CHƯƠNG 12
“Nhân Nhi. . . . . . Nhân Nhi. . . . . .”
Nghiên phi ngồi ở bên giường khóc gọi đứa con đang hôn mê, Nhiễm Mục Kì nghe được tin chạy tới ngồi ở trên ghế nằm cách đó không xa, còn người “gặp rắc rối” đứng ở phía sau y cúi thấp đầu.
Người hôn mê nằm ở trên giường – trên ngực châm đầy ngân châm, tất cả thái y trong thái y viện đều chạy tới đây.
Nhiễm Lạc Nhân là tam hoàng tử của Kì đế, từ nhỏ đã mắc phải bệnh tim rất nặng. Nhất định sống không thọ, khi nó vừa sinh ra liền ở tại Diên Viên nơi thanh tịnh nhất trong hoàng cung. Bởi vì cơ thể của nó rất yếu, cho nên Nhiễm Mặc Phong chưa bao giờ gặp qua nó.
Lại nói tiếp cũng là trùng hợp – Nhiễm Mặc Phong sau khi nhảy xuống Vô Tam điện liền cẩn thận dạo quanh trong cung, nó muốn thử xem chính mình có thể tránh thoát thị vệ trong cung hay không, vì thế nó cứ chạy cứ chạy, đến khi dừng chân lại thì nó đã ỡ trong Diên Viên. Ở biên quan, trong viện của Nhiễm Mục Lân cùng Nhiễm Mặc Phong trụ cũng trồng đầy những đám diên vĩ, Nhiễm Mặc Phong vừa đến nơi này, liền nhớ tới biên quan, nhớ tới những ngày nó cùng phụ vương ở chung, nhất thời liền yêu thích nơi này. Nó nằm ở trong đám diên vĩ, bất tri bất giác ngủ quên. Đến khi Nhiễm Lạc Nhân đi ra sân mới làm nó choàng tỉnh, nó liền nép người núp xuống.
Thật ra nó cũng không muốn rời đi, nên nó núp ở sau đám hoa sơn trà, đến khi nó nghe được Nhiễm Lạc Nhân hỏi ‘bên ngoài làm gì mà ồn như vậy’, nó mới nhớ tới chính mình là trộm đi ra ngoài, vội vội vàng vàng muốn quay trở về, lại bị đối phương phát hiện. Thế nhưng nó cũng không ngờ, người bị nó dọa xỉu lại bị bệnh tim bẩm sinh, bị nó dọa như thế, thực có thể chết. Nghĩ đến đối phương là bị chính mình hù chết, Nhiễm Mặc Phong cắn chặt răng, đỏ ửng trong mắt phải dần dần tăng lên.
“Ngô. . . . . .”
Qua thật lâu, trên giường cuối cùng truyền đến tiếng động. Nghiên phi bổ nhào vào bên người đứa con, hô to: “Nhân Nhi! Nhân Nhi! Mau tỉnh lại! Nhân Nhi! Là mẫu phi, là mẫu phi. . . . . .”
Nhiễm Mặc Phong cũng vội vàng nhìn qua, bất quá khi đôi mắt của đối phương khẽ nhúc nhích muốn mở ra, nó lại lập tức cúi đầu.
“Ân ngô. . . . . .”
Thở gấp gáp mấy hơi thở, Nhiễm Lạc Nhân cuối cùng mở mắt, một mệnh theo từ quỷ môn quan được kéo về lại.
“Nhân Nhi. . . . . .” Thấy con cuối cùng cũng tỉnh, Nghiên phi nhịn không được mà khóc rống lên. Nhiễm Mục Kì đứng dậy, thong thả bước qua, ngồi vào bên giường, Nghiên phi nhìn y, trong mắt mang đầy u oán.
“Nhân Nhi, cảm thấy thế nào?” Nhiễm Mục Kì không nhìn Nghiên phi, mà là nhẹ cười nhìn đứa con thứ ba.
Nhìn thấy người rất ít xuất hiện, Nhiễm Lạc Nhân cực kỳ vui vẻ: “Phụ hoàng. . . .”
“Cảm thấy thế nào?” Nhiễm Mục Kì lại hỏi.
Nhiễm Lạc Nhân vội vàng gật gật đầu, tiếp theo, nó nhớ tới cái gì đó, sợ hãi mà run run một chút, trên mặt lộ ra hoảng hốt.
Nhiễm Mục Kì vẫn như trước cười cười, quay đầu nhìn về phía người cúi thấp đầu: “Phong Nhi, lại đây.”
“Bệ hạ!” Nghiên phi sợ hãi kêu lên, sắc mặt nháy mắt trở nên tái nhợt, chẳng lẽ bệ hạ thật sự muốn hù chết đứa con ruột của mình sao? !
Nhiễm Mặc Phong không đi qua, vẫn cúi thấp đầu. Ngược lại Nhiễm Lạc Nhân nghe được phụ hoàng nói như thế, lại nhịn không được tò mò mà nhìn qua, vừa nhìn một cái nó sợ tới mức kinh hô một tiếng. Nghiên phi đưa tay phủ lên ánh mắt của nó, cùng lúc đó, vang lên tiếng nói trở nên thấp trầm của Nhiễm Mục Kì.
“Nghiên phi. . . . . . Nàng cũng cho rằng Phong Nhi là quỷ. . . . . . ?”
Nghiên phi lúc này sợ tới mức buông tay xuống, lệ trong mắt chực trào ra.
“Mẫu phi. . . . . .” Nhiễm Lạc Nhân túm túm mẫu phi, lại nhìn nhìn phụ hoàng, “Phụ hoàng, nó là Mặc Phong?”
Nhiễm Mục Kì lại treo lên nụ cười: “Lạc Nhân, con chưa từng gặp qua Mặc Phong, đúng không? Vậy cùng đường đệ làm quen đi.” Tiếp theo, y hướng người không muốn đi tới – vươn tay, “Phong Nhi, đến bên người hoàng bá nào.”
Nhiễm Mặc Phong cúi thấp đầu, không đi qua. Chợt nó nghe Nhiễm Mục Kì khẽ thở dài, đứng lên đi đến trước mặt nó, cầm chặt tay nó, muốn dắt nó đi qua đó, nhưng Nhiễm Mặc Phong thật không muốn đi, khổ nỗi khí lực lại không qua được hoàng bá, bị cường nghạnh kéo tới bên giường. Ngay khi Nhiễm Mặc Phong bị kéo lại đó, Nghiên phi liền nắm chặt tay con, vô cùng khẩn trương mà nhình chằm chằm đứa con.
Nhiễm Lạc Nhân cố áp chế kinh hoảng mà dò sét người đang đứng ở bên giường, nó vẫn nhớ rõ cặp mắt dị sắc đáng sợ kia. Mà Nhiễm Mục Kì lúc này lại có vẻ cực kỳ nhẫn tâm, y kéo Nhiễm Mặc Phong đến gần giường hơn, nói: “Phong Nhi, đây là Tam ca của con. Thân mình huynh ấy không tốt, cho nên ngày con vừa tới đây mới không gặp được huynh ấy, huynh ấy gọi Lạc Nhân.”
Nhiễm Mặc Phong như trước cúi đầu không nói, nó vẫn không thể hiểu được hoàng bá, nó suýt nữa hù chết người này, vì sao hoàng bá còn muốn ép nó lại đây.
Nhiễm Mục Kì cũng không bỏ qua, y đứng lên, trực tiếp đối với Nghiên phi nói: “Ái phi, nàng cùng trẫm đi ra ngoài trước, để nơi này lại cho bọn họ. Phong Nhi không phải cố ý dọa Lạc Nhân, nàng không cần khẩn trương như thế.”
Nghiên phi ngửa đầu nhìn y, trong mắt doanh đầy nước mắt, nhưng Nhiễm Mục Kì đã vươn tay ra, nàng không thể không nắm lấy, bị đối phương kéo đứng lên.
“Nhân Nhi. . . . . . Mẫu phi. . . . . . ở bên ngoài, nếu không thoải má, con liền gọi mẫu phi.” Luyến tiếc mà buông tay đứa con ra, Nghiên phi rơi lệ mà dặn dò con, vì sao nam nhân này lại vô tình như vậy?
Nhiễm Lạc Nhân bối rối mà nhìn mẫu phi cùng phụ hoàng, không hiểu vì sao phụ hoàng lại muốn một mình nó ở riêng với người này. Thế nhưng nó không muốn nhìn mẫu phi khóc, gật gật đầu nói: “Mẫu phi, con hiện tại rất khỏe.”
“Lạc Nhân, Phong Nhi vô ý dọa con sợ, nên đệ ấy rất áy náy, con thay phụ hoàng khuyên nhủ đệ ấy.” Không để ý tới Nghiên phi, Nhiễm Mục Kì cười cười đối với đứa con nói, rồi kéo theo Nghiên phi đi ra ngoài, cũng cho lui tất cả thái giám cùng nô tài.
Trong phòng chỉ còn Nhiễm Mặc Phong cúi thấp đầu cùng với Nhiễm Lạc Nhân sắc mặt tái nhợt nằm ở trên giường. Qua hơn nữa ngày, trong phòng đều rất im ắng. Chỉ có Nhiễm Lạc Nhân thường thường trộm ngắm vị đường đệ mới gặp này, vì nó đã từng nghe mẫu phi nhắc đến, nên cũng rất tò mò.
Nó còn nhớ rõ ngày đó, mẫu phi tới đây rất sớm, nguyên bản mẫu phi nói phải trễ một chút mới có thể đến thăm nó, bởi vì đường đệ đến đây, phụ hoàng mở tiệc nghênh đón, nàng phải tham dự. Thế nhưng khi mẫu phi đến đây, trông nàng rất buồn, bởi vì hoàng tỷ làm cho phụ hoàng mất hứng, nên phụ hoàng làm cho mẫu phi rời tiệc trước tiên.
Chuyện trong cung, mẫu phi rất ít nói với nó, bởi vì khi nó vừa sinh ra, thái y đã nói nó sống không qua mười sáu tuổi. Mỗi khi ở cùng nó, mẫu phi chỉ có khóc, mà ngày đó, mẫu phi cũng như những lần trước, ôm lấy nó rồi khóc, và ở khi nó sắp đi vào giấc ngủ, nó nghe được mẫu phi nói: “Nếu yêu ta nhất, thì tại sao không cho ta một đứa con?”
Nhiễm Lạc Nhân gượng người ngồi dậy, lại phát hiện người đứng bên giường giật giật, nghĩ muốn ngẩng đầu, rồi lại lập tức cúi xuống. Không biết vì sao, Nhiễm Lạc Nhân có chút muốn cười, và rồi nó cũng cười rộ lên, vị đường đệ này rất thú vị a.
“Huynh nghe nhủ mẫu nói . . . . Hoàng thúc nhặt được một người…. Có đôi mắt khác màu nhau, không nghĩ tới . . . . Là thật.” Nhiễm Lạc Nhân thở hổn hển nói, nó từ nhỏ lớn lên ở “thâm cung”, nói chuyện rất thẳng thừng.
Nhiễm Mặc Phong mím chặt môi, không hé răng.
“Đệ không . . . . . . nói chuyện được sao? Điều này … nhủ mẫu không có kể a.” Nhiễm Lạc Nhân có chút khó hiểu, lại có chút thất vọng.
Đợi nửa ngày, đối phương vẫn bảo trì im lặng, Nhiễm Lạc Nhân ho khan vài tiếng, cảm thấy có chút khát nước, thế nhưng trong phòng trừ bỏ ‘pho tượng’ đứng ở bên giường ra, không ai có thể giúp nó rót nước.
“Uy, huynh . . . . khát .” Nhiễm Lạc Nhân lên tiếng.
Nhiễm Mặc Phong giật giật đầu, rồi mới xoay người, đưa lưng về phía Nhiễm Lạc Nhân, ngẩng đầu. Tìm được ấm nước, nó đi đến trước bàn, rót một chum nước, rồi cúi đầu đi đến bên giường, mãi luôn không cho đối phương nhìn thấy mặt nó.
Theo trên tay Nhiễm Mặc Phong cầm lấy chum nước, Nhiễm Lạc Nhân vô cùng khát nước mà há to miệng uống vào, giương mắt lên thì thấy Nhiễm Mặc Phong vẫn cúi thấp đầu đứng ở bên giường, nó nhịn không được cười rộ lên: “Đệ thật thú vị . . . . chẳng có chút nào đáng sợ như nhủ mẫu. . . . Cùng hoàng tỷ kể lại cả.” Đối phương đương nhiên vẫn là không lên tiếng.
Nhiễm Lạc Nhân không sợ , vươn tay: “Thêm chum nữa.” Uống nước xong, đau đớn ở ngực cũng giảm đi rất nhiều, làm cho Nhiễm Lạc Nhân cũng bớt ho đi.
Tiếp nhận chum nước, Nhiễm Mặc Phong tiếp tục rót thêm một chum nữa, rồi đưa đến bên giường. Sau khi Nhiễm Lạc Nhân uống hết chum thứ hai, cũng không đòi uống nữa, chỉ đem cái chum rỗng đưa ra ngoài: “Không uống nữa.”
Cầm lấy cái chum rỗng, Nhiễm Mặc Phong đặt lại trên bàn, bất quá cũng không quay về bên giường, mà là đứng im ở bên cạnh bàn. Thật ra nó muốn rời đi, nhưng không biết khi nào thì hoàng bá mới cho nó rời đi. Ngay lúc này đây, nó cực kỳ nhớ phụ vương.
“Uy,” Thấy đối phương chậm chạp không chịu lại đây, Nhiễm Lạc Nhân hai tay chống đỡ ở bên giường, vươn nữa người ra ngoài giường, “Đệ cách xa huynh . . . . như vậy làm gì?”
Nhiễm Mặc Phong không phản ứng.
Thở hổn hển mấy hơi, xoa xoa ngực luôn đau nhứt, Nhiễm Lạc Nhân lại nói: “Lại đây a. . . . .đệ . . . . . ‘phù phù’. . . . . . xa như vậy, huynh nói chuyện . . . . . mệt mỏi quá.”
Chống đỡ hết nổi mà nằm úp sấp xuống, Nhiễm Lạc Nhân vừa ho vừa thở, cứ như vậy lớn tiếng nói nói mấy câu, ngực nó lại bắt đầu đau . Có người đem nó đỡ dậy, Nhiễm Lạc Nhân chấn kinh, vừa muốn ngẩng đầu lên, đã bị người che lại ánh mắt. Trong tích tắt, nó liền biết là ai nâng nó dậy, cái tay đặt trên mắt nó kia vô cùng ấm áp, làm cho nó liên tưởng tới ánh mặt ở bên ngoài. Chính là . . . .khi nãy nó chẳng nghe được tiếng bước chân đi tới của người này.
Nhiễm Mặc Phong một tay che mắt Nhiễm Lạc Nhân, một tay đem nó đặt nằm lại trên giường, lại lấy chăn đấp lên cho nó, rồi mới lấy tay ra, cúi thấp đầu đứng ở một bên.
Nhiễm Lạc Nhân lại cười, tuy mẫu phi vẫn luôn dặn dò nó phải ít cười ít giận ít kích động, thế nhưng nó thật sự nhịn không được .
“Mẫu phi nói, đệ gọi là Mặc Phong.” Nhiễm Lạc Nhân vừa nói vừa nằm úp sấp xuống, rồi ló đầu ra đến bên giường, muốn nhìn rõ người đang cúi thấp đầu kia, “Huynh gọi là Lạc Nhân. . . . . . Khụ khụ khụ. . . . . .” Đột nhiên, nó ho lên, mặt trướng đến đỏ bừng, tiếp theo có người lướt lại gần bên người nó, vươn tay vỗ vỗ lưng cho nó.
“Khụ khụ khụ. . . . . .” Ho không ngừng làm cho Nhiễm Lạc Nhân khó chịu đến mức trào ra nước mắt, đột nhiên sau lưng bị người hung hăng vỗ một chưởng, nó “Phốc” ói ra một ngụm máu, lúc này nó sợ tới mức thiếu chút nữa ngất đi, cùng lúc đó mắt nó lại bị người che kín. Kỳ quái chính là … nó không còn ho nữa.
“Không được nói.”
Người vẫn không hé răng cuối cùng mở miệng, Nhiễm Lạc Nhân bị bịt mắt ngạc nhiên đến không ngừng nháy mắt, thanh âm của người này rất êm tai a, vậy sao nãy giờ người này không chịu nói?
Nhìn nhìn máu ở bên giường trong chốc lát, Nhiễm Mặc Phong không đi ra ngoài gọi thái y, đó là máu đen nghẹn ở ngực Nhiễm Lạc Nhân, nhổ ra sẽ không sao. Hỗn loạn vừa rồi cho nó biết người này bị bệnh tim, cùng phụ vương ở biên quan nhiều năm, loại sự tình này không phải chưa từng thấy qua, huống chi nó vừa sinh ra đã có trí nhớ. Bất quá, Nhiễm Mặc Phong nhếch miệng, ánh mắt dưới lòng bàn tay càng không nhấp nháy, lông mi làm cho nó cảm thấy có chút nhột, mà nó thì sợ nhất là nhột.
“Mặc Phong, không cần. . . . . . Kêu thái y. . . . . . Bằng không, huynh lại phải. . . . . . Uống dược . . . . . .” Nhiễm Lạc Nhân suy yếu mở miệng. Bàn tay che trên mắt mình rút đi, thế nhưng người nọ cũng đưa lưng về phía nó, lúc này nó mới phát hiện ra người này nhưng lại chỉ mặc một kiện áo lót trong.
Nhiễm Lạc Nhân giật nhẹ tay áo người nọ: “Đệ quay . . . . . . Lại đây. . . . . . để huynh nhìn. . . . . . xem.” Nhiễm Mặc Phong bất động.
“Uy. . . . . . Mặc Phong. . . . . . đệ. . . . . . quay lại đây.” Nhiễm Lạc Nhân cảm thấy được ngực lại có chút không thoải mái , nó không để ý tới, trên tay dùng sức, “Vừa rồi, huynh . . . . . . chưa thấy rõ.”
Tay áo bị kéo nửa ngày, Nhiễm Mặc Phong cũng không quay đầu lại, nó không muốn dọa đối phương ngất xỉu lần nữa. Sau đó, nó nghe được trong lời nói của Nhiễm Lạc Nhân tràn đầy thất vọng: “Ngay cả đệ cũng . . . . không muốn . . . . chơi cùng huynh sao? Mẫu phi nói huynh. . . . còn có hai vị hoàng . . . huynh cùng một . . . . vị hoàng đệ, thế nhưng bọn họ. . . Cũng không tìm huynh . . . . cùng chơi. . . . Khụ khụ khụ. . . “
Ngay tại thời điểm Nhiễm Lạc Nhân vô cùng thương tâm, người vẫn đưa lưng về phía nó – xoay người lại, nó nhìn đối phương, nháy mắt mấy cái. . . . . .
“Hi hi. . . . . . Ha hả a” , Nhiễm Lạc Nhân cười rộ lên ── đối phương che mắt phải, độc nhãn mà nhìn nó.
Ngay khi Nhiễm Mặc Phong mặt không chút thay đổi mà nhìn Nhiễm Lạc Nhân cười to, đối phương đột nhiên bổ nhào vào trên người nó, kéo tay phải của nó xuống. Cặp mắt dị sắc kia cứ như vậy mà bại lộ ở trước mặt Nhiễm Lạc Nhân.
Cơ hồ trong nháy mắt tay bị kéo xuống, Nhiễm Mặc Phong liền đem đối phương đặt lại trên giường. Ngay khi nó xoay người đi, Nhiễm Lạc Nhân đã muốn dùng hết toàn lực mà bắt được tay nó, thở gấp gáp: “Đừng . . . . Đừng kêu. . .Thái. . . Thái y. . . .”
Nhiễm Mặc Phong ngẩn đầu nhìn cặp mắt không có chút nào sợ hãi mình kia, mà chỉ là lo lắng. Nó mím chặt môi, một tay đem Nhiễm Lạc Nhân đặt lại trên giường, rồi đấp chăn lại cho Nhiễm Lạc Nhân, mà tay trái của nó vẫn bị hai tay Nhiễm Lạc Nhân túm chặt không thả ra.
“Ha hả. . . . . .” Coi như âm mưu thực hiện được, Nhiễm Lạc Nhân vừa ho vừa cười, “Huynh . . . . . nhìn thấy. . . . . . đệ . . . . . . Ha hả a. . . . . .”
Lúc này, miệng của nó cũng bị bịt kín, Nhiễm Mặc Phong không cho nó nói chuyện.
“Ngô ngô ngô. . . . . .” Đáng tiếc người có bệnh trong người lại chẳng có chút tự giác nào, vẫn cứ cười. Nó vừa vui sướng vừa sợ hãi mà nhìn cặp mắt dị sắc kia, tuy thiếu chút nữa bị đôi mắt này hù chết, thế nhưng hiện tại nhìn lại cũng chẳng có gì đáng sợ, bởi vì … Mặc Phong là người đầu tiên nguyện ý cùng chơi với nó
Ngoài cửa, Nhiễm Mục Kì nãy giờ vẫn đang “nhìn lén”, buông Nghiên phi bị y bịt chặt miệng cùng kiềm chế vào trong ngực ra, trên mặt nàng tất cả đều là nước mắt. Vừa rồi khi Nhiễm Lạc Nhân ho khan hộc máu, Nghiên phi đã muốn lao vào phòng, kết quả bị Nhiễm Mục Kì ngăn lại, mặc cho nàng như thế nào giãy dụa, Nhiễm Mục Kì cũng không buông tay, càng không cho nàng phát ra tiếng.
Trong phòng bố trí rất nhiều rèm che, bởi vì Nhiễm Lạc Nhân không thể chịu được gió. Nhiễm Mục Kì cách tầng tầng rèm che này nhìn chăm chú vào hai đứa nhỏ bên trong, không cho bất luận kẻ nào đi quấy rầy bọn họ.
“Ái phi, xem ra Lạc Nhân cùng Phong Nhi ở chung rất tốt, nàng đừng lo.” Nhiễm Mục Kì thản nhiên đối với người đang ngốc lăng nói, rồi nhấc chân đi vào phòng, “Phong Nhi, hồi cung đi, Lạc Nhân nên nghỉ ngơi .”
“Phụ hoàng . . .” Nhiễm Lạc Nhân được thả miệng ra, nhìn về phía phụ hoàng khẩn cầu, nó không muốn Mặc Phong rời đi, thật vất vả mới có người nguyện ý ở cùng nó.
Nhiễm Mục Kì đi đến bên giường, khom người xuống, từ ái mà sờ sờ đầu Nhiễm Lạc Nhân, nói: “Lạc Nhân, Phong Nhi phải đi học. Hơn nữa hôm nay con cũng đã rất mệt, cố gắng nghỉ ngơi, hôm khác phụ hoàng sẽ lại kêu Phong Nhi đến đây. Đừng lại làm cho phụ hoàng cùng mẫu phi lo lắng.”
Vừa nghe phụ hoàng nói Nhiễm Mặc Phong còn có thể đến đây nữa, Nhiễm Lạc Nhân chờ mong địa nhìn về phía nó, đáng tiếc Nhiễm Mặc Phong cái gì cũng không nói, rút ra bàn tay bị nắm ra, xoay người bước đi.
“Mặc Phong. . . . . .” Nhiễm Lạc Nhân vội vàng kêu một tiếng, nhưng đối phương cũng không quay đầu lại, cứ thế rời đi, nó thương tâm mà nằm xuống, thì ra Mặc Phong cũng không nguyện ý chơi cùng với nó.
“Lạc Nhi.” Nhiễm Mục Kì lại cười nói, “Phong Nhi sẽ đến thăm con.”
“Thật sao?” Nhiễm Lạc Nhân không tin, nó có bệnh, không ai nguyện ý chơi với nó.
“Tin tưởng phụ hoàng.” Sửa lại chăn cho con, Nhiễm Mục Kì kề sát vào tai nó nhỏ giọng nói, “Phong Nhi là trộm chạy ra ngoài, vô ý dọa con sợ, nó thực áy náy, nhất định sẽ lại đến thăm con.”
Nhiễm Lạc Nhân cực kỳ kinh ngạc, Mặc Phong dĩ nhiên là trộm chạy ra ngoài.
“Cố gắng nghĩ ngơi cho tốt, ngày mai phụ hoàng lại đến thăm con.”
Nói một câu làm cho Nhiễm Lạc Nhân cực kỳ kinh hỉ, Nhiễm Mục Kì đứng dậy nhìn về phía Nghiên phi sắc mặt kinh ngạc, nói: “Ái phi, đêm nay trẫm đến thăm nàng.” Rồi mới ở trong ánh mắt không dám tin của đối phương – quay người rời đi.
“Mẫu phi?” Năm ấy Nhiễm Lạc Nhân sáu tuổi còn không thể hiểu được vì sao mẫu phi đột nhiên khóc lên, chỉ biết lo lắng mà kêu lên.
Nghiên phi chỉ ôm chặt lấy con, mà khóc lớn lên.