CHƯƠNG 13
Bỏ lại hoàng bá mà chạy đi, Nhiễm Mặc Phong không để ý tới dọc theo đường đi – người nhìn thấy nó – tất cả đều theo bản năng mà tránh qua một bên, cũng không để ý tới thị vệ theo sau nó, cũng không biết khi nó cúi thấp đầu vọt vào Vô Tam điện đã lướt qua ai.
“Điện hạ!”
Chân trước vừa rảo bước tiến vào trong điện, phía bên phải liền truyền đến hai tiếng kêu sợ hãi mang đầy giọng mũi. Nhiễm Mặc Phong quay đầu, chỉ thấy Xích Đồng cùng Xích Đan phủ áo lót quỳ trên mặt đất, trên mặt là dấu bàn tay xưng đỏ rõ ràng. Hai người vừa thấy nó trở lại, rốt cuộc nhịn không được mà khóc lớn lên.
Mặc kệ thị vệ, công công cùng cung nữ trong điện, Nhiễm Mặc Phong bước nhanh tiến tới mỗi tay kéo mỗi người đứng dậy, đợi cho bọn họ đứng ổn, nó xoay người hướng phòng mình đi đến. Xích Đồng cùng Xích Đan chân trần đứng tại chỗ, kinh hoảng mà không biết có nên đi theo nó hay không?
Nhiễm Mặc Phong đi tới cửa, thấy hai người không theo kịp, nên quay đầu lại nhìn xem, Xích Đồng cùng Xích Đan thấy thế lập tức chạy tới, tiếp theo Nhiễm Mặc Phong xốc rèm cửa lên, vào phòng. Hai người cũng nhanh chóng theo nó đi vào.
Trở lại phòng trong, Nhiễm Mặc Phong đi đến bên giường cầm lấy ngoại sam, Xích Đan vội vàng tiến lên giúp nó mặc xiêm y, lại bị nó né tránh. Thấy Nhiễm Mặc Phong tựa hồ đang tức giận, Xích Đan thối lui đến một bên, thật cẩn thận mà nhìn nó.
Mặc xong xiêm y, Nhiễm Mặc Phong đi đến trước bàn trang điểm cầm lấy lược, tùy tiện chải sơ đầu, rồi lấy sợi dây cột tóc lại, sau đó mới xoay người lại, nhìn về phía Xích Đồng cùng Xích Đan.
Trên mặt hai người vẫn còn dính nước mắt, hai gò má sưng đỏ, hơi run run mà nhìn nó, không phải bởi vì mắt phải của Nhiễm Mặc Phong lúc này đã đỏ ửng như sắp trào máu ra, mà là bởi vì đã bị trách phạt cùng sợ hãi.
Nhìn hai người trong chốc lát, trong mắt phải đỏ ửng của Nhiễm Mặc Phong có một chút hỗn loạn, nó đi đến trước mặt hai người, ngửa đầu nhìn Xích Đồng cùng Xích Đan so với nó cao hơn nữa cái đầu.
“Điện hạ. . . . Ngài. . . . Ngài đi đâu vậy? Nô tài còn tưởng rằng. . . . Còn tưởng rằng. . . . . .” Xích Đồng vừa khóc vừa hỏi, cũng cẩn thận xem xét xem nó có bị thương không.
Nhìn chằm chằm hai người trong chốc lát, Nhiễm Mặc Phong xoay người đi đến ban công, đưa lưng về phía hai người, rồi ngồi xuống. Xích Đồng cùng Xích Đan cũng không dám quấy rầy nó, điện hạ có thể trở về là tốt rồi.
Phụ vương. . . . . . Nhiễm Mặc Phong ở trong lòng kêu lên. Hai người kia là vì nó mà bị phạt, nó biết. Phụ vương, hôm nay nó thiếu chút nữa hù chết người khác . . . . Phụ vương, nó muốn quay về biên quan, nó không muốn ở lại trong cung.
Nhiễm Mặc Phong đang tưởng nhớ phụ vương, thì phía sau truyền đến tiếng nói vô cùng dè dặt của Xích Đồng: “Điện hạ. . . . . . Bệ hạ muốn ngài qua đó. . . . . .”
Nhiễm Mặc Phong vẫn ngồi im, một lúc lâu sau, nó mới đứng lên, lại nhìn mặt Xích Đồng cùng Xích Đan, rồi lặng yên ra khỏi phòng.
Đi vào tẩm cung của hoàng bá, Nhiễm Mặc Phong nhìn người đang nằm trên giường ở trước mặt mình, rồi đi lên vài bước, khi cách đối phương khoảng hai thước thì dừng lại.
Nhiễm Mục Kì nhìn nó cười, phất tay làm cho mọi người lui ra ngoài, rồi vỗ vỗ bên người mình. Nhiễm Mặc Phong mím chặt môi, không đi qua.
“Phong Nhi. . . . . . con đây là đang giận hoàng bá sao?” Nhiễm Mục Kì thở dài, nhưng không có đứng dậy, mà là xít vào phía trong giường, lại vỗ vỗ bên người, “Phong Nhi, lại đây, hoàng bá có chuyện nói với con.”
Nhiễm Mặc Phong thấy hoàng bá vươn tay ra, nó miễn cưỡng mà đi lên phía trước, sau đó bị đối phương kéo vào trong lòng.
“Phong Nhi . . . . .” Nhiễm Mục Kì nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn của Nhiễm Mặc Phong, rồi mới sờ sờ lên mắt phải màu đỏ của nó, “Sáng nay, con thiếu chút nữa hù chết hoàng bá.”
Tựa hồ có chút mỏi mệt, Nhiễm Mục Kì nhắm mắt lại, tựa vào gối mềm, một tay ôm lấy Nhiễm Mặc Phong, cũng không lên tiếng .
Nhiễm Mặc Phong thoáng kỳ quái mà giương mắt nhìn hoàng bá sắc mặt có chút tái nhợt, nó ngửi được trên người hoàng bá có vị dược đông y cực nhẹ. Bất mãn trong lòng nó thoáng chốc không còn, nó nhìn nhìn mặt hoàng bá, qua hồi lâu, Nhiễm Mục Kì tựa hồ đã nhận ra, chậm rãi mở to mắt, trong mắt không có mờ mịt, mà là một mảnh trong trẻo.
“Phong Nhi, vừa rồi con giận hoàng bá sao?” Thấy mắt phải của Nhiễm Mặc Phong biến thành màu đỏ nhạt, Nhiễm Mục Kì hỏi.
Nhiễm Mặc Phong nghĩ nghĩ, mở miệng: “Xích Đồng, Xích Đan.”
Nhiễm Mục Kì nở nụ cười, cười thực vui vẻ: “Con đang trách hoàng bá đánh bọn họ?” Đối phương gật đầu.
Nhiễm Mục Kì thấp trầm hỏi: “Con nói cho hoàng bá biết con đi ra ngoài bằng cách nào, sau này hoàng bá sẽ không phạt bọn họ.”
“Ban công.” Nhiễm Mặc Phong thản nhiên trả lời, mà Nhiễm Mục Kì lại lộ ra thần sắc khiếp sợ.
“Phong Nhi, con là từ ban công. . . . . . nhảy xuống?” Ánh mắt của Nhiễm Mục Kì lóe lóe, đối phương lại là hơi hơi gật đầu.
Nhiễm Mục Kì nhìn chằm chằm Nhiễm Mặc Phong, sờ sờ bắp chân của nó, sau khi khiếp sợ qua đi, y cười rộ lên: “Phong Nhi không sợ sao? Ban công cao hơn mười thước, nhảy xuống sẽ té bị thương.”
“Không sợ.” Nhiễm Mặc Phong trả lời rõ ràng, hắn xoa xoa cằm Mặc Phong, lại hỏi, “Phong Nhi, vì sao muốn nhảy xuống?” Có phải muốn đi tìm phụ vương không? Nhiễm Mục Kì ở trong lòng hỏi.
Nhiễm Mặc Phong hơi hơi mím môi, nó muốn nhảy liền nhảy, không có nguyên nhân. Nhìn ra tâm tư của nó, Nhiễm Mục Kì không hỏi nữa, mà là nói: “Phong Nhi, sau này muốn đi đâu, nhớ rõ phải để thư lại cho hoàng bá, không được giống lần này, chưa nói lời nào đã biến mất không thấy, nếu con xảy ra chuyện gì, hoàng bá làm sao ăn nói với phụ vương con, hơn nữa hoàng bá cũng sẽ lo lắng.”
Màu đỏ trong mắt phải của Nhiễm Mặc Phong đã trở lại bình thường, Nhiễm Mục Kì biết nó nhớ kỹ.
“Phong Nhi, Lạc Nhân từ nhỏ đã mang bệnh, con không cần quá mức tự trách. Hoàng bá đã báo cho Khấu Tuyên, hôm nay con không cần phải đi học, nghỉ một ngày đi.”
Nhớ đến Nhiễm Lạc Nhân, sắc mặt Nhiễm Lạc Phong lại không tốt. Nó cúi đầu “Ân” một tiếng, rồi đứng lên chuẩn bị đi.
Nhiễm Mục Kì buông tay, không có ngăn trở. Nhiễm Mặc Phong nhìn nhìn hoàng bá, xoay người rời đi. Nó vừa đi, tươi cười trên mặt Nhiễm Mục Kì liền biến mất, Khương Vịnh theo chỗ tối đi ra.
“Ngươi nghe không? Phong Nhi là từ trên ban công nhảy xuống . . . . . Ban công cao ước chừng mười bốn thước . . . . .” Thả lỏng than mình mà nằm ở trên giường, Nhiễm Mục Kì nhẹ giọng nói, “Mười bốn thước. . . . . . Khương Vịnh, cho dù là ngươi. . . . . . khi nhảy xuống cũng sẽ do dự đi.” Ánh mắt của đứa nhỏ kia nói cho y biết – nó căn bản chẳng suy nghĩ gì liền nhảy xuống.
“Bệ hạ. . . . . . Ngài mệt mỏi.” Khương Vịnh cước bộ không tiếng động mà đi đến bên giường, lo lắng mà nhìn Nhiễm Mục Kì.
Nhiễm Mục Kì nhìn về phía gã, rồi mới nhắm mắt lại, nâng tay phải lên. Khương Vịnh tiến lên giúp y cởi ngoại sam ra, rồi đấp chăn lên cho y.
“Khương Vịnh. . . . . . ngươi sợ Phong Nhi?” Nhiễm Mục Kì nhắm mắt hỏi, thanh âm sắp đi vào giấc ngủ.
“Bệ hạ, thế tử bất quá chỉ là đứa nhỏ.” Đã là đứa nhỏ, thì có gì để sợ hãi.
Nhiễm Mục Kì chỉ chỉ đầu mình, muốn Khương Vịnh ấn ấn đầu cho y, y thở nhẹ một hơi, nói: “Đáng tiếc a. . . . . .” Nhưng đáng tiếc cái gì, y cũng không nói ra, mà Khương Vịnh cũng không hỏi, chỉ ôn nhu mà xoa ấn lên thái dương của Nhiễm Mục Kì.
——
“Điện hạ. . . . . .” Xích Đồng cùng Xích Đan quỳ ở bên giường, lệ nóng doanh tròng.
Nhiễm Mặc Phong cầm dược cao trên tay thoa thoa lên trên mặt của hai người, thuốc mở này là phụ vương cho người phối riêng cho nó, hiện giờ một chút cũng không đau lòng mà dùng ở trên người Xích Đồng cùng Xích Đan, bởi vì hai người này bị đánh là do nó.
Thoa dược xong, Nhiễm Mặc Phong đem dược cao đưa cho Xích Đồng, nghẹn nửa ngày, nó phun ra một câu: “Thực xin lỗi.”
“Điện hạ. . . . . .” Lúc này, Xích Đồng cùng Xích Đan liền khóc lớn lên, vừa không ngừng lau đi nước mắt, rồi lại cười không ngừng.
Hôm nay, Nhiễm Mặc Phong chưa từng bước ra khỏi Vô Tam điện một bước, trừ bỏ Nhiễm Mục Kì ra, không ai biết nó đã rời đi Vô Tam điện như thế nào.
Dùng cơm trưa xong, Nhiễm Mặc Phong ngủ trưa một lát, rồi ở trên ban công luyện công. Vui cười ở trên mặt Xích Đồng cùng Xích Đan làm thế nào cũng không dấu được, Nhiễm Mặc Phong cho bọn họ bình dược cao kia, được hai người xem như bảo bối mà dấu đi rồi.
“Chủ tử. . . . . .” Sau một cái canh giờ, Xích Đan chạy đến một bên ban công, có chút cẩn thận nói, “Nhị điện hạ tớ, đang ở bên ngoài, nói là đến rủ chủ tử đi chơi.”
Động tác huy quyền của Nhiễm Mặc Phong dừng lại, quay đầu lại nhìn về phía Xích Đan, nhíu mày. Nhiễm Lạc Tín. . . . . . Nó chỉ gặp mặt người đó hai lần.
“Mặc Phong, huynh vào nhé.” Không đợi Nhiễm Mặc Phong suy nghĩ kỹ càng, một đạo thanh âm vui vẻ truyền đến, là Nhiễm Lạc Tín đã bước vào phòng, hắn thân mật mà nhìn Nhiễm Mặc Phong, rồi hâm mộ nói, “Mặc Phong, không ngờ đệ lại biết võ nha.”
Nhiễm Mặc Phong xoay người, mắt lộ ra nghi hoặc, Xích Đồng vội vàng tiến lên giúp Nhiễm Mặc Phong lau mồ hôi trên mặt, Xích Đan thì đi rót trà mời “khách nhân”.
Nhiễm Lạc Tín thấy đối phương vẫn lặng yên liền thoáng có chút xấu hổ, tiếp theo hắn vừa cười vừa nói: “Mặc Phong, huynh nghe phụ hoàng nói hôm nay đệ không có buổi học, phụ hoàng cho phép huynh tới rủ đệ đi chơi. Mặc Phong, huynh mang đệ đi dạo xung quanh cung nhé? Vừa lúc hôm nay huynh cũng không buổi học.” Tiếp theo, Nhiễm Lạc Tín hướng đối phương vươn tay ra.
Nhiễm Mặc Phong nhìn nhìn Nhiễm Lạc Tín, không vươn tay ra, mà là nói: “Ta muốn luyện công.”
Nhiễm Lạc Tín sửng sốt, tươi cười trên mặt vụt tắt, hắn rút tay về, không nghĩ tới đối phương lại cự tuyệt mình trực tiếp như vậy.
“Mặc Phong, đệ ghét huynh sao?” Nhiễm Lạc Tín ủy khuất nói, “Mẫu phi nói đệ một mình ở trong cung sẽ không quen, nên huynh đã nghĩ mang đệ đi dạo xung quanh cung, để đệ sớm quen thuộc nơi này. Mặc Phong, vì sao lại cự tuyệt huynh?”
Nhiễm Mặc Phong vẫn là nói: “Ta muốn luyện công.”
Ngay sau khi Nhiễm Mặc Phong nói xong, Xích Đồng lấy hết can đảm đối với người đang mất hứng, nói: “Nhị điện hạ . . . . ý của chủ tử không phải là không muốn đi dạo với điện hạ, mà là mỗi ngày vào canh giờ này chủ tử đều đang luyện công, chưa từng gián đoạn qua.” Trải qua chuyện hôm nay, Xích Đồng cùng Xích Đan đã xem Nhiễm Mặc Phong là chủ tử chân chính của bọn họ.
Nhiễm Lạc Tín bừng tỉnh đại ngộ, vỗ đầu mình một cái: “A, huynh vô ý quá. Thế mà huynh còn tưởng Mặc Phong không muốn chơi cùng huynh chứ. Vậy thì . . . . Mặc Phong, huynh chờ đệ được không? Chờ đệ luyện xong, chúng ta sẽ đi dạo.” Tiếp theo, hắn ngại ngùng mà cười cười, “Kỳ thật. . . . . . huynh không thể tập võ, cho nên huynh rất hâm mộ Mặc Phong có thể tập võ.”
Đối với yêu cầu của Nhiễm Lạc Tín, Nhiễm Mặc Phong không nói gì, nó im lặng quay lại ban công tiếp tục luyện công, rất nhanh liền đem Nhiễm Lạc Tín ném ra khỏi đầu, cả người đắm chìm ở trong quyền pháp.
Qua nửa canh giờ, Nhiễm Mặc Phong mới thu quyền. Khi nó xoay người chuẩn bị tắm rửa, mới phát hiện mình đã quên một người.
Nhiễm Lạc Tín đối nó cười cười, còn vỗ tay tán dương: “Mặc Phong, đệ múa quyền xem thật đẹp mắt.” Lập tức, hắn lộ ra tia cô đơn, “Nếu huynh cũng có thể luyện võ thì tốt rồi.” Một chút khó chịu vì chờ đợi quá lâu cũng không có, tựa hồ còn rất thích.
Nhiễm Mặc Phong tùy tiện lau mặt, mở miệng: “Đi thôi.”
Điều này làm cho Nhiễm Lạc Tín sửng sốt trong chốc lát, lập tức hắn mới nhớ tới mục đích hôm nay hắn đến đây, lập tức đứng lên nói: “Ha hả, huynh quên mất. Đi thôi.” Cao hứng mà nắm chặt lấy tay Nhiễm Mặc Phong, không để ý đến đối phương không muốn, hắn cứ thế kéo Nhiễm Mặc Phong hướng ra phía ngoài đi.
Bị Nhiễm Lạc Tín kéo xuống thang lầu, Nhiễm Mặc Phong rút tay lại, lặng yên theo sát bên người Nhiễm Lạc Tín, nghe hắn nói nói.
Ngay sau khi hai người đi xa, ở phía trên lầu cao của Vô Tam điện, Nhiễm Mục Kì tựa người vào trên lan can, cười cười mà nhìn hai người, trong mắt sâu xa khó hiểu.