Nhiễm Mặc Phong văng ra xa hơn trăm dặm, thì thân ảnh của Tranh cũng theo đó mà phóng tới, một cước dẫm mạnh xuống ngực Nhiễm Mặc Phong. Ma vật ba mắt không hề sợ hãi mà nhìn thẳng vào hắn, khàn khàn lên tiếng, trong lời nói mang theo sự khẩn cầu: “Tranh, ta không quay về.”
“Hắn đã chết!” Dưới chân dùng sức, máu từ khóe miệng Nhiễm Mặc Phong từ từ chảy xuống.
“Ta và phụ vương vĩnh viễn không rời xa nhau.” Nhiễm Mặc Phong nằm trên mặt đất, kiên quyết không đầu hàng.
“Một khi đã vậy, giữ lại ngươi cũng chỉ vô dụng.” Tranh đá bay Nhiễm Mặc Phong, tiếp theo phi thân tới, vươn một tay ra bóp cổ lấy nó, rồi từ từ nâng Nhiễm Mặc Phong so với hắn cao hơn nữa đầu lên.
“Tranh. . . . . .” Nhiễm Mặc Phong túm chặt lấy hai tay của Tranh, gian nan lên tiếng, “Ta và phụ vương. . . . . . không rời xa nhau. . . . . .”
“Hắn đã chết.” Tranh hề bị lay chuyển.
“Tranh. . . . .” Nhiễm Mặc Phong nhìn phụ vương đang ‘ngủ say’ ở phía xa xa, đột nhiên nhớ tới một vài người, một vài việc, “Ti Ngự Thiên, chết đi, ngươi cũng sẽ, như thế. . . . . .”
Tay Tranh nháy mắt dùng sức, Nhiễm Mặc Phong vẫn nhìn phụ vương, không hề thỏa hiệp.
“Bọn họ, là công cụ, giảm đau, của ngươi. . . . . Phụ vương, không phải. . . . . Người, là người, thân cận, nhất, của ta. . . . .” Lời vừa dứt, Nhiễm Mặc Phong liền bị đánh bay ra ngoài, mặc kệ khóe miệng đang chảy máu, nó vẫn đứng lên.
“Tranh, ta không quay về.” Vẫn là câu kia. Cho dù Tranh giết nó, phá huỷ thần lực của nó, nó cũng không trở về, “Nanh đã chết, ta là Nhiễm Mặc Phong.”
Hai tròng mắt đỏ đậm của Tranh nhìn chằm chằm vào Nhiễm Mặc Phong, ngay lúc nó nghĩ rằng hắn lại ra tay, thì đột nhiên trong không trung nổi lên một trận gió lớn, khi gió to qua đi, làm gì còn bóng dáng của Tranh.
“Tranh?” Trong mắt Nhiễm Mặc Phong hiện lên khó hiểu, nhưng nó cũng không nghĩ nhiều, nó chỉ biết Tranh đã thả nó. Nhiễm Mặc Phong phóng nhanh tới bên người phụ vương bên người, nó vừa vươn tay ra, thì phát hiện tay mình đầy tro bụi, nó lau lau tay lên áo quần trên người, rồi lại lau đi vết máu ở khóe miệng, sau đó nó nhẹ nhàng ôm lấy phụ vương.
Phụ vương, chúng ta sẽ không rời xa nhau, vĩnh viễn không bao giờ tách ra.
Nó đứng lên, ngửa đầu nhìn không trung âm u, con ngươi màu xanh yêu dị. Nó tựa hồ đã quên mất một việc. Không trung lại nổi lên từng trận gió to, khi gió to thổi mây đen che lấp bầu trời, thì Nhiễm Mặc Phong ôm phụ vương dần dần biến mất.
Cũng vào lúc đó, tiếng trống tấn công ‘thùng thùng đông’ vang lên bên ngoài thành biên quan phía tây, binh lính Vệ Quốc vào ngày trừ tịch (ngày 30 tết) lại kéo quân tấn công vào thành biên quan phía tây. Nhưng khác với những lần trước chính là – ở phía trước quân Vệ dựng một tòa tháp cao cao, trên đỉnh tháp cột một người đang bị bịt kín miệng ─ đó chính đại tướng Bắc Uyên Triệu Hiền, người đã bị bắt một cách khó hiểu.
–