CHƯƠNG 107
Ân Hoắc ngồi trên lưng ngựa, nhìn cửa thành biên quan đóng chặt, phía sau gã là mười vạn binh lính của Vệ Quốc, Triệu Hiền bị trói ở trên đỉnh tháp cao. Trên tường thành biên quan cung thủ và binh lính đã vào chỗ, tựa hồ đã làm tốt chuẩn bị nghênh chiến, thế nhưng khóe miệng Ân Hoắc cũng không vì vậy là mất đi nụ cười, bởi vì gã không nhìn thấy Uy Vũ Đại tướng quân – Lân vương Nhiễm Mục Lân của Bắc Uyên. Triệu Hiền ngay tại đây, thế nhưng Nhiễm Mục Lân lại không xuất hiện, vậy có nghĩa là – hắn đã chết. Dựa theo kế hoạch của bọn họ, gã dẫn binh dụ bắt Triệu Hiền, Triệu Hiền sẽ lại dụ Nhiễm Mục Lân từ Nhân Xương đến đây, sau đó Vương Sung ra tay giết chết hắn. Giờ phút này xem ra, Nhiễm Mục Lân đã chết, mà sở dĩ Vương Sung không báo tin ra ngoài, chỉ sợ là đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn đi, bởi vì gã cũng không thấy bóng dáng Vương Sung ở trên tường thành.
“Tướng quân, chủ tướng của đối phương là Quế Vưu – mãnh tướng đầu tiên dưới trướng Nhiễm Mục Lân.” Một gã phó tướng sau khi quan sát một lúc thật lâu, đi đến bên người Ân Hoắc, nói.
“Quế Vưu?” Ân Hoắc trấn an ngựa chiến có chút bất an ở dưới thân, trầm tư nói, “Như thế xem ra. . . . . . Vương Sung đã bị bại lộ .”
“Thế. . . . . .” Phó tướng do dự hỏi, “Nhiễm Mục Lân còn sống không?”
“Không, Triệu Hiền bị bắt, nếu Nhiễm Mục Lân còn sống, thì hắn nhất định sẽ tự mình dẫn binh. Hiện tại trên tường thành không có hắn, chứng tỏ rằng hắn đã chết, mặc dù không có chết, thì cũng bị thương. Còn tên Vương Sung kia sống hay chết chẳng liên quan chúng ta. Chỉ cần hắn giúp chúng ta diệt trừ mối họa Nhiễm Mục Lân là ổn rồi.”
“Dạ, tướng quân.”
Ân Hoắc ngẩng đầu nhìn về phía đại tướng Bắc Uyên đứng ở trên đầu tường thành, khoát tay một cái, có bốn gã binh lính cầm cây đuốc chạy tới hai bên tháp gỗ cao. Tiếp theo có người tiến lên hét lớn: “Quân Bắc nghe đây! Triệu tướng quân của các ngươi đang ở trong tay chúng ta, nếu muốn hắn sống, thì mau chóng mở cửa thành ra, nếu không hắn sẽ bị thiêu sống!”
Trên tường thành truyền ra tiếng xôn xao, Quế Vưu lo lắng nhìn chằm chằm vào Triệu Hiền đang bị trói ở trên tháp cao, phẫn hận nắm chặt thanh kiếm bên hông: “Truyền lệnh xuống, ai cũng không được phép hành động sầm bậy!”
Triệu Hiền bị bịt kín miệng “Ô ô” kêu lên, nhìn vào Quế Vưu, liều mạng lắc đầu, ý muốn nói với gã là không cần lo cho mình.
” Đại tướng quân chúng ta nói, cho các ngươi thời gian một khắc chung (15’), nếu sau một khắc chung mà quân Bắc vẫn chưa mở cửa thành ra, thì tướng quân chúng ta sẽ lập tức hạ lệnh thiêu chết Triệu Hiền!”
“Ân Hoắc! Ngươi là tên tiểu nhân đê tiện, có ngon thì cùng lão tử đánh tay đôi này, uổng phí cho ngươi là tướng quân của Vệ Quốc to lớn, lại đi dùng loại chiêu thức dơ bẩn này, lão tử xấu hổ thay cho ngươi!” Quế Vưu ở trên thành tức giận mắng chửi, kéo theo các binh lính đang tức giận cũng bắt đầu chửi bậy.
“Ô ô ( Quế Vưu )! Ô ô ô ô ( không cần lo cho ta )!” Triệu Hiền bị bịt miệng không thể nói, gã dùng lực hét to lên, gã biết Quế Vưu có thể nghe hiểu.
Hốc mắt Quế Vưu cay xè, chủ tử đã chết, Tiểu Phong chẳng biết đi đâu, hiện tại ngay cả huynh đệ tốt nhất của mình cũng bị người ta coi như là cây đuốc mà chuẩn bị châm lửa, thế nhưng gã lại không có biện pháp cứu lấy huynh đệ của mình.
Gã nghe hiểu tiếng kêu của Triệu Hiền, gã rút kiếm ra, hướng đối phương quát: “Triệu Hiền! Huynh đệ tốt, ta nhất định sẽ báo thù cho ngươi! Tuyệt không để cho ngươi chết oan! Ngươi cứ,” Quế Vưu nghẹn ngào, “Ngươi cứ an tâm thoải mái mà đi đi!”
Triệu Hiền chảy nước mắt, nhìn huynh đệ tốt của mình mà nở nụ cười. Đúng, chính là như vậy, gã tình nguyện chết cũng sẽ không muốn huynh đệ của mình vì mình mà mở cửa thành ra, nếu là như vậy, gã sẽ lấy cái chết để tạ tội.
“Tướng quân!” Các binh lính ở trên thành bắt đầu khóc lên.
Có năm người đi lên tường thành, trong đó có ba người mặc áo dài màu trắng đơn bạc, mái tóc dài nhẹ bay trong gió lạnh, ba người này vừa xuất hiện, tinh thần của quân Bắc lập tức trở nên cực kỳ phấn chấn, còn quân Vệ thì tràn đầy nghi hoặc, bọn họ là ai?
Nhiễm Lạc Nhân và Tiết Kì đứng ở hai bên của ba người, Tiết Kì vẫn lạnh nhạt như trước, còn Nhiễm Lạc Nhân vì gió lạnh mà hai gò má đỏ bừng, nó nhịn xuống nỗi đau xé lòng, giương mắt nhìn chằm chằm vào Triệu Hiền, hô lên: “Ta là Nhiễm Lạc Nhân – Tam điện hạ Bắc Uyên! Ân Hoắc, ngươi đừng vội đắc ý, hôm nay Bắc Uyên không chỉ cứu thoát Triệu tướng quân, mà còn tiêu diệt hết mười vạn binh sĩ của ngươi; Sau này, Bắc Uyên chắc chắn sẽ bước vào Thượng Tân, chặt đầu Quảng Nghiêu Vũ, san bằng Vệ Quốc!”
Quân Vệ cực kỳ phẫn nộ, Ân Hoắc giương giọng đáp trả: “Chỉ là một tên hoàng tử nhỏ bé mà dám dõng dạc như thế, cả gan nhục mạ bệ hạ ta! Nhiễm Mục Lân đã chết, sao các ngươi còn dám vọng ngôn như thế?”
Mặt Triệu Hiền nháy mắt đỏ lên, ánh mắt bắn về phía Ân Hoắc, liều mạng giãy dụa, trong họng phát ra tiếng nức nở. Ân Hoắc lạnh lùng cười, giương mắt nhìn những sắc mặt lập tức thay đổi ở trên tường thành cùng quân Bắc trở nên xôn xao, nói: “Triệu tướng quân, chỉ sợ là ngươi còn chưa biết đi. Thần võ Đại tướng quân của các ngươi, Lân vương Nhiễm Mục Lân đã chết. Chẳng lẽ ngươi không phát hiện sao? Vì sao trên tường thành không có hắn, không có Vương Sung, cũng không có Lí Đạt?”
Triệu Hiền lập tức nhìn về phía tường thành, gã lắc đầu, không tin. Móng tay Nhiễm Lạc cắm thật sâu vào lòng bàn tay, sắc mặt bình tĩnh, hô to: “Ân Hoắc! Thật không ngờ ngay cả loại chiêu thức hạ lưu như thế này mà ngươi cũng dùng tới ! Quỷ kế của Vương Sung đã sớm bị hoàng thúc ta phát hiện, ngươi cho là nơi này cần hoàng thúc ta ra mặt sao? Nói cho ngươi biết, hoàng thúc ta căn bản chưa từng tới đây!”
Trong khi đối phương trở nên khiếp sợ, nó tiếp tục nói: “Triệu tướng quân! Phản tặc Vương Sung đã bị bắt, chúng ta chờ ngươi trở về xử lý hắn!”
Nước mắt Triệu Hiền rơi xuống như mưa. Gã ‘ô ô’ gật đầu, nhìn chằm chằm vào Quế Vưu, trong lòng không ngừng run rẩy, Vương gia, ngài ngàn vạn lần không thể có việc!
“Dịch, Trú, có thấy tình cảnh này giống như đã từng nhìn thấy không?” Uyên kéo bàn tay lạnh như băng của Nhiễm Lạc Nhân qua, lau đi máu loãng ở trong lòng bàn tay nó, vừa nhìn Triệu Hiền vừa thản nhiên hỏi.
Trú nắm chặt hai nắm tay, mặt mày đông lạnh. Đầu tóc bạc của Dịch tung bay, bộ mặt dữ tợn. Tiết Kì nhìn về phía cha, khẽ cau mày, thoáng thối lui đến một bên.
“Thước Nguyên, ngươi nhất định phải cứu Triệu tướng quân.” Nhiễm Lạc Nhân quay mặt đi, để địch nhân không thể nhìn thấy nước mắt của nó.
Uyên ảm đạm cười: “Nếu tình cảnh này giống như đã từng nhìn thấy, thì kết cục tự nhiên sẽ khác.” Nhiễm Lạc Nhân nghe không hiểu, nó nắm chặt tay Uyên, đem hết tất cả hy vọng đặt lên trên người ba vị tiên nhân này.
Ba người ở trên tường thành kia rõ ràng không giống người thường khiến cho Ân Hoắc chú ý, hôm nay ngựa chiến dưới thân gã có vẻ cực kỳ nôn nóng. Sau khi trấn an không có kết quả, gã lạnh lùng ra lệnh: “Các ngươi đã không muốn cứu hắn, vậy thì đừng trách ta bất nhân ! Phóng hỏa!”
Bốn cây đuốc được quăng vào đống củi xếp quanh chân tháp gỗ, củi đã được tưới dầu rấ bốc cháy, nháy mắt, bốn phía quanh Triệu Hiền dấy lên ngọn lửa hừng hực.
“Tướng quân!” Binh lính trên tường thành hô to, ba thân ảnh màu trắng từ trên tường thành nhẹ nhàng bay xuống, bay thẳng đến nơi Triệu Hiền đang bị trói. Cửa thành mở ra, không biết Quế Vưu đã rời khỏi tường thành từ khi nào, mà hiện giờ đang dẫn dắt tám vạn tiên phong vọt ra ngoài.
“Giết Triệu Hiền! Giết ba người kia! Các tướng sĩ, tiến lên!” Ân Hoắc cảm giác được nguy hiểm, giương giọng hạ lệnh.
Bọn lính ùa lên tựa như đê vỡ đánh về phía ba người mặc áo trắng cùng quân Bắc. Đột nhiên, một trận cuồng phong xuất hiện ở nơi khoảng đất bằng phẳng, củi đang bốc cháy bị cuốn lên không trung. Một thân ảnh màu đen đạp lên bả vai của đám lính hỗn loạn, lấy tốc độ không thể tin được mà phóng đến trước mặt Triệu Hiền đang bị trói. Chân còn chưa phóng tới, thì trường đao trong tay đã phát ra tiếng quỷ tru, cọc gỗ ở phía sau Triệu Hiền biến thành từng mảnh nhỏ.
“Ngươi. . . . . .” Người vừa tới khiến cho Triệu Hiền kinh hãi, gã nghẹn họng nói không nên lời.
Ba người so với người vừa tới chậm hơn một bước, đột nhiên dừng lại, nhìn chằm chằm vào người vừa mới xuất hiện trước mặt ─ tóc dài đỏ thẩm, ba con mắt yêu dị, “Quỷ Khiếu” trong tay phát ra ánh sáng đỏ, trên lưng đang cõng một người vẫn “ngủ say” như trước. Triệu Hiền sau một hồi chết đứng, bỗng nhiên phát hiện ra người đang nhắm mắt ở trên lưng người vừa tới là ai, thì gã kinh hãi bước lùi về sau vài bước, rồi ‘phù’ một tiếng quỳ xuống.
“Vương gia!!”
Người vừa tới dùng áo khoát phủ kín người trên lưng, rồi xoay người lại, quân Vệ vừa xôn xao lao lên lập tức tản ra, rụt lui về phía sau, thậm chí té ngã trên đất, sợ tới mức đi không nổi. Không chỉ riêng gì quân Vệ, mà ngay cả quân Bắc vừa lao tới cũng trở nên bất động, Quế Vưu cầm đầu té ngã xuống ngựa, gã kinh sợ nhìn chằm chằm vào cái người vừa xa lạ vừa có chút quen thuộc, còn có chủ tử vẫn không nhúc nhích nằm ở trên lưng người kia. Ngựa của Ân Hoắc không ngừng hí vang, đột nhiên nó chịu không nổi nữa mà chổng hai vó trước lên, hất gã xuống đất, rồi hoảng hốt phóng chạy mất. Cả chiến trường vì người vừa tới không biết là người hay là ma mà trở nên lặng ngắt như tờ.
Uyên, Trú, Dịch đi tới trước mặt người vừa tới, từ từ quỳ xuống, bất kỳ ai biết được thân phận của bọn họ đều bị dọa đến chấn động cùng kinh sợ.
Ba đại tiên nhân quỳ một gối ở trước mặt ma vật kia, lên tiếng: “Tướng quân.”
Trên tường thành, Nhiễm Lạc Nhân và Tiết Kì đều mở to hai mắt, đây rốt cuộc là . . . . . đang xảy ra chuyện gì vậy? Người kia. . . . . . không phải là Mặc Phong sao?
“Ta đã không còn là tướng quân của các ngươi.” Gió thổi qua, ba người bị hất đứng lên. Một tay Nhiễm Mặc Phong đỡ lấy người ở trên lưng mình, một tay cầm “Quỷ Khiếu” : “Chuyện cũ đã qua, có thể gặp lại các ngươi ta đã mãn nguyện. Hiện tại, ta chỉ là Nhiễm Mặc Phong.”
Trú và Dịch nhíu mi nhìn nó, trên mặt Uyên đã không còn sự lạnh nhạt.
Nhiễm Mặc Phong đảo mắt qua quân Vệ cùng quân Bắc ở chung quanh, đạm mạc lên tiếng: “Báo thù cho phụ vương, giải quyết xong tâm nguyện của phụ vương, ta sẽ rời đi. Chuyện trong thiên hạ không liên quan đến ta.”
Một con ngựa vừa hí vang vừa phóng nhanh ra khỏi thành, Nhiễm Mặc Phong giương mắt nhìn lại, dưới chân nó sinh ra ngọn gió, đưa nó bay thẳng về phía con ngựa đang lao tới, ngay khi cả hai sắp va vào nhau, thì nó đột nhiên tung người nhảy lên trên lưng ngựa, mà con ngựa này chẳng xa lạ gì, đó chính là Tướng Quân.
“Quân Bắc nghe lệnh!”
Quân đội Bắc Uyên vẫn đang trong cơn kinh sợ vội vàng lên ngựa a lên ngựa, bày trận a bày trận, không ai dám trì hoãn. Quế Vưu bối rối từ trên mặt đất leo lên ngựa, cũng vội vàng kéo Triệu Hiền còn đang khiếp sợ cùng bi thương lên ngựa. Trú, Uyên, Dịch vẫn đứng lặng yên ở nơi đó, chờ nghe đối phương hạ lệnh.
Tay phải giơ “Quỷ Khiếu” lên, hai tròng mắt đỏ đậm, con mắt ma vật màu xanh ở giữa trán phát ra ánh sáng màu xanh nhẹ nhè, hù chết rất nhiều người.
“Giết.” Thanh âm đạm mạc vang vọng khắp vùng biên quan phía tây này.
Tướng Quân nhảy lên, phóng ra ngoài, phi thẳng đến chỗ tướng lãnh của địch quân, lúc này mọi người ở phía sau mới lấy lại được tin thần.
“Giết!” Quế Vưu hét lớn một tiếng, phóng theo sau.
“Giết!! Giết!!” Quân Bắc lấy khí thế mãnh liệt chưa bao giờ từng có lao lên.
“Mặc Phong. . . . . .” Trên tường thành, Nhiễm Lạc Nhân im lặng mà rơi nước mắt. Giờ khắc này, nó thật sự hiểu rõ – người là sinh mệnh của nó rốt cuộc không bao giờ quay về nữa. Cái chết của Hoàng thúc đã mang đi hết thảy mọi thứ của người nọ, nếu muốn người kia trở về, trừ phi hoàng thúc sống lại.
Giết! Giết tất cả những người che chắn ở trước mặt nó và phụ vương! Phụ vương, chờ con giết sạch hết bọn họ, sau đó chúng ta sẽ đi tới một nơi mà không ai có thể tìm được chúng ta. Đến lúc đó, không ai có thể ngăn cản chúng ta, không ai có thể tách rời chúng ta. Phụ vương, người và con đã hứa với nhau, một kiếp này, vĩnh viễn không rời xa nhau.
Trên chiến trường – lửa, gió, mưa tên nổi lên bốn phía, ba đại tiên nhân vứt bỏ lời hứa dĩ vãng, nhúng tay vào chuyện thế tục. La bàn luân thế, vận mệnh con người bắt đầu vận chuyển.
Không biết qua bao lâu, chỉ biết là lúc trời đất tối đen, quân Vệ đã không còn một ai sống sót. Sau khi Nhiễm Mặc Phong chém xuống đầu của một người cuối cùng, thì nó kéo áo choàng che khuất phụ vương ra, nhìn thi thể và máu loãng đầy đất, thấp giọng nói: “Phụ vương, chúng ta quay về kinh.”
Toàn thân Tướng Quân dính đầy máu, nó đi đến bên người tiểu chủ nhân, dùng đầu hút hút tiểu chủ nhân, rồi quỳ xuống.
Nhiễm Mặc Phong chuyển phụ vương ra phía trước người mình, cốt chặt hai đùi của phụ vương vào hai bên hông của mình, sau đó ngồi lên lưng Tướng Quân. Tướng quân đứng lên, lắc lắc đầu làm cho máu ở trên đầu văng đi, rồi dẫm lên trên thi thể đầy đất phi nhanh về phía bên trong thành, Nhiễm Mặc Phong vỗ vỗ đầu của nó.
“Tướng Quân, đi kinh thành.”
“Hí. . . . . .”
Thẳng đến khi người đã đi xa không còn thấy bóng dáng, Uyên trên người dính đầy máu, lên tiếng: “Chúng ta cũng đi thôi.”
Trú bước đi trước, Dịch đuổi theo.
“Máu” trên mặt đất còn chưa kịp hòa tan, giờ đây cộng thêm máu của địch nhân thấm đẫm, phân không ra đâu là máu đâu là tuyết đỏ. Nguyên bản một đội quân khí thế ngất trời, mà giờ đây chỉ còn là thi thể không trọn vẹn, tứ chi bị chặt đứt. Tướng sĩ Bắc Uyên im lặng nhìn mấy người kia rời đi, không ai dám lên tiếng.